Sau bữa sáng, Nhược Hi cưỡi Truy Phong, len lén bóp nát độc dược Hoàn
Khánh trong tay, làm bộ uống nước rồi lặng lẽ đổ nước ướt lòng bàn tay,
đem độc dược thoa lên.
Nhược Hi giả vờ thân thể vô lực, làm binh lính chưa lên ngựa vội vã đỡ lấy nàng. Tay Nhược Hi thấm dược liền xoa
lên cánh tay lõa lồ bên ngoài của binh sĩ: “Đa tạ!”
Ngồi vững
vàng thân thể, lại đối binh sĩ mỉm cười, cười đến lòng chua xót: Một cái sinh mệnh tươi sống, cứ như vậy kết thúc trong tay nàng.
Cứ như vậy, mỗi khi xóc nảy, Nhược Hi sẽ đỡ lấy một tên binh lính, lần thứ hai khiến một sinh mệnh khác biến mất…
Cuối cùng, đã có người ngã xuống!
Vương Tu ghìm ngựa quay đầu lại: “Xảy ra chuyện gì?”
Thấy binh lính xung quanh một người tiếp một người ngã xuống, miệng sùi bọt
mép, không ngừng co quắp, Vương Tu vẻ mặt âm ngoan, rút đao nhằm thẳng
vào Nhược Hi, “Là ngươi giở trò quỷ!”
“Vương Tu, từ trước đến
nay hoàng huynh đối ngươi không tệ, ngươi vì sao làm như vậy?” Nhược Hi
không hề tỏ ra sợ hãi, thản nhiên thong thả hỏi.
“Không tệ? Hừ!
Chính mình chạy ra khỏi cung, lưu lại ta phía sau chịu chết?” Vương Tu
xì một tiếng khinh miệt, “Huống chi ta ở dưới trướng hắn mãi mãi cũng
chỉ được làm một phó tướng thị vệ nho nhỏ! Còn hiện tại khác rồi, ta là
Trương Hàng Trương đại nhân khai quốc công thần, Binh Mã nguyên soái!”
Nhược Hi lắc lắc đầu, thở dài: “Nếu Trương Hàng thực sự cho ngươi làm Mã
nguyên soái, thì tại sao lại phái ngươi đi truy kích? Cứ coi như Trương
Hàng thành công soán vị, thỏ khôn tẫn, lương cung giấu, ngươi cho rằng
Trương Hàng sẽ lưu ngươi lại bao lâu?”
“Ngươi không cần gây xích mích ly gián!” Vương Tu nổi giận đùng đùng rống lên, “Người tới, bắt Khuynh Nhan công chúa cho ta!”
Nhược Hi thừa dịp Vương Tu lại gần, chợt đem bụi phấn sáng sớm lén giấu trong áo ném về phía mắt Vương Tu.
“A!” Vương Tu từ trên ngựa ngã xuống, những người khác một mảnh kinh hoàng!
Nhược Hi thừa dịp náo loạn mà thúc ngựa lao ra khỏi vòng vây.
“Ta muốn làm thịt ngươi… Bắt nàng lại cho ta! Bắt lấy nàng!” Vương Tu rống
to hơn, lập tức, một đám người vội vã thúc ngựa đuổi theo.
Nhược Hi một bên thúc Truy Phong chạy mau, một bên tính toán thời gian phát
độc. Phía bên tay trái, một tên lính đã đuổi kịp, Nhược Hi quyết tâm rút ra đoản kiếm giấu dưới yên ngựa, hung hăng đâm vào thân thể đối phương, máu tươi vẩy lên mặt, xuyên qua đầy trời hoa tuyết bay múa, phá lệ quỷ
dị yêu diễm.
“Sở Nhược Hi!” Đang định quay đầu, chợt bả vai
truyền đến một trận đau nhức, chỉ thấy Vương Tu tay cầm trường đao, trên lưỡi dao, máu tươi đỏ sẫm từng giọt chậm rãi tụ lên mũi đao, thẳng tắp
rơi trên mặt tuyết, khai ra những đóa mai hoa diễm lệ.
Nhược Hi
cắn răng nhịn đau, bỗng nhiên quay đầu, thúc ngựa chạy về phía Vương Tu, ở lúc tiếp cận trong nháy mắt, liền dơ tay vung kiếm, cắt đứt yết hầu
hắn!
Máu tươi tựa như bình phong lụa mỏng, mỹ lệ tung bay tới
chân trời, rồi lại chậm rãi hạ xuống… Nhược Hi trong nháy mắt bị máu
tươi bắn lên, trên người lập tức lộ ra một đóa phù dung kiều diễm thật
lớn. Màu trắng áo khoác, tinh xảo dung nhan, băng lãnh kiếm phong, ấm áp máu tươi cùng bay lượn trong đại tuyết, tiếng gió rít gào lướt qua, tạo thành một bức họa tuyệt thế kinh diễm!
Chậm rãi lau đi giọt máu trên gò má, Nhược Hi lạnh lùng nhìn bốn phía, nguyên bản binh lính vây
quanh đã chậm rãi lui đi. Bỗng nhiên, Nhược Hi vung lên một mạt má lúm
đồng tiền, một tên binh lính bỗng nhiên ngã xuống, tiếp theo, tên thứ
hai, tên thứ ba, tên thứ tư… Càng ngày càng nhiều người ngã xuống, thất
khểu giữa dòng máu tươi, ở trên tuyết chậm rãi ngâm phổ thành một khúc
thất truyền!
Cố ý quên đi vết thương trên vai có bao nhiêu đau
đớn, Nhược Hi qua loa băng bó một chút, lần thứ hai thúc ngựa ly khai,
hướng phương hướng Sở Mạc Trưng ly khai mà đi.
Một gã binh lính
đang giãy dụa ngẩng đầu, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, chỉ nhớ rõ trong
hoảng hốt, một phượng hoàng cao ngạo nổi bật trong huyết sắc nồng đậm
bốn phía, tỏa ra một tầng chói mắt quang huy mà mỹ lệ… Chậm rãi nhắm
mắt, một màn này, sẽ thành trí nhớ cuối cùng trong các vong linh đầy
đất, vĩnh hằng…