“Bọn họ là những tinh anh được chọn trong thị vệ doanh.” Nắm tay Nhược Hi tới một bên, Sở Mạc Trưng thình lình lên tiếng.
“Hoàng cung thất thủ, sẽ không sao chứ?” Nhược Hi ở bên tai nam nhân của mình nhẹ giọng nói.
Dừng lại bước chân, Sở Mạc Trưng nâng má nàng: “Lo lắng?”
Nhược Hi gật đầu, bất kể chuyện gì cũng không thể bỏ mặc hoàng cung…
“Ngươi cũng biết nếu sau này để Trương Thị cầm quyền, bách tính nhân dân sẽ
gặp phải tai kiếp?!” Bàn tay tác loạn lần lên trước ngực tiểu nhân nhi,
Sở Mạc Trưng nhẹ nhàng nói.
Nhược Hi ôm lấy nam nhân, trong lòng không khỏi một trận chua xót. Kỳ thật, Trưng cũng rất khổ sở, không
phải sao? Hắn thân là đế vương, không thể bỏ mặc bách tính thiên hạ…
“Truyện ngọc tỷ cùng hổ phù thì sao?” Nhược Hi ôm thắt lưng Sở Mạc Trưng, hỏi.
“Ngọc tỷ ta để ở chỗ Uyên, hổ phù thì đưa cho Đường ngũ đệ cầm.” Sở Mạc Trưng yêu thương nhìn tiểu nhân nhi trong lòng, “Không có ngọc tỷ cùng hổ
phù, Trương Hàng sẽ không thể huy động quân đội. Hơn nữa, người bọn họ
trung thành là ta.”
Nhược Hi lần thứ hai đem đầu chôn vào ngực
nam nhân: “Trưng, đáp ứng ta, mặc cho có bất kỳ chuyện gì xảy ra, ngươi
cũng đều phải vô sự.”
“Ân. Hảo.” Nam nhân mỉm cười, hạ xuống mặt tiểu nhân nhi một nụ hôn.
Trở lại, tùy tiện ăn một chút lương khô, Nhược Hi bỗng nhiên nhớ ra một
chuyện: “Trưng, hiện tại chúng ta đi đâu?” Đưa cho Nhược Hi túi nước, Sở Mạc Trưng ngồi xuống: “Uyên uyển bí mật huấn luyện.”
“Chỗ ấy không phải gần quân doanh sao..?” Nhược Hi bỗng nhiên sáng tỏ, “Bên trong có bao kẻ là người của Trương Hàng?”
“Không ít.” Nhìn Nhược Hi nửa ngày, Sở Mạc Trưng mới nói. Lại đột nhiên người
tình báo chạy về bẩm báo: “Bệ hạ, người của ta cấp báo: Vương Tu phản.”
Sở Mạc Trưng cả kinh: Vương tu là trung tướng của hắn, làm sao có thể phản?!
Nhược Hi đứng lên, đối người quỳ trên đất hỏi: “Còn bao nhiêu thời gian Vương Tu sẽ đến đây?”
“Bẩm điện hạ, sáng sớm ngày mai.”
Sở Mạc Trưng cũng đứng lên, suy xét một chút rồi phân phó: “Mặc, Lữ
Nghiêm, các ngươi mang một phần ba người rút đi. Từ bây giờ trở đi, xưng hô với trẫm là chủ tử, Khuynh Nhan là tiểu thư, phân nhau ra mà hành
động.” Lãnh tình ra lệnh xong, nam nhân trong nháy mắt trở lên cao cao
tại thượng, không ai dám có ý kiến.
”Trưng, để ta lưu lại.” Nhược Hi bỗng nhiên nói, “Ta có biện pháp dẫn bọn họ rời đi!”
“Không được. Quá nguy hiểm. Ngươi không phải biết rất rõ tình hình hiện tại
sao? Hi nhi! Ta không có khả năng để ngươi lại!” Sở Mạc Trưng lập tức cự tuyệt.
Nhược Hi kiên trì nhìn nam nhân: “Ta có biện pháp.
Trưng, để ta lưu lại, ta là nữ nhi, Vương Tu hẳn sẽ không để ta vào mắt. Hơn nữa ta cũng có cách thoát thân!”
“Không được! Ngươi ngoan ngoãn nghe lời, đi theo ta!” Sở Mạc Trưng kịch liệt phản đối.
”Trưng! Ngươi là nam nhân của ta, nhưng cũng là Đông Việt Diễm đế!
Ngươi phải không chỉ bảo vệ ta, mà còn phải bảo vệ thiên hạ này, bảo vệ
bách tính trăm họ!” Nhược Hi nhìn Sở Mạc Trưng, nhẹ nhàng phủ lên má hắn một nụ hôn, “Trưng, ngươi phải tin tưởng ta, tin tưởng người ngươi chọn không phải kẻ yếu đuối!”
Sở Mạc Trưng nhìn tiểu nhân nhi kiên
định, nửa ngày sau mới quay đầu: “Để Truy Phong lại cho Nhược Hi, những
người khác lập tức lên đường.” Nói xong, đầu cũng không quay lại, nắm
chặt dây cương rời khỏi, chỉ có hai bàn tay khẽ run mới tiết lộ hắn có
bao nhiêu sợ hãi cùng bi thương.
Nhược Hi im lặng đứng tại chỗ,
nhìn thân ảnh của nam nhân chính mình rời đi, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông
con ngựa bên cạnh. Trong lòng yên lặng cầu phúc: “Thiên a, thỉnh người
phù hộ cho Trưng có thể thuận lợi thoát hiểm; thỉnh người để chúng ta
nhanh chóng đoàn tụ…”
Một đêm không ngủ, Vương Tu cuối cùng cũng đến!
Nhược Hi giả bị bệnh lưu lại, nói Vương Tu biết Sở Mạc Trưng bảo nàng ở lại chờ hắn.
Vương Tu chăm chú nhìn Nhược Hi nửa ngày mới thi lễ lui ra, “Vi thần thề sống bảo hộ điện hạ.”
Nhược Hi gật đầu, chậm rãi đi tới xe ngựa chỗ cấm trại trước mắt, giả vờ hiếu kỳ xem qua, lúc đi qua nồi nước nấu, thần không biết quỷ không hay thả
vào một gói bột kịch độc vô sắc vô vị. Cho dù có phải giết nhầm một số
người trung thành, nàng cũng nhất định không bỏ qua cho bất cứ ai.
Lát sau, có người đi đến thỉnh nàng dùng bữa, ngoại trừ Nhược Hi lén đổ đi, thì những người còn lại ăn xong lần lượt gục xuống. “Xin lỗi, thực sự
xin lỗi, nhưng mà ta phải bảo hộ Trưng, phải bảo hộ thiên hạ này. Nhưng
mà, ta ~ Đông Việt Khuynh Nhan công chúa, từ giờ phút này sẽ gạt bỏ tội
danh cho các ngươi…”