Đích Trưởng Tôn

Chương 36: Chương 36




Triệu Trường Ninh ở Đại lý tự đọc ghi chép vụ án suốt một ngày, nàng dự định xem một lượt tất cả các trọng án xảy ra trong kinh thành năm năm gần đây, từ từ hiểu rõ quy trình xử án.

Đại lý tự là cơ quan chung thẩm của pháp luật. Theo quy định trong luật Đại Minh, quan viên cấp một như Tri huyện địa phương, chỉ có quyền xử phạt phạm nhân bằng gậy gộc, tức chỉ được đánh hèo hay quất roi. Phàm là bản án từ lưu đày trở lên đều phải đệ trình với hàng loạt các cấp phía trên, cho đến khi Đại lý tự đưa ra phán quyết chung thẩm.

Nếu gặp phải những trọng tội như mưu phản, tham ô, lúc ấy mới long trọng. Đầu tiên Tri châu địa phương xét xử sơ thẩm, Án sát phúc thẩm, Hình bộ tái thẩm, Đại lý tự tuyên án. Nhưng vẫn chưa xong, còn cả hội thẩm tam tư, nếu hội thẩm tam tư vẫn bùng nổ tranh cãi, sẽ dùng đến tuyệt chiêu cuối cùng —— hội thẩm cửu khanh. Cũng chính là lôi toàn bộ quan viên triều đình, thậm chí vương công quý tộc tới nghe xét xử, quyền quyết định sẽ nằm trong tay Hoàng thượng.

Đương nhiên, vụ án bình thường không được hưởng đãi ngộ bậc này, đến nước cần hội thẩm tam tư thì đã gay go lắm rồi.

Triệu Trường Ninh đọc đến say sưa, khi về tới nhà mặt trời đã xuống núi, người trong Đại lý tự đã rời đi gần hết, nàng xem như một trong vài người về cuối cùng.

Đậu thị khều bấc đèn cho nhi tử, một bên gắp thức ăn bỏ vào bát nàng, một bên hỏi nàng Đại lý tự ra sao, cấp trên cấp dưới có làm khó nàng không đại loại như vậy.

Triệu Trường Ninh nói: “Tàm tạm, trong nhà vẫn tốt chứ mẹ?” Những khó khăn gặp phải trong Đại lý tự nàng sẽ không kể cho Đậu thị nghe, sợ bà lại phí công lo lắng.

Đậu thị cười đáp: “Mọi việc ở nhà đều ổn cả! Cách đây mấy hôm nhị tỷ con viết thư về, nói Từ Vĩnh Xương đối xử với nó tốt hơn trước nhiều lắm, không còn làm khó chuyện hầu hạ mẹ chồng. Nha đầu Từ Vĩnh Xương thu nạp lúc trước đã mang thai, dự định sinh rồi sẽ để nó nhận làm con thừa tự.”

Triệu Trường Ninh nói: “Con thấy Từ Vĩnh Xương này bụng dạ khó lường, mẹ nhắn nhị tỷ cẩn thận một chút.”

Ngọc Thiền ngồi một bên nhìn ca ca ăn cơm, cảm thấy ca ca mặc quan phục đúng là đẹp mắt. Đậu thị thấy nàng buồn thỉu buồn thiu, bèn cầm muỗng ngọc gõ lên đầu nàng: “Xuống phòng bếp bưng canh lên cho ca ca đi!”

Triệu Ngọc Thiền bĩu môi nói: “Nha đầu thì mẹ không sai, chỉ biết sai bảo con!” Nhưng vẫn đứng dậy xuống bếp.

Đậu thị mới nhỏ giọng thương lượng với Triệu Trường Ninh: “…Ta thấy muội muội con không còn nhỏ nữa rồi. Sau khi con đỗ Thám hoa, không chỉ nhiều người muốn kết thông gia với con, còn cả người muốn làm mai cho muội muội con nữa. Có vài nhà rất khá, ta và phụ thân con đã bàn bạc, sẽ định chuyện hôn sự cho con bé.”

Chớp mắt Ngọc Thiền cũng đã mười bốn tuổi, quả thực nên hứa hôn rồi. Có điều trong mắt Trường Ninh, tuổi này mới chỉ là một cô bé thôi. “Mẹ ưng ý người ta là được, chuyện nội trạch con không can dự vào.” Triệu Trường Ninh nhớ đến nhị tỷ phu Từ Vĩnh Xương, không yên tâm cho lắm với khả năng nhìn người của Đậu thị, “…Tất nhiên mẹ viết thư hỏi ý đại tỷ là tốt nhất.”

Nàng lo chuyện quan trường cùng Triệu gia đã sắp hết hơi, không còn tinh lực chăm nom cho mẫu thân cùng muội muội.

“Chẳng qua báo với con một tiếng thôi, nương cũng sợ con lao tâm quá đà!” Làm sao Đậu thị lại không xót nhi tử cơ chứ, bờ vai gầy yếu này còn phải chống đỡ cả đại phòng Triệu gia. Giờ nàng mới lên làm quan, hẵng còn vất vả lắm.

Trường Ninh âm thầm xoa cổ tay bị bẻ phát đau, nghĩ bụng buổi tối vẫn nên thoa ít dầu hoa hồng, kẻo lại thương đến gân cốt.

Hôm qua nàng không đi đón Triệu Trường Hoài thật, không phải nàng cố ý, mà tại về muộn quá nên quên mất. Ngày hôm sau người ta một mình một xe đến Hàn lâm viện, không buồn để ý tới nàng. Triệu Trường Ninh đợi hắn một chốc mới biết hắn đã đi rồi, vì thế thời gian nàng đến Đại lý tự muộn hơn hôm qua. Cuộc họp mỗi ngày ở Đại lý tự đã bắt đầu, hôm nay quan viên đều tới rất sớm, mặt ai cũng nghiêm túc xuôi tay chờ đợi. Nàng cũng nhanh chóng sửa lại quan phục, đứng vào trong hàng ngũ quan viên.

Tự thừa đại nhân ngồi trong chính đường, nghe Bình sự Ngôi Khởi Dung bẩm báo tiến triển một vụ án. Ngô Khởi Dung nói đến đỏ mặt tía tai: “…Đại nhân, vụ việc Trần Man mưu hại thầy giáo hắn chứng cứ còn nhiều điểm mơ hồ, quả thực cần gửi trả để điều tra lại!”

Sắc mặt Tự thừa đại nhân nghiêm trọng: “Vụ án này do Kỷ Hiền chủ thẩm, ngươi có nắm chắc thành công không. Nếu đăng đường lại bị hắn bắt bẻ không nói được gì, ngươi biết phải làm thế nào chứ?”

“Hạ quan đã chuẩn bị thỏa đáng rồi.” Ngô Khởi Dung dường như rất tự tin.

Triệu Trường Ninh đứng một bên không giúp được gì, nàng thầm thì nói chuyện với Từ Cung: “Hôm nay mọi người đến sớm thật.”

“Hôm nay phải cùng Hình bộ đối chất với Thẩm hình ty.” Từ Cung nói, “Ngài vừa tới nên không biết, hễ gặp phải vụ án bất đồng quan điểm với Hình bộ, mọi người đều như gặp phải cường địch —— Đặc biệt là đụng phải Chủ sự xét án của Hình bộ, Kỷ đại nhân Kỷ Hiền, còn phải dậy sớm hơn thường ngày nửa canh giờ để chuẩn bị.” Hắn ngừng một chút, “Lát nữa ngài xem sẽ hiểu thôi.”

Thẩm hình ty phán quyết, cũng chính là sau khi vụ án Hình bộ đệ trình lên bị Đại lý tự gửi trả để điều tra lại, nếu Hình bộ không phục, có thể thông qua Thẩm hình ty xem xét việc Đại lý tự gửi trả có hợp lý hay không. Nếu không hợp lý, Đại lý tự sẽ không được quyền bác bỏ, nếu hợp lý, vụ án này sẽ phải tiến vào khâu thẩm tra một lần nữa.

Triệu Trường Ninh chưa hiểu rõ ý câu nói là gì. Vị Kỷ đại nhân Kỷ Hiền lẽ nào có ba đầu sáu tay?

Đại lý tự chia làm hai dinh trái phải, nàng hiện đang nhậm chức ở dinh phải, lúc tham gia Thẩm hình ty phán quyết, tất cả người ở dinh phải đều phải đến Thẩm hình ty quan sát. Sau khi cuộc họp hằng ngày kết thúc, các quan viên tụ tập lại, ra khỏi Đại lý tự hướng về Thẩm hình ty. Đợi ra đến bên ngoài, Triệu Trường Ninh phát hiện con đường bình thường vắng ngắt nay lại vô cùng hối hả, kẻ thì ngồi xe ngựa, người thì gánh hàng rong, bách tính sống ở phố Thời Ung đều quây đến xem. Không hiếm những tiểu nương tử đã chải đầu, được gả cho người ta làm vợ, đang nắm khăn tay hào hứng trò chuyện.

“Sao lại nhiều người thế này?” Triệu Trường Ninh hỏi Từ Cung, “Ta nhớ Thẩm hình ty xử án không phải hội thẩm chính thức, không cho phép dân chúng vây xem cơ mà?”

Từ Cung nhìn sang hai bên, nói: “Ngài không biết rồi, bọn họ rất yêu mến Kỷ Hiền đại nhân, toàn đến để xem ngài ấy đấy.”

Triệu Trường Ninh nghe mà thấy lạ, Chủ sự xét án của Hình bộ là chính lục phẩm, một viên quan nhỏ mà đã có bao nhiêu người tới xem, đại quan nhị tam phẩm ra mặt cũng không thấy có cảnh tượng thế này.

“Kỷ đại nhân đã trừng trị rất nhiều ác bá và tham quan, bởi vậy dân chúng mới ủng hộ hắn.” Từ Cung lại giải thích, “Đương nhiên, với Đại lý tự chúng ta mà nói, hắn chính là một tai vạ.”

“Nhìn kìa, Kỷ đại nhân tới rồi!” Bách tính vây xem lập tức xôn xao cả lên, các tiểu cô nương lại càng thêm kích động nghểnh đầu. Nghe bao nhiêu truyền kỳ về vị Kỷ đại nhân này, Triệu Trường Ninh cũng không khỏi có đôi chút tò mò.

Chỉ thấy đầu kia có một công tử mặc trường bào trắng ngà, cưỡi con lừa cao lớn đủng đỉnh đi tới. Lúc này Triệu Trường Ninh mới nhìn rõ tướng mạo vị công tử áo trắng, bộ dáng cực kỳ đẹp đẽ, mắt ngọc mày ngài, có thể xưng rằng trong trẻo lại cao quý, chẳng trách có bao nhiêu cô nương chạy tới đây xem. Tay phải cầm một cây quạt xếp chậm rãi phe phẩy, tay kia giữ sợi giây buộc con lừa. Trên cổ lừa còn treo một tấm bảng nhỏ, bên trên có khắc bốn chữ ‘Hình bộ chuyên dùng’.

Vị này có lẽ chính là Kỷ Hiền đại nhân mà Từ Cung nói. Đúng thật là… không giống người thường.

Dân chúng lại càng thêm kích động: “Kỷ Thanh Thiên tới rồi!” Kế đó ào lên bao vây lấy hắn. Vị Kỷ đại nhân này bị đoàn người nhấn chìm nghỉm, khó khăn lắm mới đột phá được vòng người trùng điệp, xốc xếch bước qua. Con lừa của hắn lại không chịu chở hắn nữa, đứng yên tại chỗ đạp móng, cho dù Kỷ Hiền có kéo thế nào nó cũng không thèm nhấc gót. Người phía Đại lý tự thấy tình cảnh này, nhịn cười tới mức muốn nội thương.

Cuối cùng Kỷ Hiền cũng khuất phục được con lừa, dắt nó đi về phía các quan viên Đại lý tự.

Ngô Khởi Dung là người đầu tiên phì cười: “Kỷ đại nhân, ngài cưỡi thứ súc sinh này tới làm gì. Tính tình bọn lừa không tốt, có khi còn hất Kỷ đại nhân té ngã chứ chẳng chơi!”

“Tại hạ làm quan kham khổ, không có tiền mua ngựa, cũng chỉ đành cưỡi lừa thôi.” Kỷ Hiền vuốt thuận theo lông con lừa, cười cười với Ngô Khởi Dung.

Sau đó hắn tiện tay ném dây cương cho Triệu Trường Ninh đứng bên cạnh: “Vị đại nhân này mới tới sao? Chắc là không vào đâu nhỉ, giúp ta trông con lừa này được không?”

Triệu Trường Ninh nhìn con vật đang lắc đuôi vẫy tai, kinh ngạc với cách hành sự khoáng đạt của người này.

Trông tấm bảng ‘Dùng cho Hình bộ’ trên cổ con lừa, khóe miệng nàng nhếch lên cười: “Con lừa của Kỷ đại nhân chuyên dùng cho Hình bộ, vậy là tài sản công rồi, không sợ bị mất sao? Hay là bị người thích ăn thịt lừa bắt được? Ta nghe nói, trên trời thịt rồng dưới đất thịt lừa, đều là những món cực kỳ mỹ vị.”

Kỷ Hiền lúc này mới nghiêm chỉnh đánh giá lại Triệu Trường Ninh, nhếch môi nở nụ cười: “Hóa ra là tân khoa Thám hoa tiếng tăm lừng lấy? Từ lâu đã nghe ngươi đi cửa sau vào Đại lý tự, thế nào, đã đến nhậm chức rồi sao?”

Tuy Ngô Khởi Dung không vừa mắt Triệu Trường Ninh, nhưng hắn lại càng ghét Kỷ Hiền hơn, Triệu Trường Ninh còn tạm xem như người mình. Vì thế lạnh lùng nói: “Người trong Đại lý tự chúng ta, cần đến ngươi quản sao!”

“Cho ta ta cũng không thèm quản.” Kỷ Hiền liếc bọn họ một cái, phe phẩy quạt tiến vào Thẩm hình ty, “Làm phiền Triệu đại nhân, nhớ giúp ta trông coi con lừa.”

Ngô Khởi Dung bị Kỷ Hiền chọc điên đến độ suýt thì lăn ra ngất.

Đừng nói Ngô Khởi Dung, đến Triệu Trường Ninh cũng cảm thấy công phu độc mồm độc miệng của người này không phải dạng vừa, may mắn nàng có tu dưỡng tốt, mới gắng gượng nhịn xuống. Triệu Trường Ninh đương nhiên sẽ không trông lừa cho hắn, người của Hình bộ tới cùng Kỷ Hiền nhanh chóng đem vật cưỡi của đại nhân nhà mình dắt đi, sau đó cả đám người Đại lý tự mới tiến vào Thẩm hình ty.

Ngồi trên Thẩm hình ty là Thẩm hình đại nhân, trái phải là các Tham nghị. Trong này bố trí giống với công đường bình thường, bức hoành quang minh chính đại treo cao, đằng sau là bức tranh mặt trời mọc ở Đông Sơn, chính giữa có hạc trắng bay lượn. Hai phía có hai tấm biển dựng thẳng, bên trái là tránh né, bên phải là yên lặng. Các nha dịch tay cầm gậy chia ra đứng hai bên.

Mà Kỷ đại nhân Kỷ Hiền không biết đã chạy đi đâu thay quan bào, rũ bỏ bộ dạng cà lơ phất phơ, sau khi Thẩm hình đại nhân vỗ kinh đường mộc‘¹’ xuống bàn, mỗi bên lần lượt giao ra công văn và chứng cứ, chắp tay nói: “Đại nhân, vụ án Trần Man giết Cố Chương Thiệu, tình tiết này là thật, hạ quan đã trình bày cặn kẽ với Đại lý tự. Đại lý tự vô cớ gửi trả ba lần, nhưng không đưa ra được chứng cứ. Đúng là hành động càn quấy.”

Công đường đối chất của Thẩm hình ty phán quyết không phải chính thức, bởi vậy không cần truyền phạm nhân lên công đường, hoàn toàn dựa vào việc đôi bên cãi lộn. Thẩm án chính thức phải là hội thẩm tam tư, mà vụ án này còn chưa đạt đến cấp bậc đó.

Ngô Khởi Dung lập tức tiến lên: “Thẩm hình đại nhân, vụ án này động cơ không rõ ràng. Hạ quan cho rằng động cơ mà Kỷ đại nhân nói thật buồn cười, vì sao Trần Man phải chính tay giết ân sư của hắn, sau khi ân sư chết cũng không lấy trộm một đồng. Theo như Kỷ đại nhân nói, bởi vì Trần Man thầm thích con gái của ân sư, mà ân sư lại không đồng ý, vậy thì hai người hoàn toàn có thể bỏ trốn, hà tất phải gây ra án lớn thế này để bị người phát hiện”

Triệu Trường Ninh nghe xong nghĩ thầm, Ngô Khởi Dung cũng không phải hạng xoàng xĩnh, có vài phần bản lĩnh thật sự.

Kỷ Hiền lại cười một tiếng, chắp tay nói: “Cưới là vợ chạy là thiếp, Trần Man muốn giết người cha rồi ngụy trang thành ngoài ý muốn, sau đó mới cưới Cố Y. Ai ngờ bị Cố Y phát hiện chân tướng, muốn đi tố cáo Trần Man lên quan phủ, Trần Man sợ sự việc bại lộ, lòng lang dạ sói sát hại cả Cố Y. Hắn biết bản thân đã phạm trọng tội, theo 《Luật Đại Minh》 mưu sát thân trưởng bối phải bị xử lăng trì, vì sợ hãi mà bỏ trốn ngay trong đêm bị bắt được. Nếu không phải hắn gây nên, tại sao hắn phải bỏ trốn? Đêm xảy ra sự việc, Cố gia chỉ có duy nhất một mình hắn ra vào, nếu không phải hắn, với tài trí của Ngô đại nhân, ngài cho rằng ai mới là hung thủ?”

Ngô Khởi Dung lập tức nói: “Nhưng án này có điểm đáng ngờ là sự thật, động cơ gây án khiên cưỡng, quan hệ giữa Trần Man và ân sư rất tốt, sao lại có thể giết ông ta!”

Lời này vừa thốt ra, đã bị Kỷ Hiền bắt được sơ hở. Hắn thu quạt lại cười khẩy nói: “Nghe ý của Ngô đại nhân, người tốt người xấu đều in trên mặt cả, ngài liếc qua là có thể thấy ngay? Lời này quá hoang đường ta không dám nghe tiếp nữa. Ta đã từng đích thân thẩm vấn quan viên thụ lý, Trần Man này có xuất thân không tốt, từ nhỏ tính tình đã quái gở lầm lì, làm ra việc giết người cũng không hề kỳ lạ. Nhưng Ngô đại nhân lại chỉ dựa vào hồ sơ, đã cảm thấy ta có trăm ngàn thiếu sót. Chỉ đành mời Ngô đại nhân đưa ra một cách giải thích hợp lý, chịu trách nhiệm với cái chết thảm của cha con nhà họ Cố. Bằng không án này chứng cứ vô cùng xác thực, Trần Man, theo luật phải bị xử lăng trì!”

Kỷ Hiền này miệng mồm linh hoạt, tài hùng biện cực giỏi, thao thao bất tuyệt chặn hết đường nói của Ngô Khởi Dung. Người của Đại lý tự rối rít quay đầu, không đành lòng nhìn tiếp nữa.

Thẩm hình đại nhân nghe rõ ngọn nguồn, lại nhìn công văn và chứng cứ, đương nhiên sẽ nghiêng về phía Kỷ Hiền. Vỗ kinh đường mộc nói: “Vụ án không còn tranh cãi, theo tội Trần Man đáng bị lăng trì. Đại lý tự phải chấp nhận thông qua, ra hạn ngày thực thi. Bãi đường!”

Đại lý tự thảm bại quay về, ở mặt nào đó Kỷ Hiền dường như đang áp bức Ngô Khởi Dung. Kỷ Hiền ra ngoài trước, bên ngoài người tới xem hắn vẫn chưa giải tán, từng tràng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, khiến sắc mặt của đám người Đại lý tự càng thêm khó coi. Kỷ Hiền còn ngoảnh đầu, biếng nhác hỏi Triệu Trường Ninh: “Này, đi cửa sau, con lừa của ta đâu?”

“Chắc bị ai làm thịt rồi, hay Kỷ đại nhân đi kiếm thử xem.” Triệu Trường Ninh không mở miệng, ngược lại có kẻ khác buông lời châm biếm.

Kỷ Hiền phe quẩy quạt xếp của hắn đi tìm lừa, không buồn để ý đến Triệu Trường Ninh nữa.

Khi đoàn người về đến Đại lý tự, Tự thừa Phương đại nhân hấp tấp bước ra, thấy sắc mặt Ngô Khởi Dung không tốt, lập tức hỏi: “Sao vậy? Không thành công?”

Ngô Khởi Dung lắc đầu: “Luận về thẩm vấn chốn công đường, không ai qua được tên Kỷ Hiền đó.”

“Thiếu khanh đại nhân trở về rồi, trước khi đi đã giao chuyện này cho ngươi, ngươi làm thành thế này ta còn biết báo cáo kiểu gì!” Tự thừa đại nhân thấp giọng mắng hắn, “Còn không mau theo ta đi gặp Thiếu khanh đại nhân tạ tội.” Lại nhìn Triệu Trường Ninh, “Ngươi cũng đi theo ta.”

Thiếu khanh Đại lý tự muốn gặp nàng?

Triệu Trường Ninh chưa từng được gặp vị cấp trên của cấp trên này, lập tức nối gót Tự thừa đại nhân, tiến vào một căn viện ở khu kế tiếp.

Đại lý tự khanh thường không quản lý mọi việc, chỉ phụ trách mấy chuyện như bẩm báo với Hoàng thượng. Thiếu khanh Đại lý tự mới thật sự là lãnh đạo tối cao của dinh phải. Đi kèm chính phòng với ba gian độc lập, còn cả nội gian có thể nghỉ ngơi. Bọn họ muốn gặp vị Thiếu khanh Đại lý tự Thẩm đại nhân Thẩm Luyện, đầu tiên phải qua sự xét duyệt của quan binh, tiếp đó là Tư vụ, mới có thể vào nội gian bái phỏng ngài.

Trong nội gian, Thẩm đại nhân ngồi phía sau thư án, sắc mặt âm u nghe Ngô Khởi Dung kể lại quá trình. Vị Thẩm đại nhân này nghe nói cũng đỗ tiến sĩ lúc còn khá trẻ, mới ngoài ba mươi, trán rộng mày dài, hai môi mím chặt. Tuy trông cũng không kém lắm, nhưng vừa nhìn đã biết là người nghiêm túc. Khiển trách Tự thừa Phương đại nhân: “Trước khi đi đã giao chuyện này cho hai ngươi, lại làm thành rối tinh rối mù! Còn để cho người Hình bộ chiếm thế thượng phong.”

Ngô Khởi Dung và Tự thừa đại nhân vâng dạ không dám nói lời nào, chỉ sợ chọc cho Thẩm Luyện càng thêm mất hứng.

Ánh mắt của Thẩm Luyện đặt lên người Triệu Trường Ninh phía sau. “Ngươi chính là Triệu Trường Ninh?”

“Bẩm đại nhân, đúng vậy.” Triệu Trường Ninh chắp tay thưa.

Thẩm Luyện uể oải nói: “Lúc Hoàng thượng nói với ta chuyện này, nếu được phép từ chối thì ta không muốn nhận ngươi chút nào.”

Vị Thiếu khanh đại nhân này nói chuyện cũng thẳng thắn thật, nhưng hắn là cấp trên của cấp trên, lẽ nào Triệu Trường Ninh còn có thể cãi lại, chỉ đành cười cười: “Hạ quan thẹn với thánh ân.”

Thẩm Luyện tiếp tục nói: “Nếu ngươi đã chính thức nhậm chức, vậy khỏi cần nói mấy câu sáo rỗng ấy với ta.” Hắn ném hồ sơ của Trần Man vào Triệu Trường Ninh, “Án này giao cho ngươi, bên trong chắc chắn có vấn đề. Ta lệnh cho ngươi trong vòng một tháng tìm ra vấn đề đó, chứng minh vụ án đã phán quyết sai. Nếu không làm được, ta sẽ lấy lý do ngươi không có tài cán dâng tấu lên Lại bộ cách chức ngươi. Đại lý tự này, không phải kẻ nào muốn vào là vào được.”

Triệu Trường Ninh nghe đến đây đột nhiên ngẩng đầu. Vị lãnh đạo chóp bu này đúng là không khách sáo, một tháng! Chưa bàn nàng có tra ra được hay không, nếu Trần Man này thực sự giết thầy hắn thì sao? Thẩm Luyện mới chỉ nhìn hồ sơ, đã nói bên trong có vấn đề. Nhưng đến Kỷ Hiền cũng nhận định do Trần Man giết, nàng còn làm được gì.

Ánh mắt kinh ngạc của Tự thừa đại nhân và Ngô Khởi Dung đều rơi trên người nàng. Không ngờ Thẩm đại nhân vừa quay về, đã không khách khí với vị Tự phó mới tới như thế.

Một tháng, phủ định một vụ án đã bị Kỷ Hiền lập hồ sơ, chuyện này làm sao có thể! Lẽ nào chỉ vì Thiếu khanh đại nhân muốn đuổi Triệu Trường Ninh đi thôi sao?

Triệu Trường Ninh nhặt hồ sơ lên, dù sao nàng vào Đại lý tự cũng không hợp tình hợp lý. Nhớ đến thái độ coi thường của Kỷ Hiền với nàng, Triệu Trường Ninh cắn răng, một tháng thì một tháng, nàng sợ gì chứ. Triệu Trường Ninh nói: “Nếu Thiếu khanh đại nhân đã có lệnh, vậy đương nhiên hạ quan sẽ nhận lệnh. Nhưng hạ quan vẫn còn một thắc mắc, nếu không thành công, Thiếu khanh đại nhân sẽ cách chức thuộc hạ. Nhưng nếu thành công, Thiếu khanh đại nhân sẽ làm thế nào?”

Thẩm Luyện nhìn con người thanh tú tuyệt luân trước mặt, thiếu niên thần sắc bình tĩnh, đang cò kè mặc cả với hắn? Hắn cười một tiếng: “Được. Ngươi và Tự phó của dinh trái, chỉ một người có thể thăng chức làm Tự chính. Nếu ngươi thành công, ta sẽ dâng tấu thăng chức cho ngươi, đến lúc đó ngươi sẽ là quan lục phẩm tiêu chuẩn.”

Đại lý tự chính và Tự phó tuy rằng chỉ kém nhau một cấp bậc, nhưng đãi ngộ khác biệt rất lớn, nếu Triệu Trường Ninh trở thành Đại lý tự chính, nàng sẽ chính thức là cấp trên của Bình sự, tự do kiểm tra bất cứ điển tịch nào, qua lại giữa các nhà ngục trong kinh thành chỉ cần trình ra quan ấn, không cần đến giấy phê chuẩn.

“Hạ quan đa tạ Thiếu khanh đại nhân.” Triệu Trường Ninh chắp tay với Thẩm Luyện rồi lui xuống.

Dù sao quá nửa người trong Đại lý tự đều không vừa mắt với nàng, không bằng nhân cơ hội này chứng minh bản thân. Không phải là nhờ quan hệ sao, ai nói nhờ quan hệ thì không có thực lực cơ chứ!

——————————

Ba chục chương đầu thì thi cử, ba chục chương sau thì pháp luật, mấy cái này tui có rành đâu trời ơi má ôi, tra thông tin muốn lòi con mắt, giờ lại hoang mang giữa mớ kiến thức ập vô mặt, sao tui lại đi edit cái truyện này hả trời, đây cổ tui đây má Đàn má ra vặn đi nàyyy!!!!!

Chú thích: 1

(1) Kinh đường mộc: nguyên vă n 惊堂木

Là khối gỗ quan lại thời cổ đại sử dụng khi thăng đường, giơ lên vỗ xuống mặt bàn, có tác dụng khiến phạm nhân kinh sợ, đôi khi còn có tác dụng răn đe, khiến những người có mặt trên công đường yên tĩnh lại.

*Bố trí công đường thời xưa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.