Chính phòng đã khôi phục sự yên tĩnh, Triệu lão thái gia vừa đe dọa vừa dụ
dỗ, đem mấy kẻ đến gây sự giải quyết gọn gàng. Bằng không chuyện này đồn ra, khả năng sẽ gây ảnh hưởng tới thanh danh Triệu gia. Mắt thấy sắp
đến thời điểm thi hội, lúc này không thể để xảy ra sự cố gì.
Triệu Trường Ninh mời Triệu lão thái gia đến thư phòng, nàng đứng trước mặt
Triệu lão thái gia nói: “Ban nãy tôn nhi quay về, đã điều tra rõ chuyện
này, do tôn nhi không tận tâm trông coi, để hạ nhân trong phủ là Toàn
Không lén dùng đối bài, gây ra tai họa hôm nay. Tôn nhi xin nguyện chịu
phạt, sau này chắc chắn sẽ quản giáo hạ nhân trong phòng mình nghiêm
khắc hơn. Tên nô tài kia tôn nhi cũng đã sai người nhốt lại, chuẩn bị
bán ra khỏi phủ.”
Dứt lời liền vén vạt áo quỳ xuống.
Triệu lão thái gia thở dài một hơi: “Có thật là như vậy?”
Triệu lão thái gia đương nhiên tin việc này không phải do Triệu Trường Ninh
làm, nhưng chỉ là một hạ nhân thấp kém làm sao có thể to gan lớn mật như vậy, chỗ Trường Ninh đâu đến nỗi một nô bộc cũng không phòng được.
“Lòng tổ phụ sáng như gương, chắc chắn hiểu nếu còn tiếp tục tra hỏi, sẽ
không chỉ dính dáng đến đại phòng. Đầu tiên những kẻ đột nhiên tìm tới
cửa rất khả nghi, rõ ràng không phải vì bạc, mà là tới gây sự. Nếu nói
không có kẻ nào đứng sau sai khiến, chắc chắn người cũng sẽ không tin.
Vả lại cứ một mực phải là lúc này, quả thật dụng tâm hiểm ác.”
Triệu Trường Ninh từ tốn nói: “Chỉ cần thuận theo bọn chúng tiếp tục điều
tra, sẽ tóm được ngay kẻ đứng sau giật dây. Nhưng chuyện này càng đào
sâu, lại càng bất lợi cho thanh danh gia tộc, bất lợi cho thanh danh
những người liên can trong đó. Thế nào chăng nữa, cũng tại con trông giữ đồ không cẩn thận bị người ta lấy dùng, đều là sai lầm của tôn nhi.”
“Hiểu rõ đại nghĩa, ta quả là không nhìn lầm con!” Triệu lão thái gia đột
nhiên nói một câu, lại vươn tay đỡ y đứng dậy, “Nếu con đã nghĩa được
như thế, vậy chuyện này ta sẽ không truy cứu nữa.”
“Có điều đáng
phạt thì vẫn phải phạt, tự con cũng phải xử lý việc ở đại phòng cho rõ
ràng, chớ để kẻ khác bắt được sai lầm. Giờ ta còn có thể che chở cho
con, đợi đến lúc con vào quan trường bị người ta nắm được nhược điểm,
lúc ấy thì không ai che chở cho con được.” Những lời này Triệu lão thái
gia nói rất nghiêm nghị, đích trưởng tôn mà ông phí tâm bồi dưỡng, yêu
cầu đương nhiên phải càng nghiêm khắc hơn.
Giả như đứa trẻ này một ngày đậu tiến sĩ, ông hy vọng sau khi y bước lên con đường làm quan, có thể bớt đi những chỗ đường vòng.
Triệu Trường Ninh biết Triệu lão thái gia muốn nhìn thấy trong nhà hòa thuận. Ông cũng rất bất đắc dĩ với tình hình hiện tại của Triệu gia, sự ủng hộ và phản đối của lòng người chính là nguồn căn mầm họa. “Tôn nhi đã
biết.” Nàng khẽ đáp một tiếng.
Triệu lão thái gia cùng nàng bước
ra ngoài, ngồi tại chủ vị chậm rãi nói với mọi người: “Ban nãy đã tra
ra, chuyện này do một hạ nhân của đại phòng mạo danh Trường Ninh gây
nên. Hạ nhân đó ta đã sai người loạn côn đánh chết. Về phần Trường Ninh. . .” Ông ngừng một chút, “Chuyện này đích xác không phải do y làm,
nhưng y không tận lực trông coi hạ nhân, phạt mười gậy.”
Triệu
Trường Tùng lập tức bật dậy: “Tổ phụ, người nói mấy câu nhẹ bẫng như vậy đã bỏ qua chuyện này sao? Chúng con làm sao biết người có thiên vị
huynh trưởng hay không. E là phải gọi tên nô tài kia tới, để mọi người
cùng tra khảo! Không hỏi ra được căn nguyên, chỉ sợ không thể làm người
ta tin phục!”
“Ngươi câm miệng lại!” Triệu lão thái gia sắc mặt
vốn đã âm u lại càng thêm khó coi, thình lình gầm lên, vỗ mạnh xuống bàn chỉ vào hắn nói, “Lần trước ngươi gây ra chuyện lớn, huynh trưởng có
đuổi cùng giết tận ngươi không? Ngươi quả thật muốn tiếp tục điều tra
việc này sao? Được, ta hỏi ngươi, mấy kẻ đó luôn mồm nói không quen biết ngươi, vậy tại sao trong nhà lại có danh thiếp của ngươi?”
Động tác uống trà của Triệu Thừa Liêm khựng lại, còn Triệu Trường Tùng thì kinh ngạc nhìn Triệu lão thái gia.
Trường Ninh rũ mắt xuống, không nói lời nào. Vừa rồi nàng đã âm thầm phái
người đi điều tra nhà của những kẻ đó, tuy người cho vay nặng lãi chắc
chắn không phải Triệu Trường Tùng, nhưng khiến Ngọc Uyển ở sau lưng xúi
giục Triệu Ngọc Thiền, và cả việc để bọn người kia tìm tới tận cửa, hắn
tuyệt đối không thoát được liên can. Triệu Trường Tùng dám ra tay, vậy
đừng trách nàng không nể tình. Dứt khoát lấy gậy ông đập lưng ông, bí
mật cho người bỏ danh thiếp của Triệu Trường Tùng vào nhà mấy kẻ đó.
Triệu lão thái gia chắc chắn cũng nghĩ đến việc này, tiếp theo phái người đi
tra xét, tự nhiên ông sẽ nhìn thấy những danh thiếp kia.
“Nếu tam đệ muốn tiếp tục, ta đây cũng không sợ hãi. Dù sao cây ngay không sợ
chết đứng.” Triệu Trường Ninh thẳng thừng nhìn về phía Triệu Trường
Tùng, “Nhưng tam đệ có chắc chắn, đệ muốn tiếp tục hay không? Trước tiên không bàn đến ba kẻ kia, ai ở phía sau trải đường, ai lén lút để phòng
sự vụ thuận lợi điều tra, thật ra cũng không khó dò hỏi.”
Triệu
Trường Tùng sững sờ, ngay sau đó cười lạnh: “Ca ca thật giỏi, giả bộ như bị người ta hãm hại, bên trong lại có tâm kế bậc này!”
Khóe
miệng Trường Ninh khẽ nhếch: “Không dám, tam đệ tâm kế hơn người, ta
thân là ca ca, tất nhiên phải áp chế được đệ mới phải.”
“Đủ rồi,
Trường Tùng ngươi ngồi xuống.” Triệu Thừa Liêm đột nhiên trầm giọng nói, “Lão thái gia nói có lý, chuyện này nếu tiếp tục bàn sẽ không có lợi
cho ai cả. Chẳng qua chỉ là một tên hạ nhân to gan lớn mật, đánh chết là xong.”
“Nếu đã có cả Trường Tùng liên can trong đó, vậy mong phụ thân cũng phạt cả hắn.” Triệu Thừa Liêm đứng dậy, chắp tay nói: “Thằng
bé này bị mẫu thân nó chiều hư, đúng là nên giáo huấn một trận.”
Nhị thúc hôm nay lại vì đại nghĩa quên tình thân?
Triệu Trường Ninh hiểu ra, trong lòng vị nhị thúc này rất rõ ràng. Bình
thường bọn họ nháo nhào một chút cũng chẳng sao, nhưng chuyện ảnh hưởng
đến danh dự Triệu gia, liên quan đến hoạn lộ của mình, Triệu Thừa Liêm
sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Cho dù là con trai ruột ông cũng sẽ không nương tay. Chẳng trách có thể làm đến chức Thiếu chiêm sự, so với phụ
thân do dự thiếu quyết đoán, lại thương yêu con cái thì đúng là quả
quyết hơn nhiều.
Triệu Trường Tùng lấy làm kinh ngạc, kêu một
tiếng phụ thân. Mặc dù đúng là. . . do hắn ở bên trong châm ngòi thổi
gió! Nhưng sao hắn có thể để lại chứng cứ như danh thiếp cơ chứ!
“Ngươi câm miệng cho ta! Huynh trưởng ngươi nói không cần truy cứu, tại sao
ngươi vẫn cứ cắn mãi không buông!” Triệu Thừa Liêm cắt ngang lời nhi tử, thậm chí còn lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn. Sau đó chắp tay, “Gia tộc
làm trọng, chuyện này không thể điều tra tiếp. Mong tổ phụ lấy gia pháp
tới, giáo huấn tên nghịch tử này!”
Triệu Trường Ninh lặng im
không nói. Triệu Trường Tùng bị người tóm được vật chứng, tự nhiên chỉ
có thể im miệng, hai người ra bên ngoài quỳ chờ nhận phạt, Tề quản sự
nâng gậy Lập Uy trong nhà tới, chiếc gậy này do tổ tiên truyền lại, một
đầu được bọc bằng đồng, đầu còn lại mảnh dẹt, đánh người cực kỳ đau.
Mấy vị thúc thúc đang ngồi trong phòng uống trà. Phía ngoài màn đêm tối tăm lạnh giá, đèn lồng đỏ năm mới hắt xuống ánh hồng nhàn nhạt, Trường Ninh nhìn rồi hít sâu một hơi, nàng nằm úp sấp lên băng ghế, y sam nguyệt
sắc trượt xuống một bên, tên nô tài vóc người cường tráng vung lên chiếc gậy mang theo uy phong lẫm liệt giáng xuống mông nàng. Một tiếng
“Bang!” dữ dội vang lên, sắc mặt Trường Ninh lập tức thay đổi, đau đến
thanh âm cũng không phát ra được.
So với gậy Lập Uy, quất roi quả thực chẳng tính là gì! Đây mới đúng nghĩa là gia pháp nghiêm khắc! Tiếp theo lại một gậy đánh tới, tay của nàng cũng phát run, đến nỗi không
thể ngầng đầu lên nhìn ánh mắt những người xung quanh. Nàng biết bộ dạng của mình nhất định rất nhếch nhác, rất thê thảm, nhưng lúc này nàng căn bản không thể khống chế. Tiếng rên rỉ đau đớn bật ra. Cho dù Triệu
Trường Tùng xương cốt cứng rắn, cũng bị đánh cho kêu cha gọi mẹ. Nhưng
hắn chỉ bị phạt năm gậy, so với Triệu Trường Ninh thì nhẹ nhàng hơn một
chút. Rất nhanh đã đánh xong được người đỡ lên.
Mấy vị thúc thúc
trong phòng rối rít quay đầu đi chỗ khác nói chuyện, chỉ có Triệu lão
thái gia theo dõi tình cảnh chịu phạt của Triệu Trường Ninh bên ngoài.
Trận roi này dữ dội đến thế nào, không một ai hiểu rõ hơn ông. Nhưng
trận này y đáng phải chịu, Triệu lão thái gia kỳ thật cũng giận Trường
Ninh để kẻ khác nắm được nhược điểm, cho kẻ đó cơ hội hại y. Cũng phải
đánh cho kẻ dùng đối bài thật sự nhìn xem, cuối cùng hắn sẽ rơi vào kết
cục gì!
Triệu Trường Hoài đứng một bên nhìn, lúc này bỗng nảy
sinh một tia thông cảm hiếm thấy. Triệu Trường Ninh chẳng qua bị muội
muội ngu xuẩn của mình liên lụy, đây chính là nhược điểm của y, nhược
điểm bị kẻ khác tóm được, chỉ đành chấp nhận vấp ngã. May mắn hắn không
có huynh đệ tỷ muội ruột thịt, nếu thật sự có, hắn cũng không thích muội muội, mà thích một người tỷ tỷ hơn.
Nếu hắn có một người tỷ tỷ,
tính tình dịu dàng như nước, chắc chắn hắn sẽ đối với nàng thật tốt,
không để nàng phải chịu nỗi khổ như Triệu Trường Ninh thế này.
Gậy Lập Uy đánh được sáu roi, Đậu thị cùng ba nữ nhi xuất hiện ở trước cửa
chính phòng. Lúc này trên trán Triệu Trường Ninh đã đầm đìa mồ hôi, tay
chân đều đang run rẩy.
Đậu thị vừa thấy nàng liền nhào lên trên ghế, trông người bị đánh đến mềm nhũn, bà sợ đến tim phổi cũng sắp vỡ ra.
Thế này không xong, Triệu Trường Ninh không xong mất! Nàng không phải nam tử. . . nàng không thể chịu nổi trận roi này!
“Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!” Đậu thị thét lên chói tai, bà mặc kệ người
bên cạnh ngăn trở, xông tới ôm chặt lấy nàng, ôm chặt lấy đứa con của
bà, đây là đứa nhỏ chui từ bụng bà ra cơ mà. Rõ ràng bà phải che chở nó
cẩn thận đến khi trưởng thành xuất giá, nhưng người làm mẹ như bà, lại
để đứa con của mình vô duyên vô cớ gặp biết bao tai vạ, chịu biết bao
đau khổ!
Tất cả là tại bà, bà đã không quản giáo Triệu Ngọc Thiền cho tốt, không nghe lời của Trường Ninh! Vậy thì tới đánh bà đi, đừng
đánh con của bà nữa.
Bà cảm nhận được đứa trẻ trong lòng mềm nhũn yếu ớt, không gượng dậy nổi, bèn bật khóc thật to: “Tại sao các người
lại đánh nó, tại sao lại đánh nó!”
Đứa trẻ tốt thế này, đứa trẻ
ngoan nhất mà bà sinh ra. Rõ ràng nó rất cố gắng, biết hiếu thuận biết
bảo vệ các tỷ tỷ, tại sao lại phải chịu nỗi khổ này.
Tại sao cứ phải là nó chịu nỗi khổ này?
“Nếu gia pháp không nghiêm, sẽ không trấn áp được người trong nhà. Bọn họ ra tay có chừng mực, sẽ không đánh hỏng người đâu. Đại tẩu mau đứng dậy
đi.” Bên cạnh không biết là ai đang nói.
Có khuyên thế nào Đậu
thị cũng không chịu buông tay. Chỉ bà hiểu rằng không thể. . . sức khỏe
đứa nhỏ này vẫn luôn không tốt: “Không được đánh. . . nếu các người đánh nó, không bằng tới đánh ta đi!”
Triệu Thừa Nghĩa cũng vừa hay
tin mà dẫn người đến, trên đường đi chỉ nghe được nửa chừng việc cho vay nặng lãi. Nhìn thấy Đậu thị và Triệu Trường Ninh thế này, vừa tức lại
vừa đau lòng.
“Bà còn không mau đứng dậy! Chỉ đánh có mười gậy
Lập Uy, người bình thường cũng vẫn chịu được, tổ tông sao có thể đánh
hỏng con cháu trong nhà cơ chứ!”
Bà bà nghe lệnh Triệu Thừa
Nghĩa, tiến lên kéo Đậu thị ra, mẫu tính của Đậu thị phát tác, vùng vẫy
muốn đi bảo vệ Trường Ninh. Khóc đến chết lặng trên nền đất, búi tóc
cũng xõa tung hết thảy, không biết phải làm sao mới tốt.
Hai người tỷ tỷ òa khóc theo, bọn họ cũng bị đám người ngăn cản. Chỉ thấy chiếc gậy kia lại giáng xuống!
Triệu Ngọc Thiền há hốc miệng, nửa câu cũng thốt ra lời. Cố nhũ mẫu nói không sai. . . đến một gậy nàng cũng không chịu được! “Không, không phải ta
cố ý. . . ta không biết. . .” Triệu Ngọc Thiền lắp bắp nói, chỉ thấy nhị tỷ Triệu Ngọc Như bên cạnh xoay đầu nhìn nàng.
Triệu Ngọc Như
nhớ tới đệ đệ từng nói sẽ bảo vệ nàng, nàng không có con cái, chưa biết
chừng nửa đời sau chỉ đành nương nhờ đệ đệ, đệ đệ còn nói sẽ chăm sóc
nàng. Trong lòng chợt thấy đau như cắt, lạnh lùng nhìn sang Triệu Ngọc
Thiền.
Triệu Ngọc Thiền chưa từng thấy nhị tỷ ôn hòa trừng đến đỏ mắt như vậy, bộ dạng như muốn đánh nàng ngay lập tức.
“Nhị tỷ, tỷ làm sao vậy, muội là muội muội của tỷ mà!” Triệu Ngọc Thiền đột
nhiên cảm giác, dường như mình bị tất cả mọi người chán ghét, không cam
lòng nhắc lại, “Muội là muội muội của tỷ đấy!”
Nàng nhìn Đậu thị, ai ngờ Đậu thị chẳng hề nhìn nàng, hoàn toàn không để ý đến nàng.
Triệu Trường Ninh nghe rõ động tĩnh xung quanh. Thật ra nàng thấy mình vẫn
chịu được, không quá đáng ngại, nhưng nữ quyến trong nhà lại khóc như
nàng sắp tắt thở đến nơi, khóc như vậy làm gì cơ chứ. Đã qua chín roi,
Triệu Trường Ninh thầm đếm. Đợi roi thứ mười xong. . . đợi qua roi thứ
mười, thế là xong rồi, không cần phải chịu đau nữa.
Nhưng đợi mãi vẫn chưa thấy roi thứ mười đâu, hình như gậy vung được một nửa, đột
nhiên bị ai đó thình lình tóm chặt, người kia trầm giọng nói: “Dừng tay, không được đánh nữa!”
Đám người ồn ào rộ lên, sao hắn lại xuất hiện ở đây?