Triệu Trường Ninh mơ hồ cảm thấy mình được ai đó ôm lên, mùi hương trên người này vô cùng quen thuộc.
“Thừa Lễ, ngươi đang làm cái gì!” Có người đang hét tên hắn.
“Ta là thầy của y, y có tội, đương nhiên ta cũng đáng phạt. Gậy cuối cùng cứ để ta chịu thay y.” Người đó cất giọng nhàn nhạt.
“Ngươi…” Hình như là tiếng Triệu lão thái gia, “Ta bảo ngươi dạy nó, ngươi lại thật sự thương yêu nó.”
Người nọ ngừng một chút: “Ta nhận lời dạy y, tự nhiên phải gánh phần trách nhiệm này.”
Triệu lão thái gia nghe xong thở dài: “Ngươi muốn chịu gậy cuối thay nó,
nhưng ở đây có ai dám đánh ngươi… thôi bỏ đi! Gậy cuối cùng xem như
miễn, ngươi đưa nó về đi.”
Người của đại phòng rất nhanh xúm lại, Trường Ninh nghe thấy Đậu thị cảm kích tạ ơn Chu Thừa Lễ. Người nọ
không nói gì nhiều, chỉ ôm chặt lấy Triệu Trường Ninh vững vàng hướng về phía đại phòng.
Trường Ninh lâm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê,
có lẽ là do quá đau đớn. Trong phòng tiếng các bà bà lao xao, tiếng các
tỷ tỷ khóc thút thít. Nàng cảm thấy thật khó chịu, thật ồn ào, nhưng đến mắt cũng không mở ra nổi.
Nàng không biết Đậu thị đã sắp phát
điên rồi. Bà sờ lên tay nàng, phát hiện Trường Ninh vốn không hay sốt
lại lên cơn sốt cao đến vậy!
Chu Thừa Lễ ngồi bên mép giường nhìn nàng, nhìn các nữ quyến trong phòng khóc lóc không có lấy một trụ cột,
trụ cột của bọn họ đang còn nằm trên giường. Bèn nói: “Trong nhà nếu có
ba vị thuốc tàm sa, trần bì, trúc nhự, hãy sắc để y dùng. Nếu không có
tàm sa, trước mắt dùng lá cẩu kỷ thay thế.”
Đại phòng nhiều nữ
quyến, hắn lại không phải chú bác ruột, không tiện ở lâu, bèn đứng dậy
nói: “Nếu có vấn đề gì, lập tức phái người đến Đông viện tìm ta.”
Đậu thị lập tức sai Tống nhũ mẫu tiễn hắn ra ngoài, đại nha đầu Hương
Chuyên nhanh chóng chạy tới phòng bếp tìm ba vị thuốc kia mang sắc. May
mắn ba vị thuốc đó cũng dễ tìm, có điều lượng không đủ, tức khắc phái
người đến ngõ Thanh Y mời Liễu đại phu tới.
Triệu Ngọc Thiền đứng cạnh bình phong rất lâu, mới bước từng bước nhỏ lại hỏi: “Mẹ, ca ca bị
thương… bị thương có nặng lắm không?”
Đậu thị bất chợt ngoảnh
đầu, dường như lúc này mới nhìn thấy nữ nhi. Ánh mắt bà bất động hồi
lâu, nhìn đến đỏ cả hai mắt, bà túm lấy vạt áo Triệu Ngọc Thiền lôi nàng tới giáng cho một cái bạt tai, “Ta đánh chết thứ vô dụng nhà ngươi!
Ngươi hại ca ca thành thế này… ngươi bắt nó phải chịu khổ… ngươi có biết mình đang làm gì không!”
Triệu Ngọc Thiền bụm mặt, đây là lần
đầu tiên Đậu thị đánh nàng, lúc trước cho dù ngang ngược thế nào, Đậu
thị cũng đều dung túng. Thậm chí nàng còn chưa kịp phản ứng lại việc
mình bị đánh.
Một lúc lâu sau nước mắt nàng mới trào ra, từng giọt chen nhau rơi xuống mỗi lúc một nhiều.
“Mẹ, con biết sai rồi, con biết rồi mà!” Triệu Ngọc Thiền vừa nói vừa lùi.
Nhưng Đậu thị rất nhanh đã nhào tới, túm lấy nữ nhi tiếp tục đánh,
“Ngươi thì biết cái gì! Ca ca bảo vệ cho ngươi, ngươi thì sao? Cả ngày
làm những việc ngu xuẩn, giúp người ngoài hãm hại ca ca mình! Ta phải
đánh chết ngươi, giữ lại mầm họa như ngươi làm gì cơ chứ!”
Triệu
Ngọc Thiền bị đánh cho oa một tiếng bật khóc, hai tỷ tỷ sợ đánh ra
chuyện, bèn tiến lại ngăn Đậu thị. Mãi đến khi Triệu Thừa Nghĩa xử lý
xong việc bên ngoài, tiến vào kéo hai người họ ra, lệnh cho bọn họ đến
tây sương phòng nói chuyện. Ông hỏi Triệu Ngọc Thiền: “Con có biết việc
cho vay nặng lãi nghiêm trọng đến mức nào không?”
Triệu Ngọc Thiền còn đang khóc, khuôn mặt yếu ớt khẽ đỏ lên, vặn xoắn chiếc khăn trong tay thành một nhúm.
“Những sĩ tử cho vay tiền, nếu bị quan phủ bắt được, sẽ trực tiếp cấm hắn tham gia kỳ thi Hội, con có biết việc này?” Triệu Thừa Nghĩa nghiêm túc nói, “Con muốn phá hủy tiền đồ của ca ca sao? Lúc trước ta chỉ cho rằng con
trẻ người bướng bỉnh, nào ngờ cả việc ngu dại bậc này con cũng làm ra.
Con nói đi, có đáng đánh hay không?”
Triệu Ngọc Thiền khóc thút
thít, sắc mặt trắng bệch. Nàng biết việc thi cử của ca ca có tầm quan
trọng thế nào với toàn gia. Thật ra ca ca luôn đối với nàng rất tốt, cả
chuyện này cũng giấu diếm cho nàng, gậy cũng thay nàng chịu. Nàng lại đi hủy hoại tiền đồ của ca ca, thậm chí hủy hoại địa vị của huynh ấy trong Triệu gia.
“Con biết con sai rồi.” Triệu Ngọc Thiền khóc nức nở như đứa trẻ, “Con biết thật rồi…”
Triệu Thừa Nghĩa thở dài, ông không an ủi con gái nhỏ, mà phất tay gọi vú già bên ngoài tiến vào: “Đưa nó lui xuống rửa mặt, đóng cửa suy ngẫm cho
sáng suốt một chút.”
Đến nửa đêm, bên ngoài lại đổ tuyết lớn.
Tuyết bay đầy trời, dần dần không còn nhìn rõ được mọi thứ, tiếng tuyết
đọng đè gãy chạc cây, tiếng gió bắc rít gào ngoài khoảng không bao la vô tận, đánh thức Trường Ninh khỏi cơn mê. Nàng mở mắt nhìn thấy ánh sáng
le lói qua tấm rèm đay, bên ngoài bình phong trời tối đen như mực. Canh
giữ trước giường nàng là Đậu thị và Tống nhũ mẫu.
“Ninh nhi, để ta bôi thuốc mỡ cho con. Có còn đau nữa không?” Đậu thị thấy nàng tỉnh lại, vội vàng tới hỏi thăm.
Triệu Trường Ninh hơi nhấc môi, lại phát hiện giọng mình khàn đặc, nàng muốn
nói không đau, nhưng thật ra trên người đau nhức đến không thể trở mình. Chỉ đành cười khổ: “Nếu con nói không đau, mẫu thân có tin không?”
Đậu thị nghe nhi tử nói vậy, không khỏi rưng rưng. Sao lại không đau cho
được! Thân người là máu thịt, cái gậy Lập Uy kia, đánh người sắt thì mới không đau!
“Phụ thân con đã phạt Ngọc Thiền đóng cửa suy nghĩ,
tại nó mà liên lụy đến con. Ban nãy một gậy cuối cùng thất thúc con đã
ngăn lại, hắn ôm con về đây, lão thái gia cũng không truy cứu chuyện
này nữa, con chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được… ta sẽ ở bên cạnh trông
chừng.”
Triệu Trường Ninh mở to mắt, hồi lâu mới phản ứng lại, việc này đã kết thúc rồi. Chẳng khác nào trút đi một lớp da.
“Mẫu thân.” Nàng gọi Đậu thị, “Ban đầu người ra chủ ý này, có từng nghĩ tới… sau này con sẽ ra sao, lấy vợ sinh con phải thế nào… tại sao lại là
con?”
Đậu thị ủ lấy bàn tay hài tử, mờ mịt một hồi, sau đó mới hiểu ra nhi tử đang nói đến chuyện gì.
Ban đầu… căn bản tại bà nhất thời hồ đồ kích động, không hề nghĩ tới hậu quả, cũng không ngờ lại thành công hơn mười năm.
“Lúc đó mẫu thân không còn cách nào khác, chỉ đành làm vậy. Bằng không ta và các tỷ tỷ con, sẽ không có một nơi nương tựa trong nhà, thậm chí cả
con, cũng sẽ không có chỗ dựa. Sau đó ta cũng từng nghĩ, chỉ cần con làm quan, vậy thì không cần phải lấy vợ, người trong nhà không muốn giúp
cũng phải giúp con giấu diếm… Bằng không chính là tội khi quân. Thậm chí mẹ có thể tìm cho con một thê tử biết nghe lời, chỉ cần không cùng nàng hành sự, thì sẽ không ai biết được chuyện này.”
Cũng phải, tính
tình như Đậu thị làm sao nghĩ ra cách chu toàn được. Nếu không phải sau
mười tuổi nàng trở thành Triệu Trường Ninh, cục diện này e là đã không
thành.
“Cách đó… cũng rất được.” Triệu Trường Ninh nhắm mắt lại,
nàng thấy hơi mệt, muốn ngủ một giấc trước. Nàng đã không đếm nổi bản
thân bao lâu không dậy sau giờ mẹo rồi.
Đậu thị nhẹ nhàng vỗ lưng để nàng thêm yên giấc. Bà đứng dậy, chậm rãi ra khỏi phòng Trường Ninh.
“Thật ra, ta có lỗi với đứa bé này.” Đậu thị nhìn tuyết rơi, nhẹ giọng nói,
“Kinh nguyệt của nó không đều, ta biết là do thân thể chưa điều dưỡng
thỏa đáng, nhưng ta chưa từng tìm người tới chẩn trị. Thậm chí thâm tâm
còn vui mừng, may là không đều… Đứa trẻ này đang trách ta.”
Tống nhũ mẫu đem tấm áo choàng bông dày dặn khoác lên bả vai gầy yếu.
“Trong lòng đại thiếu gia hiểu rõ, ngài sẽ không trách phu nhân.” Tống nhũ mẫu khẽ nói, “Đại thiếu gia biết bản thân phải làm gì.”
Đậu thị cười khổ: “Ta thật sự lo nó sẽ sợ hãi… Ngươi nói xem nếu nó bước lên quan
trường, lẫn vào một đám nam nhi, cùng đám người đó chung đụng… Há chẳng
phải bị người ta…” Bà nói đến đây thì ngừng lại, “Thôi thôi, nói những
cái này chẳng để làm gì! Chúng ta chỉ có thể giúp nó quản tốt việc nhà,
đừng để nó phải bận tâm.”
Hai chủ tớ lại lẳng lặng tiến vào phòng Trường Ninh.
Tuyết lớn đổ liên tiếp hai ngày, bầu trời mới quang đãng trở lại. Trong phòng coi như có thể mở bình phong, đón ánh nắng mặt trời chiếu vào. Về
chuyện vay nặng lãi, được Triệu lão thái gia toàn lực đè ép, đã không
còn ai nhắc đến. Lại có lễ thờ cúng tổ tiên, thăm viếng họ hàng, không
khí năm mới một lần nữa náo nhiệt trở lại.
Trong thời gian đó
Triệu Trường Ninh sai người tặng Chu Thừa Lễ vài cuốn sách, thêm điểm
tâm hoa sen, bánh tẩm đường, một vò cua ngâm rượu tỏ lòng biết ơn hắn
từng cứu giúp, ai ngờ hắn lại hồi âm: Bệnh có thể dưỡng từ từ, luyện chữ không thể ngắt quãng. Tuy ngươi lấy lòng được ta, nhưng ba bài văn vẫn
phải giao đúng hạn.
Triệu Trường Ninh nhìn mà khóe miệng sụp
xuống, nâng bút trả lời: Đương nhiên sẽ nộp đủ, tiên sinh không cần lo
lắng, quà hối lộ ngài cứ nhận là được.
Về phần Triệu Trường Tùng, ngày hôm sau bị Triệu Thừa Liêm bắt đến thăm nàng. Ngồi lại chỗ nàng
một lát, uống hai chung trà, đột nhiên nhàm chán thốt lên: “Kỳ thật
chúng ta cũng coi như đồng cam cộng khổ, hai lần đều là ta và huynh bị
đánh. Chuyện ta bày kế huynh cũng đừng để bụng nữa, dù sao huynh cũng
bày kế lại còn gì. Giờ ta cả ngày phải nghe cha ta mắng chửi.”
Triệu Trường Tùng bày ra bộ dáng vô lại, Triệu Trường Ninh thản nhiên nói:
“Tam đệ lòng dạ thật độ lượng, ngu huynh thẹn không sánh bằng.”
“Có huynh đệ nhà nào không đánh tới đánh lui đâu, chẳng qua chúng ta đánh
có hơi nghiêm trọng một chút thôi.” Triệu Trường Tùng tự nhiên vỗ vai
nàng, cười nói: “Vả lại kẻ đổ thêm dầu vào lửa là Triệu Trường Hoài mới
đúng, vậy mà lần nào hắn cũng thoát tội. Cái đứa muội muội làm liên lụy
đến huynh, nếu là muội muội của ta, ta đã quật chết từ lâu rồi.”
“Thôi, ta đi trước đây. Trở về ta sẽ nói với cha, hai huynh đệ chúng ta đã
tươi cười rũ bỏ thù hận, huynh cũng tha thứ cho ta rồi, huynh không phản đối chứ?” Triệu Trường Tùng cũng có ngày hỏi ý kiến nàng.
Triệu Trường Ninh cười: “Không phản đối.”
Triệu Trường Tùng thuận tay lấy hai quả phúc quất ở chỗ nàng mang đi, Triệu
Trường Ninh bèn gọi Tứ An tới dặn dò: “Sau này thấy Triệu Trường Tùng,
cứ bảo ta ngủ rồi, đừng cho hắn vào đây.”
Tứ An nhanh nhẹn gật đầu, dáng vẻ rất thận trọng: “Tôi nhớ rồi thiếu gia.”
Quả nhiên sau này hắn đề phòng Triệu Trường Tùng như phòng kẻ cắp.
Sau khi Trường Ninh đổ bệnh, một thời gian người đến chỗ nàng thăm hỏi liên miên không ngớt, ví dụ như Triệu Trường Húc một ngày chạy đến ba
chuyến, mang tới chỗ nàng rất nhiều của ngon vật lạ. Triệu Ngọc Thiền
cũng thường qua lại, có điều Triệu Trường Ninh không để ý tới nàng, nàng thậm chí cảm thấy hạ nhân trong phòng huynh trưởng đều đang chĩa mũi
nhọn vào mình, dâng cho nàng trà nguội, chỉ cần không phải bắt buộc, sẽ
không chủ động thỉnh an nàng. Nàng vừa tức giận vừa tủi thân, nhưng
không còn dám cáo trạng với Đậu thị. Nàng biết người trong phòng ca ca
đều trách nàng hại ca ca, vì bảo vệ chủ tử của mình, sao còn dám nói gì
nữa.
Giờ Đậu thị và hai vị tỷ tỷ không còn tốt với nàng như trước, nàng chỉ đành cố gắng càng thêm cẩn thận nghe lời.
Trường Húc biết được chuyện này, tự nhiên cũng không thích Triệu Ngọc Thiền.
Mỗi lần nhìn Triệu Ngọc Thiền, ánh mắt đều mang theo ba phần lạnh lẽo,
nhưng lúc hắn nói chuyện với Triệu Trường Ninh, lại là bộ dáng hihi haha cười.
“Thất thúc nói võ học của đệ rất có thành tích, không bằng đến Quốc tử giám làm võ sinh, sau này có thể đi thi võ, hoặc là tòng
quân.” Triệu Trường Húc cầm tay Triệu Trường Ninh nghịch ngợm nắn bóp,
“Đệ thấy đến Quốc tử giám cũng rất được, đệ đọc sách không nổi, dù sao
cũng phải tìm một con đường khác.”
Triệu Trường Ninh rút tay về:
“Làm cái gì vậy, đệ còn nhỏ chắc!” Lại nói tiếp, “Triều đại ta cho dù
thi võ cũng phải thi thêm văn, đệ không học hành cẩn thận, thi võ cũng
chưa chắc đã đậu.”
“Tại tay huynh đẹp chứ sao!” Triệu Trường Húc
cười đáp, “Huynh nhìn đi.” Tay hắn và tay nàng áp vào nhau, tay của hắn
to như cái đệm bồ đoàn, phải to hơn tay nàng gấp đôi. Tay của Triệu
Trường Ninh thon dài, nhưng cũng không tính là nhỏ nhắn, do vóc người
Triệu Trường Húc quá cường tráng, tự nhiên tay cũng rất to.
Triệu Trường Ninh đột nhiên cảm thấy có phải kẻ này hồi nhỏ thiếu thốn tình
thương, nên mới thích dính chặt lấy nàng. Tam thẩm xuất thân từ phủ
Tướng quân, là thứ nữ. Nhưng từ nhỏ đã được nuôi dưỡng không giống những khuê nữ khác, vì vậy cách dạy con cũng có phần đặc biệt. Triệu Trường
Húc nghe đồn giống với người ông ngoại hay hành quân đánh trận của mình, không có điểm nào giống với người Triệu gia thanh tú.
“Bọn họ
cũng thật là, nếu lúc đó đệ có mặt, sẽ kéo huynh chạy luôn, quan tâm mấy lão già cổ hủ kia làm gì!” Triệu Trường Húc rất bất mãn với việc Triệu
Trường Ninh bị đánh. Từ sau lần Trường Ninh chịu đòn thay hắn, hắn đã
không thể chịu được bộ dạng bị thương của y, luôn cảm thấy trong lòng co rút đau đớn, trước mắt toàn là hình ảnh y che chắn phía trước mình.
“Ta cũng sắp khỏe hẳn rồi, không nhắc cái này nữa.” Triệu Trường Ninh đưa
cho hắn một xấp giấy, “Được rồi, lúc đệ tới Đông viện giúp ta đưa cho
thất thúc.”
Triệu Trường Húc kỳ kèo không chịu đi, quay đầu thấp
giọng nói với nàng: “Đệ nghe nói, gần đây Triệu Trường Tùng thường tới
ngõ Bảo Phúc mua sách bình giám*, hay là nhân lúc hắn không để ý, đệ
trùm bao tải… đánh cho hắn một trận. Huynh thấy sao?”
*Sách bình giám: sách bình luận và đánh giá.
Khóe miệng Triệu Trường Ninh khẽ giật: “Đệ đừng có đùa kiểu này, trời tối rồi, nên quay về thôi.”
Lại qua hai ngày nữa, vết thương của Triệu Trường Ninh đã sắp khỏi hoàn
toàn, bèn tới chỗ tổ phụ thỉnh an, nghe thấy trong thư phòng có người
bẩm báo: “…Không biết là ai làm, tam thiếu gia chẳng qua là đi mua quyển sách, chỉ dẫn theo một gã sai vặt, kết quả bị người ta trùm bao tải
đánh cho một trận, mặt mũi bầm dập quay về.”
“Phù!” Trường Ninh
thiếu chút nữa thì sặc nước trà, nàng lau lau qua miệng. Trong lòng âm
thầm đánh giá khác về Triệu Trường Húc, hóa ra tên nhóc này không nói
chơi, hắn là kẻ thuộc phái hành động.
Đối với việc bị kẻ khác
đánh một trận, Triệu Trường Tùng cảm thấy vô cùng căm hận. Nhưng trên
đường lớn người qua kẻ lại, làm sao hắn biết được là ai đã ra tay với
mình? Chỉ đành miễn cưỡng nuốt xuống cục tức này, khuôn mặt tuấn tú sưng vù mất nửa tháng, không gì buồn hơn.
Cứ như vậy qua tết Nguyên
tiêu, ăn xong bánh trôi, hương vị năm mới cũng bay đi hết. Vội vã trống
chiêng rộn ràng khai giảng học đường.
Cổ tiên sinh vừa nhận được
tin tức, nghe nói hoàng thượng mới lệnh cho Lễ bộ và Hàn lâm viện, ra đề thi mới cho kỳ thi Hội năm nay. Tứ thư ngũ kinh, sách luận, thi giống
như trong thông cáo, nhưng phải thêm ba câu hỏi, một câu xoay quanh tính toán, một câu thuộc địa lý thuỷ văn, câu cuối cùng dĩ nhiên lại về
《Luật Đại Minh》.
Tin này vừa truyền ra, các thí sinh đã xôn xao
bàn tán. Thi Hội chỉ kiểm tra văn Bát cổ đã thành tập quán, thay đổi
nhiều lắm cũng chỉ là mở rộng cách viết mà thôi. Sao đột nhiên lại thêm
câu hỏi? Nay chỉ còn hơn một tháng sẽ đến ngày thi, có kịp đọc sách
không đây? Cái này giống như việc bạn ôn tập thi đại học, Bộ giáo dục
đột nhiên nói với bạn phải thi thêm ba môn trước giờ bạn chưa từng học
vậy.
Thầy của Đỗ Thiếu Lăng —— Chu tiên sinh đã từng dẫn dắt rất nhiều khóa thí sinh, lão lập tức đưa ra được nguyên nhân.
“Nghe nói vào đêm ba mươi tết, thánh thượng triệu các quần thần tới Ngự hoa
viên bày tiệc, đang lúc hưng trí, trước mặt mọi người ngài ra đề toán
cho một vị Hàn lâm trong Hàm lâm viện, ai ngờ Hàn lâm cũng không đáp
được. Vốn dĩ ngài cũng chẳng để trong lòng, tiếp đó lại hỏi Công bộ Tả
thị lang Tống đại nhân tội ‘Vu khống’ trong 《Luật Đại Minh》 phải xử thế
nào? Đáng tiếc Tống đại nhân là một Công bộ Thị lang, làm sao trả lời
được 《Luật Đại Minh》 cơ chứ! Sợ đến mức chết đứng tại chỗ. Hoàng thượng liền nổi trận lôi đình, nói các ngươi ăn bổng lộc triều đình, đều là
Tiến sĩ xuất thân, lại không am tường pháp luật. Trẫm cũng không biết
chọn các ngươi ra để làm gì! Sau đó mấy đêm liền triệu kiến hai vị Lễ bộ Thượng thư, học sĩ chưởng viện Hàn lâm viện, yêu cầu thêm ba câu vào đề thi.”
Đám học trò nghe xong không ngừng kêu khổ, hóa ra vì lý do đó! Chỉ một lời của lão Hoàng đế, đáng thương thay bọn họ phải học đến
bù đầu!
Gần tới thời gian khoa khảo, sĩ tử trên cả nước đều tụ
họp về kinh thành, hay tin này tự nhiên cũng rối rít hành động. Nhất
thời 《Luật Đại Minh》 trong kinh đều cháy hàng, sách dạy tính toán như
《Toán học cửu chương》, 《Toán học ngũ tào》 muốn cướp cũng không cướp nổi. Về phần thủy văn địa lý, mọi người không quá coi trọng, sách giảng về
cái này nhiều vô số kể, không biết nên bắt đầu học từ đâu, bởi vậy quyết định từ bỏ, dự định lúc lên trường thi dựa vào may mắn là được rồi.
Việc thêm đề, người trấn định nhất không ai khác ngoài Triệu Trường Ninh.
Ai bảo hai trong số ba câu được thêm đều là sở trường của nàng, toán học
khỏi cần bàn, cho dù lấy đề khó nhất trong 《Toán học cửu chương》 ra thi, chẳng qua cũng chỉ là đại số và hình học cơ bản, ở bậc trung học cơ sở
của giáo dục bắt buộc đã học qua hết rồi. Mà 《Luật Đại Minh》khẳng định
là nghề của nàng, với việc học thuộc lòng, nàng càng thêm nắm chắc.
Huống hồ vì từng học chính trị pháp luật, đã sớm đọc qua luật Đại Minh
vài lần, cho dù có bắt nàng kể ngay lúc này, nàng cũng kể được hết tám
chín phần.
Duy có thủy văn địa lý là trở ngại với nàng, lãnh thổ
Đại Minh hiện tại khác rất nhiều với bản đồ nàng học, phong thổ nhân
tình*, địa danh khu vực cũng có khác biệt rất lớn, cái này phải bỏ nhiều tâm sức mới xong.
*Phong thổ nhân tình: tên gọi chung để chỉ những nét đặc sắc riêng về môi
trường tự nhiên, phong tục, tập quán, lễ tiết… của mỗi địa phương.
Ngay cả Triệu Trường Hoài cũng tăng cường học toán, Triệu Trường Ninh thì
lại đọc 《Ghi chép lãnh thổ Đại Minh》, thậm chí còn không sai người đi
giành một quyển sách, điều này làm Triệu lão thái gia chú ý, cảm thấy
chiến lược của nàng thật sai lầm, đã đến lúc nào rồi. Ông tự mình gọi
người mang cho nàng trọn bộ 《Luật Đại Minh》 , căn dặn nàng phải nghiên
cứu cho thật kỹ.
Hành động của nàng rơi vào mắt đám Triệu Trường
Tùng, tự nhiên chúng cũng cười khẩy không thèm để ý. Triệu Trường Ninh
học như vậy, có thể đỗ Tiến sĩ mới lạ đấy. Đương nhiên, không đậu Tiến
sĩ mới là chuyện quá đỗi bình thường.
Triệu Trường Ninh đọc xong
hai quyển sách giảng về thủy văn, mới nhớ ra Chu Thừa Lễ chưa chưa dặn
dò nàng chuyện này, không chừng hắn có cách gì đó? Vì thế buổi chiều lúc Trường Ninh tới chỗ hắn, luyện xong hai trang giấy, liền mở lời hỏi:
“Thất thúc, thúc đã biết chuyện nội dung thi thay đổi chưa?”
Chu Thừa Lễ mới ngẩng đầu, nói: “Ừ, ta biết.”
Triệu Trường Ninh cho rằng người như thất thúc, khẳng định đã chuẩn bị đầy đủ hoặc nắm chắc thành công, mới một mực im lặng không nói. Ai ngờ hắn
khép sách lại, thong thả trả lời: “Toán học thủy văn gì đó, ta cũng
không am hiểu mấy. Không giúp được ngươi, ngươi tự mình nghĩ cách đi.”
Người như Chu Thừa Lễ, Triệu Trường Ninh cảm giác một ngày nào đó hắn nói với mình, đã từng giết vô số người, hoặc là một nhà đại nho đang ẩn mình,
Triệu Trường Ninh cũng không thấy kỳ quái. Hắn khăng khăng nói bản thân
không biết, Triệu Trường Ninh ngược lại thấy sao lạ lùng. Có lẽ do vẻ
mặt thảng thốt của nàng quá rõ ràng, Chu Thừa Lễ bèn cười một tiếng:
“Học thầy không tày học bạn, ta nghe nói toán học của Đỗ Thiếu Lăng rất
tốt, ta đã viết thư cho hắn, bảo hắn đến chỉ điểm giúp ngươi rồi.”
Thật ra nàng căn bản không cần ai chỉ dạy toán học, nhưng ý tốt của thất thúc, nàng vẫn nên cảm tạ.
“Vậy hôm nay không làm phiền thất thúc nữa.” Triệu Trường Ninh thu lại tráp, gọi Tứ An tiến vào xách giùm nàng.
“Trường Ninh, ngươi đợi đã.” Chu Thừa Lễ gọi nàng lại, sau đó sai người cầm một bộ sách đến. Là bộ 《Toán học cửu chương》 .
Triệu Trường Ninh cười gượng: “Đa tạ thất thúc suy nghĩ chu toàn.”
Triệu Trường Ninh mang sách trở về, vừa ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, liền sai người mở tấm bình phong.
Khí trời dần trở nên ấm áp, tuyết đọng trong viện cũng bắt đầu tan đi. Ba
vị tỷ tỷ đã sai người mang cho nàng mấy đồ đạc như vớ mùa xuân, trực
chuyết‘¹’ bằng lụa lót bông mới tinh để Trường Ninh mặc. Nàng để Tứ An
thu nhận đồ, ngồi xếp bằng trên giường lò, lôi thuốc mỡ ra.
Vết bầm do bị đánh lần trước còn chưa tan hết, vẫn cần phải bôi thuốc mỗi ngày.
Triệu Trường Ninh để hai nha đầu tránh ra phía ngoài, đóng cửa lại. Từ trong
bình sứ màu đậu phết ra một ít thuốc mỡ. Để tiện việc bôi thuốc, bèn cởi vạt áo và vải bó. Vừa bôi được một nửa, đã nghe thấy nha đầu cách tấm
bình phong bẩm báo: “Đại thiếu gia, Đỗ tam thiếu gia tới rồi, nói là
được ngài mời tới.”
Chu Thừa Lễ nhờ hắn chỉ điểm toán học cho nàng, sao lại tới nhanh như vậy?
“Đưa hắn tới noãn các ngồi trước đi.” Triệu Trường Ninh chỉ đành mau chóng
bôi xong thuốc, tuy đã vào xuân, nhưng gió thổi bên ngoài vẫn rất lạnh,
không thể để người ta đợi lâu. Nàng nhìn chiếc áo đơn và áo khoác mỏng,
không bó ngực có lẽ cũng không việc gì đâu, dù sao quần áo mùa đông khá
dày dặn. Nàng sửa soạn xong, mới để nha đầu mở bình phong.
Đỗ
Thiếu Lăng đã hơn nửa tháng chưa gặp Triệu Trường Ninh, giờ thấy y ngồi
xếp bằng trên giường lò, tựa hồ gầy đi thêm một chút, bèn cười nói:
“Trường Ninh huynh tết nhất mà vẫn rơi mất thịt, dọa này huynh thế nào?”
Hắn nhớ tới muội muội trong nhà dặn dò đủ kiểu: “Năm sau huynh thử đi nhìn
xem, người ta sống có tốt không, có thể đậu được Tiến sĩ hay không.”
Khụ một tiếng, Đỗ Thiếu Lăng ngồi xuống trước mặt nàng. Hắn mặt một chiếc
trực chuyết mới tinh màu xanh đậm từ lụa Hàng Châu, thân thể cơ bản là
tốt, chỉ mặc hai chiếc áo mỏng cũng không thấy lạnh. Thiếu niên này
tướng mạo tốt, gia thế tốt, tuấn tú bất phàm, cười lên môi hồng răng
trắng, rất có hiệu quả làm rực sáng căn phòng*.
*Nguyên văn là “Bồng tất sinh uy”, chỉ một sự vật nào đó làm cho hàn môn (gia đình nghèo khó) thêm phần xán lạn.
“Đã lâu không gặp, Thiếu Lăng huynh vẫn tiêu sái như thế.” Triệu Trường
Ninh hơi mỉm cười, đưa tay ra mời, sai Hương Phỉ rót cho Đỗ Thiếu Lăng
một chén trà Ô Long.
Từ sau khi biết Đỗ Thiếu Lăng không thích trà ướp hương, nàng tuyệt nhiên không mời hắn uống loại trà này nữa.
“Ta nghe thất thúc huynh nói toán học của huynh không được tốt, nên tới đây giúp đỡ.” Đỗ Thiếu Lăng mở sách, cầm một tờ giấy Tuyên Thành đưa qua,
“Nếu Trường Ninh huynh có chỗ nào không hiểu, cứ viết lại để ta xem.”
Triệu Trường Ninh gật gật đầu, sau đó chấp bút, đọc lướt qua đề liền hiểu cần giải thích thế nào. Cứ lẳng lặng như vậy, lật từng trang từng trang.
Đỗ Thiếu Lăng thấy y đọc một trang mất chưa đến một nén nhang, hoài nghi
có phải hắn đang đọc thật không. Hắn được người nhờ vả, cho nên phải làm hết sức mình. Đang muốn mở miệng nhắc nhở, đã thấy sắc mặt Triệu Trường Ninh khẽ biến. Chân mày thanh tú chau lại, bàn tay cầm bút siết chặt
đến gồ xương.
“Trường Ninh huynh?” Hắn nghi hoặc.
“Huynh
cứ ngồi đi, ta có chút việc, đi một lát rồi về.” Triệu Trường Ninh ném
bút lên giá để, tựa hồ không thể nói chuyện với hắn thêm nữa, vén lên
tấm rèm màu đàn hương tầm thường, tiến vào phòng tắm bên cạnh.
Chắc là… người có ba việc gấp. Đỗ Thiếu Lăng không nghĩ nhiều, đành lắc đầu. Chuyện muội muội nhờ vả hắn không muốn hỏi chút nào, một tiểu thư khuê
các như nàng, lại nhiệt tình theo đuổi công tử nhà người ta mà nhìn được sao? Trong phòng đốt lò than ấm áp, hắn cảm thấy có hơi nóng, bèn nới
lỏng vạt áo, phát hiện Triệu Trường Ninh còn chưa ra ngoài.
Đỗ
Thiếu Lăng một ngụm đã uống cạn chén trà, ước chừng qua hai khắc, mới
gọi với vào trong: “Trường Ninh huynh, trà của huynh nguội rồi!”
Không có ai đáp lời hắn, Đỗ Thiếu Lăng thầm nghĩ chẳng lẽ y xảy ra chuyện gì
không may trong đó. Mọi người đều là nam nhi, hắn đi kiểm tra thế nào
chắc cũng không sao đâu nhỉ, bèn đứng dậy đi tới trước tấm rèm màu đàn
hương, vén rèm ngó vào trong xem xét. Bên trong còn đặt một tấm bình
phong bằng gỗ tần bì che khuất tầm mắt hắn, hắn không nhìn thấy Triệu
Trường Ninh ở đâu, lại gọi một tiếng: “Trường Ninh huynh?”
“Không sao…” Bên trong có thanh âm đứt quãng truyền đến, “Lát nữa ta sẽ ra,
hôm nay sợ rằng không thể tiếp tục đãi khách rồi, Thiếu Lăng huynh trở
về trước đi.”
Sao vậy, nghe ra yếu ớt như thế. Đỗ Thiếu Lăng sao
có thể rời đi vào lúc này, ngộ nhỡ thân thể Triệu Trường Ninh không ổn
thì sao. “Trường Ninh huynh, huynh muốn ta vào trong giúp, hay là gọi
người tới giúp huynh?”
Âm thanh bên trong ngừng một lúc: “Không cần, huynh đi đi! Lát nữa tự nhiên ta sẽ ra thôi.”
Đỗ Thiếu Lăng nghe giọng điệu của y đã mang theo ba phần sốt ruột, bèn
nói: “Vậy ta đi trước đây… có chuyện gì huynh nhớ phải gọi người.” Hắn
thả tấm rèm xuống, vừa xoay người chuẩn bị đi, đột nhiên lại nghe thấy
bên trong vang lên một tiếng bịch. Lúc này thì mặc kệ hết thảy, hắn sải
bước vào bên trong, quả nhiên thấy Triệu Trường Ninh ngã trên mặt đất,
nửa ngày không bò dậy nổi. “Huynh làm sao vậy!” Đỗ Thiếu Lăng lập tức
vươn tay đỡ y, Triệu Trường Ninh túm lấy ống tay áo của hắn, mới gắng
gượng bò dậy nổi.
Đỗ Thiếu Lăng nửa ôm giúp y đứng vững, ai ngờ
Triệu Trường Ninh hoàn toàn không có sức lực ngã xuống người hắn, Đỗ
Thiếu Lăng lui về sau một bước lại vướng phải thứ gì đó, nhất thời mất
thăng bằng, hai người song song té nhào xuống nền đất. May là hắn kịp
làm đệm lưng, ngã đánh rầm một tiếng.
Triệu Trường Ninh nằm trên người hắn, hồi lâu không có động tĩnh gì.
Đỗ Thiếu Lăng đau đến nhíu mày, vô thức đem Triệu Trường Ninh ôm vào lòng. Nâng mặt của y lên một chút, phát hiện hai mắt y đã nhắm nghiền:
“Trường Ninh?” Hắn định ôm Triệu Trường Ninh ra ngoài rồi nói sau, vịn
tay vào eo y, lại đột nhiên cảm giác có chỗ nào không đúng… cái eo này
hình như… quá nhỏ rồi.
Đỗ Thiếu Lăng hơi dùng lực, kéo y lên phía trên định bụng ôm y đứng dậy, động tác lần này làm đai áo Triệu Trường
Ninh nới lỏng, áo bào nguyệt sắc lúc này đột nhiên hé mở. Cả người y dán sát vào khoảng ngực phập phồng, một bên mặt tựa lên cần cổ hắn, trơn
mềm như tơ lụa…
Đỗ Thiếu Lăng nhìn thấy đôi gò má trắng như nhọc
của y ửng hồng, cần cổ thon dài như thiên nga, trong đầu ầm ầm oanh
động, đột nhiên cảm thấy miệng khô người nóng. Lúc hắn nhìn xuống phía
dưới, lại kinh ngạc không nói ra lời.
Ban nãy Triệu Trường Ninh
thấy đau bụng bèn tiến vào kiểm tra, không ngờ càng đau càng dữ dội.
Nàng nhất thời không ra được, vốn muốn đuổi Đỗ Thiếu Lăng đi, ai ngờ hắn còn chạy vào cứu nàng. Bụng dưới vẫn còn đau quặn từng cơn, Triệu
Trường Ninh chậm rãi mở mắt, sau đó nàng nhìn thấy vạt áo của mình đang
mở, vùng ngực tuyết trắng bán lộ.
Nhất thời trong đầu ong ong
từng trận, một hồi lâu không biết phải làm thế nào. Lúc sau nàng dứt
khoát nhắm mắt, nói đứt quãng: “Đỡ ta dậy… trước đã.”
Đỗ Thiếu
Lăng ừ một tiếng, tay đặt ngang hông bắt lấy một vùng trơn mượt, hắn ôm
nàng vào lòng rồi kéo dậy. Nhuyễn ngọc ôn hương kề sát bên mình, khiến
hắn bất giác dâng lên một cảm giác khô nóng. Hắn lại nghĩ tới cái ngày
cưỡi ngựa, Triệu Trường Ninh ôm thắt lưng hắn từ đằng sau, khi đó trên
người nàng cũng có mùi hương thanh nhã, xen lẫn cả mùi dược cao như vậy.
“Trường Ninh, muội vẫn ổn chứ?” Đỗ Thiếu Lăng cũng không biết bản thân đang
nghĩ gì, nắm lấy tay nàng không muốn buông, thậm chí còn muốn mạnh mẽ…
Có lẽ đây là bản năng chiếm hữu của nam giới với nữ giới, tuy gia giáo rất tốt đã dạy hắn làm một chính nhân quân tử, nhưng cũng khó tránh khỏi
suy nghĩ miên man.
“Thiếu Lăng huynh, tất cả những gì hôm nay
huynh thấy, hy vọng huynh hãy quên hết đi.” Triệu Trường Ninh nói từ
tốn, nàng vươn tay cột lại đai áo, ngẩng đầu nhìn hắn, ta biết Thiếu
Lăng huynh là một chính nhân quân tử, không phải hạng người hay đi kể lể khắp nơi. Việc này Trường Ninh có thể tin tưởng được, dù sao suy cho
cùng chuyện này không can hệ đến huynh, nhưng nếu huynh nói năng bừa bãi ra ngoài, là đang đẩy Trường Ninh đến chỗ bất nghĩa. Nếu Thiếu Lăng
huynh phá hủy cuộc sống của ta, chắc chắn ta sẽ không bỏ qua cho huynh
đâu.” Nói đến cuối cùng, giọng điệu của nàng đanh lại, mang theo vài
phần uy hiếp.
Đỗ Thiếu Lăng rất lâu vẫn chưa nói chuyện. Chẳng
trách trước đây hắn luôn nghĩ y thật đẹp, bất giác làm người ta phải dõi theo động tác của nàng. Hóa ra là như vậy… hóa ra là như vậy!
Triệu Trường Ninh uy hiếp Đỗ Thiếu Lăng xong đã là nỏ mạnh hết đà, tựa vào giá rửa mặt bên cạnh, hai chân run rẩy.
“Còn chưa đỡ sao?” thanh âm Đỗ Thiếu Lăng hơi khàn khàn, tiến tới hai bước,
dứt khoát bế nàng lên. Hắn không hề tốn chút sức nào, sải bước nhanh
chóng đem người đặt xuống giường trong phòng, còn kéo tấm chăn bên cạnh
phủ lên người nàng.
“Thiếu Lăng huynh có đồng ý với ta không?” Triệu Trường Ninh không hề tránh né nhìn thẳng vào hắn.
Đỗ Thiếu Lăng lúc này cúi đầu, hắn hít sâu một hơi: “Từ nhỏ mẫu thân đã
dạy ta phải có trách nhiệm… vừa rồi không cẩn thận nhìn thấy dáng vẻ của muội, làm tổn hại thanh danh của muội, ta nghĩ không bằng cưới muội xem như chịu trách nhiệm đi. Gia quy nhà ta là như thế, trước đây ta cũng
không có… thông phòng hay đại loại vậy, muội có thể yên tâm.”
Triệu Trường Ninh mở lớn mắt, bàn tay bên người nắm thành quyền. Đỗ Thiếu Lăng điên rồi sao, nàng cần hắn cưới chắc!
“Không cần đâu.” Triệu Trường Ninh nói, “Ban nãy không có chuyện gì cả, Thiếu
Lăng huynh gia cảnh rất tốt, muốn lấy nữ tử thế nào mà chẳng được, hà
tất phải chịu thiệt lấy ta. Chí của ta không đặt vào đấy, cũng không cần Thiếu Lăng huynh vì vậy mà chịu trách nhiệm.” Đừng nói chỉ mới nhìn một cái, cho dù hai người có xảy ra chuyện gì chăng nữa, Triệu Trường Ninh
cũng không có ý tưởng xuất giá.
Từng bước gian khổ đi đến hôm nay, đâu phải để lập gia đình.
“Ta đã nhìn muội, đương nhiên là phải cưới muội.” Đỗ Thiếu Lăng như cũ kiên quyết nói, đây vốn dĩ là ý muốn của hắn, cái gì mà chịu trách nhiệm,
chẳng qua chỉ để ngụy trang cho âm mưu xấu xa mà thôi. “Trở về ta sẽ
thuyết phục mẫu thân, để bà tới cầu hôn, tam lễ lục sính*, cưới hỏi đàng hoàng đón nàng vào cửa. Nàng thấy thế nào?”
*Chỉ các lễ nghi cưới hỏi thông thường của thời trước, khá là dài, bạn nào
muốn tìm hiểu chi tiết có thể lên hỏi Google đại thúc.
Triệu Trường Ninh thiếu chút nữa tức đến trào máu: “Ta nghĩ lệnh tôn lệnh
đường không bằng lòng cho huynh cưới một nữ tử thường xuyên ra vào chỗ
nam nhân, lại không biết chút gì về nữ công gia chánh đâu. Ta hiểu huynh có ý tốt, nhưng ta quả thực không cần. Nếu Thiếu Lăng huynh không muốn
đẩy ta tới chỗ bất nghĩa, cắt đứt tiền đồ của ta, thì hãy quên chuyện
này đi.” Lời cuối giọng điệu của nàng còn mang theo một tia khẩn cầu,
“Nếu hôm nay Thiếu Lăng huynh đồng ý giúp ta, ngày sau ta nhất định sẽ
báo đáp.”
Như vậy quá bị động, Triệu Trường Ninh càng nghiêng về
cách sau này tìm ra nhược điểm của Đỗ Thiếu Lăng, bảo đảm cho an toàn
cho mình.
Lần này Đỗ Thiếu Lăng trầm mặc rất lâu, mới chậm rãi
nắm lấy tay nàng: “Được rồi, ta hứa với muội.” Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy
ánh mắt của nàng lóe sáng, dường như hắn không còn áp chế nổi tà niệm
trong lòng, mặt nạ chính nhân quân tử không thể duy trì được nữa, vốn dĩ hắn cũng đâu phải chính nhân quân tử.
Triệu Trường Ninh nhìn bàn tay to của hắn đang cầm tay mình, đột nhiên có dự cảm chẳng lành.
“Nhưng ta còn một yêu cầu khác.” Đỗ Thiếu Lăng ngưng mắt nhìn khuôn mặt xinh
đẹp thanh nhã đến cực điểm, chỉ muốn đem người này chiếm làm của riêng,
“Trong lòng ta rất thích Trường Ninh, nếu muốn gặp riêng hoặc thân cận
với Trường Ninh, hy vọng muội không cự tuyệt. Bằng không, ta không dám
đảm bảo…”
Triệu Trường Ninh căn bản không thể ngờ hắn lại nói ra
được những lời này, ánh mắt nàng trở nên lạnh lẽo. Hồi lâu mới nói:
“Thiếu Lăng huynh tự xưng là chính nhân quân tử, dùng chuyện này để uy
hiếp ta, có phải quá đáng lắm không?”
“Chỉ cần muội đồng ý, ta sẽ không nói chuyện này ra.” Đỗ Thiếu Lăng nhẹ giọng đáp. Hắn biết bản
thân thế này là không đúng, nhưng hắn… không kìm chế được tà niệm trong
lòng. Nhược điểm này rơi vào tay hắn, hắn vô cùng vui mừng. Bằng không
người như Triệu Trường Ninh, cả đời cũng sẽ không thân cận với người
khác.
“Muội yên tâm, ta sẽ không yêu cầu muội làm chuyện gì quá
phận.” Đỗ Thiếu Lăng sợ ép nàng quá mức, lại thêm một câu, “Ngày kia bọn Triệu Trường Hoài đã hẹn ra ngoài du xuân, thuận tiện kết giao với các
sĩ tử. Ta hy vọng muội đồng ý cưỡi ngựa cùng ta, được không? Đến lúc đó
lại…”
Hắn lấy việc này để uy hiếp mình, lẽ nào nàng còn có thể từ chối? Triệu Trường Ninh nhìn hắn hồi lâu mới nói: “…được”
“Muội mặc thêm vài lớp áo, ta sợ ngày kia tiết trời không đủ ấm.” Lúc này Đỗ
Thiếu Lăng mới tươi cười. “Có cần ta giúp muội gọi nha đầu vào không?”
Hôm nay Cố nhũ mẫu vắng mặt, Triệu Trường Ninh không để hắn gọi người, chỉ
hơi lắc đầu, quay mặt sang chỗ khác nói: “Không cần đâu, huynh đi đi.”
Đợi Đỗ Thiếu Lăng đi khỏi, bàn tay nắm chặt nệm giường của nàng đã phát
run, từ từ khôi phục nhịp thở bình thường.
“Hương Phỉ, giúp ta
đến chỗ mẫu thân mời Cố nhũ mẫu tới đây.” Triệu Trường Ninh nói vọng ra
bên ngoài, chuyện ở chỗ nàng vẫn cần phải xử lý.
——— ————-
Chú thích: 1
(1) Áo Trực chuyết: Là một loại trang phục có từ thời Tống. Trong《Vân Lộc Mạn Sao》 của
Triệu Ngạn Vệ người nhà Tống có viết: “Y phục cổ đại, tức áo cà sa của
tăng tự hành giả thời nay.” Thời Lưỡng Tống trực chuyết đa số là trang
phục của tăng lữ (một số ít văn nhân cũng mặc).
Đến thời nhà Minh, kiểu dáng của trực chuyết đã có nhiều thay đổi, được lưu hành trong giới văn nhân và sĩ phu.