Đích Trưởng Tôn

Chương 37: Chương 37




Đây là lần đầu tiên Triệu Trường Ninh tiếp xúc với phá án, mà nàng tới Đại lý tự mới được hai ngày. Nàng hiểu vì cấp trên không vừa mắt mình, nên mới tìm cớ hoạnh họe.

Nhìn đống hồ hơ chất đầy trên bàn, nàng thở hắt ra một hơi, ban nãy ở Thẩm hình ty chỉ nghe loáng thoáng được đôi ba câu, lúc này mới xem hoàn chỉnh tiến trình vụ án.

Trần Man, người trấn Tống Trang huyện Thông Châu, hai mươi mốt tuổi, bị bắt về quy án vào mùng tám tháng sáu năm Tân Sửu. Bị nghi mưu hại ân sư Cố Chương Thiệu cùng con gái Cố Y vào mùng một tháng sáu, được biết theo lời kể của gác cổng Cố Phúc (người trấn Vĩnh Thuận huyện Thông Châu), đêm đó không có ai khác ra vào Cố gia, chỉ có một mình Trần Man. Sau khi Trần Man rời đi, đầy tớ nhà họ Cố là Quách thị (người trấn Vĩnh Thuận huyện Thông Châu) phát hiện Cố Chương Thiệu chết oan ức trong khách đường, Cố Y không rõ tung tích, sang ngày kế phát hiện thi thể Cố Y bị dấu dưới vách ngăn trong phòng. Ngày ba tháng sáu, bắt được Trần Man ở cổng thành đông… Tổng kết lại, bằng cứ rõ ràng, nhân chứng vật chứng đủ cả, nghi phạm còn có hiềm nghi chạy trốn. Ngày tám tháng sáu Tri huyện Thông Châu đệ trình bằng chứng lên Hình bộ, Hình bộ thụ lý vào đầu tháng chín, duy trì phán quyết ban đầu, mùng sáu tháng hai năm Nhâm Dần đệ trình lên Đại lý tự.

Ở dưới lại là văn bản gửi trả của Đại lý tự: Vụ việc Trần Man giết thầy, trình án bởi dinh phải, thẩm vấn phạm nhân Trần Man bởi Chủ sự Hình bộ Kỷ Hiền. Ngoài ghi chép thẩm vấn, khi tra hỏi Trần Man còn cố chấp kêu oan, có thể thấy vẫn còn qua loa, tồn tại nhiều nghi vấn, khó mà công bằng, cần bác bỏ để điều tra rõ.

Văn từ trong hồ sơ chỉ nói qua loa, nếu muốn xem chi tiết, nhất định không chỉ có ngần này. Triệu Trường Ninh gọi Từ Cung bên ngoài cửa tiến vào: “…Bằng chứng cùng quá trình tra hỏi cặn kẽ của vụ án đều không ở Đại lý tự, phải đến Hình bộ lấy sao?”

Từ Cung vừa mới hay việc Triệu Trường Ninh nhận án này, có phần lo lắng nhìn nàng, gật đầu đáp: “Đúng vậy đại nhân, có điều ngài định tới Hình bộ hỏi xin chi tiết vụ án, sợ rằng sẽ gặp nhiều khó khăn đấy.”

Triệu Trường Ninh hỏi: “Bọn họ không muốn cho?”

Từ Cung lắc đầu nói: “Cũng không phải không cho, có điều kéo dài đến mười ngày nửa tháng là chuyện bình thường, đặc biệt là Kỷ đại nhân, muốn moi chứng cứ từ tay hắn đi, còn khó hơn cả lên trời. Nhưng ta nghe nói, phạm nhân này trước mắt vẫn bị giam giữ ở nhà lao Thông Châu, chi bằng ngài đích thân đi thẩm vấn còn mau hơn.”

Triệu Trường Ninh nghe xong khóe miệng co rút, người Hình bộ làm việc có phải… quá tùy hứng rồi không?

“Nếu ta đi Thông Châu một chuyến, e còn phải xin Thiếu khanh đại nhân nghỉ phép. Chẳng lẽ chúng ta gặp phải án bị gửi trả về, đều phải làm thế này sao?”

Từ Cung gật đầu: “Nếu đụng phải vụ án của Kỷ đại nhân, ắt phải như vậy. Ta nghe nói ngài có thời hạn một tháng, ngài lằng nhằng chứng cứ với hắn hết nửa tháng cũng lấy được thôi, ta chỉ sợ thời gian của ngài không đủ…”

“Ngươi nói cũng đúng.” Triệu Trường Ninh vỗ vỗ vai hắn, cười hỏi rằng: “Từ đại nhân, ngươi có muốn đi công vụ với ta một chuyến không?”

Từ Cung chỉ cười: “Hạ quan vốn để cho đại nhân sai bảo.”

Triệu Trường Ninh lại đặt tầm mắt vào bản đồ Thông Châu. Thông Châu, đây không phải địa bàn của thất thúc sao. Quay về thử hỏi xem hắn còn ấn tượng gì với vụ án này không, chưa biết chừng huyện nha Thông Châu còn lưu giữ chứng cứ, vậy thì không cần tốn nhiều công sức rồi. Có điều quan viên Đại lý tự ra ngoài, đầu tiên vẫn phải xin lệnh của Thiếu khanh đại nhân mới được.

Triệu Trường Ninh không lãng phí thời gian nữa, lập tức đến chỗ Thiếu khanh đại nhân, nói rõ với hắn mục đích tới.

“Ngươi muốn đi Thông Châu?” Thẩm đại nhân vừa rót trà vừa nhướng mày, lần này không làm khó nàng nữa, “Tùy ngươi, nhớ báo một tiếng với Tư vụ điểm danh.”

“Hạ quan đang nghĩ, chuyến này đi phải mất dăm ba ngày. Không biết lộ phí ăn ở trên đường… nên tính toán thế nào?” Triệu Trường Ninh ngay sau đó hỏi tiếp.

Lúc này Thẩm đại nhân mới ngẩng lên nhìn nàng: “…Ngươi đang đòi tiền ta?”

Không thì sao, nàng đang làm việc công, lẽ nào còn phải tự bỏ tiền túi? Triệu Trường Ninh tiếp tục nói: “Mỗi tháng bổng lộc của hạ quan chỉ có tám thạch gạo, nhiều khi còn bị quy thành vải vóc dầu đèn, gỗ ghiếc gì đó. Kinh tế quả thực là không dư dả.”

“Tính cả vào Đại lý tự, nhớ giữ lại giấy tờ.” Thẩm đại nhân không muốn rầy rà chuyện cỏn con này với nàng, “Được rồi, không có chuyện gì ngươi lui xuống đi.”

Lúc này Triệu Trường Ninh mới chắp tay cáo lui, không dám trễ nải thời gian của Thiếu khanh đại nhân.

Kinh thành vừa vào hạ ngày nào cũng nắng chói chang, hôm nay Triệu Trường Ninh rời nha môn sớm, mặt trời còn đang treo tít trên cao, đoạn đường từ phố Thời Ung đến Đại Minh Môn không cho phép mở quầy hàng, qua khỏi Đại Minh Môn mới có khu chợ tây náo nhiệt, nàng dự định đến chợ tây mua ít đồ để ngày mai lên đường. Triệu Trường Ninh vừa đi vừa nhìn ngắm, tới Đại Minh Môn thì xe ngựa cũng dừng lại.

Bỗng thấy hơn trăm Kim ngô vệ chạy tới mở đường, chiếc xe có hai ngựa kéo trên nóc mạ vàng đang chậm rãi đi ra, sau xe còn cả đội danh dự mặc áo bào hoa vạt chéo đỏ thẫm, cùng Thần cơ doanh khoác trọng giáp. Đội ngũ hùng hậu, vừa nhìn đã biết ắt hẳn là có hoàng thân sắp ra ngoài.

Nhìn kiểu phô trương thế này khẳng định là phải xuống ngựa quỳ rồi. Triệu Trường Ninh xuống xe bèn quỳ ở đằng trước, phu xe cùng tứ An nhanh chóng quỳ phía sau nàng, đợi đội ngũ đi qua.

Đáng lẽ cỗ kiệu đã đi qua rồi, ai ngờ trong kiệu lại truyền ra một tiếng: “Dừng.”

Cả đội ngũ bèn đồng loạt dừng lại, có nội thị mặc áo mãng bào bước lại hỏi: “Có phải là Triệu Trường Ninh đại nhân?”

Triệu Trường Ninh đáp phải, nội thị mới nói: “Thái tử điện hạ cho mời đại nhân.”

Lúc này Triệu Trường Ninh mới đứng dậy cất bước đi qua, màn xe đã vén lên, Thái tử điện hạ mặc thường phục, tóc búi cao, cười tủm tỉm nhìn nàng: “Triệu đại nhân mới từ Đại lý tự ra sao?”

Triệu Trường Ninh quỳ xuống thỉnh an Thái tử điện hạ, sau đó mới nói: “Đúng là hạ quan vừa mới ra.”

Hắn giơ tay vời dậy: “Triệu đại nhân không cần khách khí, hôm nay có cuộc đi săn mùa hè, ta còn đang thấy tẻ nhạt, chẳng ngờ đụng phải Triệu đại nhân. Triệu đại nhân phải đi xem cùng ta đấy.” Hắn ra hiệu về vị trí bên cạnh mình, ý bảo Triệu Trường Ninh lên ngồi cùng.

Ngồi chung xe ngựa với Thái tử điện hạ, Triệu Trường Ninh cảm thấy mình vẫn chưa có cái gan này, nhưng từ chối Thái tử điện hạ, bảo ngày mai thần còn có việc quan trọng hôm nay không đi nữa, chắc chắn cũng là đại bất kính.

Triệu Trường Ninh bèn nói: “Điện hạ đã nể mặt, hạ quan tất nhiên vui không kể xiết. Có điều không dám ngồi chung với điện hạ, hạ quan có xe ngựa, đi theo xa xa phía sau điện hạ là được rồi.”

“Trường Ninh không cần đa lễ.” Chu Minh Hy đổi cách xưng hô, cười nói, “Từ lúc trưởng thành ta đã không có bạn cùng chơi, kết giao với ngươi cũng vì coi trọng ngươi, không cần quá kính sợ ta như những người khác, trái lại mất đi thú vị.”

Xem ra Thái tử điện hạ định đi theo con đường gần dân, Triệu Trường Ninh cũng sợ từ chối nữa sẽ khiến Thái tử điện hạ không thoải mái, bèn chắp tay cáo lỗi bước lên xe ngựa. Thầm nghĩ gần vua như gần cọp, Thái tử điện hạ cũng xem như nửa con cọp rồi. Những người này từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, đối đáp với hắn một câu cũng phải âm thầm nghiền ngẫm bảy tám lần, đợi nắm rõ được tâm tư của hắn mới dám mở miệng. Thái tử điện hạ bảo nàng đừng khách khí, Triệu Trường Ninh nào dám không khách khí thật, bằng không đến cả việc chết thế nào cũng chẳng hay biết.

Nay trong triều, thế lực của Thái tử hùng mạnh nhất, người muốn nịnh bợ Thái tử có thể xếp hàng dài từ Tử Cấm Thành đến tận Huyền Vũ Môn. Thái tử lại chịu nể mặt kết giao với nàng, thứ nhất đã cho rằng nàng là người của mình rồi, thứ hai chỉ sợ cũng thật sự muốn tìm một người cùng tuổi trò chuyện, những kẻ vây quanh hắn xu nịnh toàn các đại thần, người bình thường căn bản không thể lại gần hắn, con nhà vương công quý tộc hắn lại chê người ta không có nội hàm, Đông cung mãi mới có thêm vài tiến sĩ trẻ tuổi, không phải xuất thân bần hàn, thì cũng là tướng mạo không được lòng Thái tử. Tóm lại không có ai hợp ý hắn.

Thái tử hỏi Trường Ninh: “Ở Đại lý tự đã thích ứng được chưa?”

“Điện hạ quan tâm, hết thảy đều tốt.” Đương nhiên Triệu Trường Ninh không đời nào kể lể với Thái tử có gì không ổn, bằng không nàng sẽ trở thành hạng người vô dụng khỏi bàn cãi.

“Vậy thì tốt.” Chu Minh Hy cười, “Ta không muốn ngươi bị mai một, nếu ngươi có thể vào Đại lý tự sẽ như cá gặp nước, tương lai ta có muốn đề bạt ngươi cũng thêm dễ dàng.” Thái tử điện hạ nói đến đây thì dừng một chút, đưa tay vỗ nhẹ lên bàn tay nàng. Chu Minh Hy có dáng vẻ tuấn nhã tinh tế, ngón tay rất dài, đây là bàn tay của nhà nghệ thuật, so với nhị ca Chu Minh Sí của hắn thì đúng là khác nhau một trời một vực.

Động tác của hắn cũng không có ý gì đặc biệt, chỉ định thể hiện sự thân mật mà thôi.

Sau khi ra khỏi cổng thành, khu vực săn bắn nằm ngay gần đàn Thái Tuế ở phố Chính Nam. Lúc này trên trường săn đã rải rác thị vệ mặc trọng giáp hoặc trình tử y, dựng lên vài chiếc lều vải. Trên trường săn đã có rất nhiều người cưỡi ngựa chờ, Triệu Trường Ninh liếc qua nhận ra rất nhiều nhân vật quyền quý đương triều, Trấn quốc công Ngụy Tuần, Đô đốc phủ Tả quân Phó Thanh… còn có vài người khác nữa, một người cũng mặc thường phục, đội mão vàng, ngũ quan đoan chính, xung quanh có rất nhiều đại thần xúm lại. Vị ngày chắc là tam hoàng tử Chu Minh Duệ. Nàng ngẩng đầu nhìn sang, quả nhiên thấy Chu Minh Sí đang cưỡi ngựa bên cạnh, nói chuyện với người đi cùng.

Sau khi Thái tử điện hạ xuống ngựa, Triệu Trường Ninh cũng theo đó xuống xe. Lúc này mọi người mới nhìn thấy điện hạ còn dẫn theo một thiếu niên tuấn tú, nhìn quan phục màu xanh y mặc, cùng lắm cũng chỉ là một viên quan nhỏ lục thất phẩm, nhưng rất có nhan sắc, khuôn cằm thon gầy, mày mi tinh xảo thanh nhã, đúng là nữ tử cũng không sánh bằng. Tức thì vẻ mặt trở nên tối tăm.

Đầu óc của đại thần tất nhiên bẩn thỉu hơn Thái tử điện hạ nhiều lắm.

Triệu Trường Ninh thần sắc tự nhiên. Thái tử điện hạ lại giang tay khoác lên vai y hỏi: “Trường Ninh, ngươi biết cưỡi ngựa không?”

“Chỉ có thể đi qua lại mà thôi, chạy e rằng không được.” Triệu Trường Ninh nhìn thấy rõ ràng ánh mắt các đại thần càng thêm tăm tối.

Thật ra Chu Minh Hy cũng thường xuyên làm vậy với các đại thần, chẳng qua Triệu Trường Ninh quá đẹp, đẹp đến mức rất dễ khiến người khác nảy sinh suy nghĩ viển vông mập mờ.

“Vậy thì thôi, ta phải đi săn, sợ cũng không tiện dẫn ngươi theo rồi.” Chu Minh Hy ngoắc một tên nội thị tới, “Hầu hạ Triệu đại nhân cho tốt.”

Mặt trời ngả dần về tây, núi rừng hoang vu được rải lên ánh vàng nhàn nhạt. Đầu hè không nóng, vừa hay có thể bắt được hoẵng, gà lôi hay thỏ hoang, nếu may mắn, còn có thể săn được hươu. Bởi thế các vương công đại thần đến săn bắn không hề ít, đa phần là các quan võ nhất nhị phẩm, cũng có một vài quan văn thiện cưỡi ngựa bắn cung tham gia. Với chức quan lục phẩm như Triệu Trường Ninh, quả thực chỉ là một tên lính quèn, nàng bước tới tỉnh an Chu Minh Sí, dầu gì cũng là chóp bu của chóp bu, sự chú ý của Chu Minh Sí đang đặt trên trường săn, chỉ gật gật đầu với nàng. Sau đó Trường Ninh lại trở về chỗ ngồi uống trà.

Nàng không có bụng dạ nào xem Thái tử điện hạ săn thú, trong lòng còn đang nhớ nhung vụ án của Trần Man, ngày mai phải đi Thông Châu, không biết lát nữa về thất thúc có ở nhà hay không.

Nếu có Tri huyện Thông Châu hắn đi cùng, chắc chắn ở Thông Châu sẽ thuận tiện hơn nhiều.

Nàng chấm dứt dòng suy nghĩ miên man, đem lực chú ý đặt vào trường săn.

Cuộc săn thú đã chính thức bắt đầu, Chu Minh Hy cũng nhảy lên ngựa, không ngờ hắn sống sung sướng bấy lâu, tài cưỡi ngựa lại không tệ chút nào. Trên bãi cỏ đặt vài bia ngắm, khoảng cách ước chừng hơn trăm mét, Chu Minh Hy kéo cung ngắm kỹ mục tiêu, chớp nhoáng bắn tên, trúng ngay giữa hồng tâm. Tức thì vang lên một tràng tiếng khen của các đại thần, tâng bốc được lúc nào thì mau mà tâng bốc.

Chu Minh Hy từ nhỏ đã có sư phụ dạy cưỡi ngựa bắn tên, từ sau khi Mông Cổ lật đổ nhà Tống, Đại Minh lại càng coi trọng kỵ xạ, sự diệt vong của Đại Tống, không thể không nói một trong những nguyên nhân chính là việc trọng văn khinh võ cực độ. Chu Minh Hy thu cung tên về, giục ngựa quay đầu, hỏi Chu Minh Sí: “Nhị ca, lâu lắm rồi ta chưa thấy huynh cưỡi ngựa bắn tên, chẳng hay tài bắn cung của huynh có thụt lùi đi không.”

Thái tử lên tiếng, người khác đương nhiên phải nể mặt. Chu Minh Sí rút một mũi tên từ trong ống đựng, lắp tên kéo cung.

Một tên trúng bia! Vì lực bắn tên quá lớn, phần đuôi vẫn còn đang rung lên, nhưng phần đầu tên còn cách hồng tâm một khoảng.

Định quốc công thúc ngựa lại gần, vỗ lên vai Chu Minh Sí, nói rằng: “Điện hạ, mới có một năm không ra chiến trường, danh xưng chiến thần của ngài đã sắp phải nhường cho người khác rồi!”

“Tại sượng tay thôi, mất hứng.” Chu Minh Sí thu lại cung, cũng chỉ cười cười, chắp tay với Chu Minh Hy, “Mời Thái tử lên trước.”

Làm nóng người xong, đoàn người mới cưỡi ngựa tiến vào trong rừng.

Triệu Trường Ninh không có một tý ty hứng thú với chuyện này, có điều Thái tử đi săn, cổ động viên cũng phải xem cho nghiêm túc, nhưng sau khi tiến vào cánh rừng nhỏ thì không còn thấy bóng dáng nữa. Cứ đợi như vậy gần nửa canh giờ, tà dương đã chuyển thành sắc vàng nồng đậm, trong rừng mới truyền ra tiếng hò hét rít gào.

“Đằng kia có hươu, các ngươi mau vây lại!” Giọng nói của Chu Minh Hy.

Sau đó một loạt tiếng nói hỗn độn vang lên: “Điện hạ, ngài đừng đuổi theo! Thuộc hạ bắt lại cho ngài!”

Lại có người hét lớn: “Điện hạ, cẩn thận cành cây!”

Triệu Trường Ninh đứng lên, có điều chỉ chốc lát đã thấy đoàn người xách theo đầu hươu đi ra. Chu Minh Hy được vây ở giữa, hắn xuống ngựa ném dây cương cho thị vệ bên cạnh, mặt mũi sa sầm sải bước về phía lều vải. Thị vệ đi theo cười đầy hối lỗi: “Điện hạ, tay ngài quan trọng hơn, để thuộc hạ băng bó cho ngài…”

“Không cần.” Chu Minh Hy mím môi, lôi thuốc trị thương từ trong tay hắn ra, đưa cho Triệu Trường Ninh: “Vào đây, ngươi băng bó cho ta.”

…Này là thế nào vậy?

Triệu Trường Ninh dùng ánh mắt dò hỏi thị vệ, thị vệ kia nhỏ giọng nói: “Cảm phiền đại nhân, điện hạ bị thương nhẹ, nhờ đại nhân băng bó cho ngài.”

Triệu Trường Ninh đi vào trong lều, thấy Thái tử điện hạ đang ngồi trên ghế bành, lòng bàn tay trắng ngần cân xứng có một vết thương dài. Nàng cầm thuốc trị thương tới, nửa quỳ xuống nói: “Điện hạ, vi thần mạo phạm rồi.” Sau đó vén ống tay áo Chu Minh Hy lên, băng bó cho hắn.

Chu Minh Hy lẳng lặng rũ mắt, nhìn y băng bó vết thương cho mình.

Người ta suốt ngày kể vị tân khoa Thám hoa này nhan sắc đẹp cỡ nào, ban đầu hắn không cho là vậy, giờ mới nhận ra quả thực đẹp đến nao lòng. Đặc biệt khi trong lều vải yên tĩnh, không một tiếng động, cảm giác đúng là có phần kỳ quái.

Chu Minh Hy thoáng chốc tỉnh lại, sau đó nói: “Ngươi có biết vì sao ta tức giận không?”

Triệu Trường Ninh lắc đầu, Chu Minh Hy nói tiếp: “Nói là để ta ra ngoài săn thú, kỳ thực mỗi lần ta còn không thoát được vòng vây của bọn họ. Khó khăn lắm mới nhìn thấy một con hươu, bọn họ còn ngăn cản không cho ta truy đuổi, bọn họ đuổi theo thay ta. Nếu đã như thế, ta còn tới trường săn làm gì!”

“Vậy vết thương của ngài?” Triệu Trường Ninh không nhịn được hỏi.

“Cứa vào yên ngựa.” Chu Minh Hy nói, thấy y đã băng bó xong, lại thở dài, “Ta cũng biết họ sợ ta bị thương, trở về phụ hoàng mẫu hậu sẽ trừng phạt bọn họ, nhưng ta thực sự không thích thế này.”

“Đủ thấy trong lòng điện hạ hiểu rõ.” Triệu Trường Ninh cười cười, “Điện hạ mang tấm lòng nhân hậu, cho dù không vui chăng nữa, nhưng lần nào cũng mặc cho họ bảo vệ ngài. Bọn họ chắc chắn đều cảm kích ân đức của điện hạ.” Có những người được muôn vàn sủng ái, lại muốn bay ra ngoài kia nếm trải gió mưa, điều này rất đỗi bình thường.

Thật ra nàng hoàn toàn sẵn lòng đi theo Thái tử, Thái tử sau này sẽ là một minh quân, nếu hắn có thể lên ngôi hoàng đế, chắc chắn sẽ dốc lòng vì việc nước.

Chu Minh Sí thấy Triệu Trường Ninh nói chuyện xuôi tai, hắn nghĩ ngợi một chốc bèn lắc đầu: “Bỏ đi, quả thực bọn họ không đáng giận… Nhị ca chắc cũng sắp ra rồi, ngươi theo ta ra ngoài đi.”

Trường Ninh gật đầu, theo sau Thái tử trở ra.

Hôm nay săn bắn thu hoạch được khá nhiều, đoàn Thái tử săn được không ít thứ, Thái tử chia cho Triệu Trường Ninh hai con gà lôi. Thấy Chu Minh Sí còn săn được vài con hoẵng, cười nói: “Thịt của vật này rất ngon, không biết nhị ca có bằng lòng từ bỏ thứ yêu thích?”

Chu Minh Sí đáp: “Tất nhiên.” Lại nói với tùy tùng, “Còn không mau đưa hoẵng sang cho Thái tử.”

Chu Minh Hy thấy hoẵng được mang qua, chia hai con cho Triệu Trường Ninh, bảo nàng cầm về ăn. Triệu Trường Ninh nhận được hoẵng do nhị điện hạ săn, gà rừng của Thái tử săn được, cảm giác bản thân giống như phường buôn đồ đặc sản… nàng liếc nhìn Chu Minh Sí, Thái tử điện hạ lấy đồ của hắn thưởng cho kẻ khác, không biết liệu nhị điện hạ có nghĩ nhiều, hai người lại nảy sinh hiềm khích gì không.

Đương nhiên, nàng còn nhận được càng nhiều sự chú ý của các đại thần. Ban nãy nàng không chỉ băng bó vết thương cho Thái tử điện hạ, còn được thưởng bao nhiêu đặc sản thế này. Đủ thấy Thái tử đối xử với nàng không giống người thường.

Trời đã sắp tối đen, mọi người mới hồ hởi quay về. Chu Minh Sí và tùy tùng rơi xuống cuối cùng, bước đi chậm rì rì.

“Điện hạ, ngài thấy ý của Thái tử điện hạ, có phải là muốn thăm dò ngài…” Tùy tùng nhỏ giọng nói.

Hắn đang chỉ việc Thái tử ép Chu Minh Sí bắn tên, còn lấy hoẵng của hắn thưởng cho người khác.

“Không biết.” Chu Minh Sí nói, lại rút một mũi tên từ trong ống đựng, lắp vào cung tên, ánh mắt nheo lại tựa như không ngắm rõ, mũi tên xé gió lao đi, thế ác liệt đem mũi tên cắm ở hồng tâm ban nãy chẻ nát tan tành, chính giữa hồng tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.