Chưa đến nửa đêm,
Triệu lão thái gia đã thẩm vấn xong đám người ở phòng sự vụ, còn cả mấy
tên lưu manh đến tận cửa đòi tiền. Người trong phòng sự vụ đương nhiên
là nhìn đối bài nói chuyện, nô bộc nha đầu của đại phòng không phải ai
cũng quen biết, chỉ nói là do một kẻ lạ mặt tới lấy. Về phần mấy tên lưu manh kia lại càng đơn giản hơn, bọn chúng không biết gì cả, người cho
vay bảo với chúng rằng, nếu cần bạc thì tới Triệu gia tìm Triệu đại
thiếu gia mà lấy, còn nói cho chúng biết dáng dấp của Triệu đại thiếu
gia trông thế nào.
Vẫn là vấn đề từ đối bài trong tay Triệu
Trường Ninh. Lúc Trường Ninh thấy được thẩm vấn không ra kết quả, thân
thể bất giác lạnh lẽo, mà ánh mắt của Triệu lão thái gia lại càng thêm
trầm trọng.
Triệu Trường Ninh quét mắt qua hai người đệ đệ một
lần nữa, vẻ mặt hai người này không có gì bất thường, chẳng qua chỉ là
giậu đổ bìm leo mà thôi. Cho dù chúng có đổ thêm dầu vào lửa, cũng chắc
chắn không phải kẻ chủ mưu. Hai kẻ này đâu có ngốc, bằng không nếu tra
ra được người cho vay nặng lãi là bọn họ, há chẳng phải tự rước họa vào
thân hay sao.
Nàng thong thả bước ra phía ngoài, hỏi Tứ An: “. . . Phía đại phòng đã chuyển lời tới chưa?”
Tứ An nhìn ánh mắt của đại thiếu gia hiện lên vẻ lo lắng, sắc mặt của nàng rất khó coi. Nếu không truy ra được kẻ đó, cuối cùng người bị phạt cũng chỉ có mình nàng mà thôi. Hơn nữa chuyện đối bài. . . chỉ có người của
đại phòng mới có thể tiếp cận được, bất luận cuối cùng biết được là ai,
đây cũng là phản bội.
Vô cùng tàn nhẫn, căn bản là không thèm đếm xỉa đến tiền đồ tương lai của đại thiếu gia.
“Vừa tới ban nãy, Cố nhũ mẫu nói để ngài xử lý xong chuyện ở đây thì qua đó
một chuyến.” Đến Tứ An cũng biết được việc này rất nghiêm trọng, đè thấp thanh âm, “Hình như nhũ mẫu đã biết là ai. . .”
Tim Triệu Trường Ninh nảy lên dữ dội, không thể khống chế. Nàng hít sâu một hơi: “Ngươi
bẩm báo với tổ phụ một tiếng, ta quay về trước đã.” Dứt lời sải bước về
phía đại phòng.
Cố nhũ mẫu đã đứng dưới mái hiên chờ nàng, bà
đứng im bất động, khuôn mặt hiền từ chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này. Triệu Trường Ninh theo bà vào phòng, ngập ngừng nhìn bà, gật đầu nói:
“Cố nhũ mẫu cứ nói đi, chuyện này ta vẫn có thể chấp nhận được.”
Cố nhũ mẫu bèn thở dài một tiếng: “Vậy lão nô sẽ nói. Đại lão gia đang hàn huyên cùng tam cô gia, nô tỳ không dám tới làm phiền họ, chỉ tự mình
thẩm vấn. Hạ nhân trong phủ chúng ta đều do ngài và lão nô tuyển chọn kỹ lưỡng, kỳ thật sẽ không xảy ra sai sót gì, ta đã thẩm vấn từng người,
phòng của ta không ai trong bọn họ có thể vào được. Họ cũng không dám
vào. . . Chỉ có thất tiểu thư, thường hay lui tới viện của ngài lấy đồ
đạc, hạ nhân cũng không dám ngăn nàng, bởi vậy có thể thuận lợi chạy
khắp nơi.”
“Cũng không phải ta nói suông, vừa rồi âm thầm bắt mấy tên nô tài hầu hạ thất tiểu thư lại hỏi, một trong số chúng đã thừa
nhận chuyện này. Không biết thất tiểu thư nghe được ở đâu, cho vay nặng
lãi sẽ kiếm được lời, trong tay nàng lại không có bạc, liền nảy ra chủ ý đó. Định bụng thu lại tiền sớm một chút thì sẽ không có ai biết được. . .”
Triệu Trường Ninh càng nghe sắc mặt càng lạnh lẽo, nắm tay từ từ xiết chặt.
“Lão nô thầm nghĩ với tính tình và bản lĩnh của thất tiểu thư, không thể nào nghĩ ra việc cho vay nặng lãi được. Chắc chắn đã có kẻ bày kế cho nàng, xúi giục nàng. . .” Giọng Cố nhũ mẫu càng lúc càng nhỏ dần.
Giúp người ngoài hại đến trên đầu ca ca của mình, thất tiểu thư. . . đúng là đã quá trớn! Bình thường có bao giờ đại thiếu gia bạc đãi nàng đâu chứ?
“Ta biết rồi.” Trường Ninh cố gắng khống chế cho thanh âm ổn định, nàng
nói: “Nhũ mẫu, chuyện này đừng nói cho bên ngoài biết, ta đi tìm muội
ấy.”
Cố nhũ mẫu trơ mắt nhìn nàng bước ra khỏi cửa, khuôn mặt già nua tràn đầy bi ai, lòng cũng siết lại thật chặt.
Nữ quyến của đại phòng vẫn chưa ngủ, không khí năm mới rộn ràng, Đậu thị
đang cùng vài người con gái ruột vừa cắt giấy vừa trò chuyện. Triệu
Trường Ninh dừng lại từ đằng xa, nàng nhìn thấy đèn lồng đỏ lay động
theo chiều gió, nhìn thấy trên khung cửa sổ, là hình bóng các nàng đang
cười đùa. Gió lạnh từng cơn nhào tới người nàng, dường như sự ồn ào náo
nhiệt kia không hề liên quan đến nàng vậy.
Trên lưng rất nặng, trên vai cũng rất nặng. Làm sao có thể vui vẻ? Phải vui vẻ thế nào đây?
Nàng bước từng bước về phía phòng Đậu thị, chuyện vừa rồi đã cố gắng không
kinh động đến họ, đến lúc này bọn họ vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì.
Nha đầu vén rèm cho nàng, mùi hương thơm lừng của bánh ngọt và ấm áp của lò sưởi bổ ập lấy nàng. Thằng cháu ngoại ba tuổi Tranh nhi đang nghịch
ngợm bò tới bò lui trên giường lò, Đậu thị và nhị tỷ dỗ dành thằng nhỏ
ăn bánh. Tam tỷ lại đang sửa cách bện chỉ cho Triệu Ngọc Thiền: “Chỉ này phải bện như vậy. . .”
Ngọc Thiền cười hì hì nói: “Tam tỷ, làm vậy có thể bện được một con bướm thật sao?”
Đậu thị thấy nhi tử bước vào, mỉm cười tới kéo nàng ngồi xuống: “Ta nghe
nói tổ phụ gọi con qua đó, có chuyện gì quan trọng sao?”
Triệu
Trường Ninh lẳng lặng xua tay với bà, tiến tới trước mặt Triệu Ngọc
Thiền, đem cuộn chỉ nàng đang cầm trong tay rút ra. Sau đó mới hỏi:
“Triệu Ngọc Thiền, muội có cảm thấy nên nói với ta chuyện gì không?”
Cuộn chỉ trong tay Triệu Ngọc Thiền bị lấy đi, nàng nhướng mày bất mãn nói:
“Ca ca huynh làm cái gì vậy! Muội đang bện chỉ cơ mà. Có chuyện gì cứ
phải nói vào lúc này sao? Lát nữa nói không được chắc?”
Triệu
Trường Ninh bị thái độ dửng dưng của nàng chọc tức đến phát nghẹn. Thình lình vỗ mạnh vào chiếc bàn trước mặt nàng, đỏ mắt gằn giọng nói: “Muội
đã gạt ta làm những chuyện tốt gì, nói rõ ràng ra cho ta!”
Triệu
Ngọc Thiền bị nàng làm giật mình, bàng hoàng một hồi lâu. Triệu Trường
Ninh tuy thường hay cằn nhằn, nhưng chưa bao giờ lớn tiếng quở mắng nàng như vậy. Tính tình nàng lại như thùng thuốc súng, vừa đụng vào liền
phát nổ. Chẳng biết tại sao Triệu Trường Ninh đột nhiên xông tới mắng
nàng, đầu năm mới, ai mà không vui vẻ cơ chứ, lại cứ nhất định phải làm
rối tung lên!
“Muội chẳng làm gì cả, cũng không hiểu huynh đang
nói cái gì! Tại sao huynh cứ phải làm muội khó chịu như vậy mới được!”
Triệu Ngọc Thiền đứng bật dậy, bị huynh trưởng khiển trách, viền mắt
cũng hồng hồng. “Lúc nào huynh cũng ỷ mình là ca ca, cả ngày mắng mỏ
muội. Muội thì làm sao nào? Muội thấy huynh mới là người xấu, chẳng
trách nhị ca tam ca đều không thích huynh. . .”
“Thiền nhi, con đang nói gì vậy!” Đậu thị cảm thấy không đúng, lập tức quát nữ nhi ngừng lại.
Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đột nhiên Trường Ninh lại nổi giận đến thế.
Trường Ninh đầu tiên là ngạc nhiên. Cho dù nàng cảm thấy muội muội này rất
phiền phức, nhưng trước nay nếu giúp được thì nàng đều giúp, nếu lo được thì nàng sẽ lo. Không ngờ con bé có thể nói ra những lời làm tổn thương người khác đến vậy. Trong lòng tràn ra cảm giác đau đớn, sau đó nàng
cười lạnh: “Đúng vậy, bọn họ đều không thích ta! Người khác không thích
ta muội cảm thấy vui lắm sao, hả hê lắm sao? Như vậy muội đã vừa lòng
chưa?”
Triệu Ngọc Thiền bị y nói cho cả mặt và cổ đỏ thành một
mảnh: “Huynh đang nói cái gì vậy! Còn không phải huynh tức giận người
ngoài, về nhà bèn trút cục tức lên người muội! Nói cho huynh biết, muội
không nhịn đâu!”
“Đúng vậy đệ đệ, rốt cuộc Ngọc Thiền đã làm sai
chuyện gì, đệ nói ra để mọi người cùng bàn bạc. Đều là huynh đệ tỷ muội
trong nhà, không nên nảy sinh hiềm khích mới phải.” Nhị tỷ Triệu Ngọc
Như khuyên nhủ.
Hồi lâu Triệu Trường Ninh cũng không nói gì.
Đậu thị đi tới đỡ nàng: “Ninh nhi, có phải tổ phụ nói gì với con không?”
“Muội cầm đối bài trong phòng ta,” Triệu Trường Ninh thẳng thừng nhìn Triệu
Ngọc Thiền, “còn lấy danh nghĩa của ta ở bên ngoài cho vay nặng lãi,
đúng không?”
Triệu Ngọc Thiền thấy ánh mắt ca ca như mũi dao sắc
lạnh, đột nhiên hình như nhớ đến điều gì, sắc mặt trắng bệch: “Muội. . . ca ca, huynh đang nói gì vậy?”
“Cái gì mà vay nặng lãi? Ngọc Thiền, con nói rõ ràng đi, chuyện ca ca con nói là thế nào?” Đậu thị cũng mơ mơ hồ hồ.
“Có người cầm đối bài của con, ở bên ngoài lấy danh nghĩa con cho vay nặng
lãi kiếm lời, bị tổ phụ phát hiện.” Trường Ninh nói, “Cố nhũ mẫu tra ra
được là nô bộc của con bé gây nên.”
“Giờ ta hỏi muội một lần nữa, chuyện này một mình muội không làm được. Rốt cuộc là kẻ nào xúi giục
muội!” Thanh âm của Trường Ninh ngày một lạnh lẽo.
“Muội. . .”
Triệu Ngọc Thiền nhìn dáng vẻ nghiêm khắc của huynh trưởng, sao lại
không nhận ra lần này mình đã phạm phải tội lớn, nàng trả lời rất gượng
ép, “Cái gì mà cho vay nặng lãi, muội không biết!”
“Thất tiểu thư còn không chịu thừa nhận, vậy ta sẽ đưa nhân chứng đến.” Ngoài cửa
truyền tới một giọng nói già nua, Cố nhũ mẫu dẫn theo một tên nô bộc cúi đầu thật thấp, cả người không ngừng run rẩy tiến vào. Đầu tiên khom
người thỉnh an Đậu thị và các vị tiểu thư, Cố nhũ mẫu mới nói, “ Thất
tiểu thư sai hắn cầm đối bài đến phòng sự vụ lấy bạc, lại đem ra ngoài
cho vay, có kẻ bởi vậy mà đến tận cửa ầm ĩ. Hôm nay lão thái gia đã biết chuyện, ban đầu còn tưởng do đại thiếu gia làm, vô cùng tức giận, nói
là phải dùng gia pháp với kẻ cho vay nặng lãi này.”
Gia pháp?
Triệu Ngọc Thiền lui về sau một bước, lòng dạ ngổn ngang, nàng lẩm bẩm
trong miệng: “Sao lại phát hiện được? Ta. . . ta cũng chỉ mượn chút bạc
để dùng, có phải không trả lại đâu. . . tại sao phải dùng đến gia pháp. . .”
Triệu Trường Ninh lạnh lùng nhìn nàng hồi lâu, các nữ quyến
trong phòng thậm chí còn chưa kịp hoàn hồn. “Ai dạy muội làm thế?” Nàng
hỏi lại một lần nữa.
Triệu Ngọc Thiền lúc này đã bắt đầu sụp đổ,
túm chặt lấy ống tay áo Trường Ninh: “Ca ca, huynh phải cứu muội! Là
Ngọc Uyển nói. . . nói cho bên ngoài vay nặng lãi, mỗi tháng có thể kiếm về hơn trăm lượng. Muội nghĩ năm sau huynh thi Hội cần dùng bạc, trong
nhà chỗ nào cũng cần bạc. Muội cũng chỉ muốn giúp một tay thôi. . . ca
ca. Muội không biết sẽ bị người ta phát hiện!”
“Muội không biết?” Ngữ khí của Triệu Trường Ninh đã đè nén sự tức giận, nàng đã tức đến
phát run, “Cuối năm kiểm tra sổ sách sẽ phát hiện ra ngay, muội lại
không biết! Muội bảo là do Ngọc Uyển nói cho muội, được, trước đây lúc
Ngọc Uyển dạy muội cách này, còn có người thứ hai ở đó không?”
Nếu Triệu Ngọc Thiền tùy tiện chỉ điểm người ta như vậy, người ta không
những phủ nhận hoàn toàn, ngược lại còn nói là nàng vu khống. Nàng có
thể làm gì được!
“Không có. . .” Triệu Ngọc Thiền hít một hơi,
xám xịt nói, “Muội ở trong phòng của tỷ ấy, chỉ có hai người bọn muội. . . ngồi đọc thoại bản. Muội lấy danh nghĩa của huynh cũng vì hết cách,
muội là nữ nhi, không thể có dính dáng đến chuyện này, vả lại người ta
cũng không chịu nghe muội. . . Ca ca, chẳng qua mới có hơn một ngàn
lượng bạc, muội trả lại là được rồi. Không nghiêm trọng đâu nhỉ?”
Triệu Trường Ninh nhìn nàng cười lạnh, sau đó nàng lui về phía sau mấy bước, xoay người bước ra khỏi phòng Đậu thị.
Nàng là nữ nhi. . . không thể có dính dáng tới chuyện này. Vậy là nàng đã
yên ổn rồi nhỉ, bất luận có chuyện gì, bất luận bên ngoài sóng to gió
lớn thế nào. Trường Ninh bước trên đường, vầng trăng lưỡi liềm cuối chân trời hắt lên cái bóng nhàn nhạt, ánh trăng sáng trong như mặt nước.
Nàng nghe thấy sau lưng dần dần huyên náo, tiếng gió thổi trong màn đêm
không ngừng quanh quẩn bên tai.
Mãi cho đến khi khung cảnh trước mặt nhòe đi, Trường Ninh mới phát hiện bản thân đã khóc tự bao giờ.
Sao lại khóc chứ? Có gì đáng để khóc?
Nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, không nói ra được nỗi ấm ức, Triệu Trường Ninh từ từ ngồi xổm xuống, khóc tới không thở nổi.
Có một bóng người đứng ở phía sau cách nàng không xa, lẳng lặng nhìn nàng. Bóng trúc nhẹ nhàng lay động, góc áo của hắn cũng bị thổi bay theo gió. Nét mặt hắn mang theo một tia thương tiếc, nhưng hắn không bước tới an
ủi nàng, chỉ đứng đó dõi theo nàng.
Trường Ninh khóc đủ rồi rốt
cục cũng đứng lên từ mặt đất, lau hết nước mắt, tiếp tục bình tĩnh đi về phía chính phòng. Nàng còn đang nức nở, nhưng nàng vẫn nhắc nhở bản
thân mình, sau này sẽ không bao giờ khóc như vậy nữa.
Không bao giờ như vậy nữa.
Nàng vẫn còn một chuyện cuối cùng cần phải giải quyết.
Trong phòng của Đậu thị, Triệu Ngọc Thiền đã vặn xoắn cuộn chỉ thành một nắm, tâm tư nàng rối bời. Nàng biết mẫu thân và tỷ tỷ đều đang nhìn mình,
ánh mắt băng lạnh như đang tra khảo. Nàng ngẩng đầu hỏi Cố nhũ mẫu: “Nhũ mẫu, tổ phụ tức giận lắm sao? Có phải muốn dùng đến gia pháp. . . Sao
ca ca lại bỏ đi như vậy, huynh ấy đi đâu, huynh ấy không định giúp ta
sao?”
Cố nhũ mẫu bình tĩnh nói: “Đây là đại tội làm nghịch tổ
huấn, đương nhiên lão thái gia rất tức giận. Đại thiếu gia đến chính
phòng, là để chịu phạt thay cho ngài.”
“Huynh ấy chịu phạt cho
ta!” Triệu Ngọc Thiền đột nhiên đứng dậy từ giường lò, nàng cảm nhận
được ánh mắt khiển trách của mẫu thân cùng hai người tỷ tỷ, “Ta. . . ta
đâu có cần huynh ấy chịu phạt thay! Ta sẽ đi nói rõ với tổ phụ, tự ta sẽ chịu phạt.”
Cố nhũ mẫu chưa cả cáo lui đã rời đi, nghe được lời
này bà mới quay đầu lại, Cố nhũ mẫu khinh miệt nhìn nàng, chậm rãi cười: “Thất tiểu thư, gậy gỗ này dài ba thước dày hai tấc*. Ngài cảm thấy,
ngài chịu nổi một gậy sao?”
Giọng nói của bà vừa dịu dàng vừa mềm mại, lại giống như chứa sức nặng ngàn quân, làm cho Triệu Ngọc Thiền
không nói ra lời, làm cho cả căn phòng yên tĩnh như đã chết.
“Lão nô cáo lui.” Cố nhũ mẫu khom người bước ra khỏi cửa.
——— ————————–
Chú thích:
– 1 tấc = 10 phân = 3,33 cm
– 1 thước = 1/3 m = 33,33 cm