CHƯƠNG 1
Biên dịch: Hồng Miên
.
Tàn nguyệt tự câu, ảnh sơn nguy nguy vân đôi hậu.
Hàn lộ thanh sấu, chẩm hiểu nhân túy phủ?
Nhẫn khước tam thế, bích lạc công trần hoàng tuyền hậu,
si tâm dị lưu, thông thông tình nan thủ.
Dịch nghĩa:
Trăng tàn như lưỡi câu, bóng núi sững sững sau tầng mây.
Sương lạnh mong manh, sao hiểu được người say hay không?
Trải qua tam thế, sau cõi trần cùng trời cuối đất,
mê đắm dễ dàng lưu lại, tình cảm vội vã khó lâu bền.
.
Đông phong.
Đông phong thổi nhăn mặt nước ao xuân.
Một vòng sóng lăn tăn dập dềnh lan ra, không ngần ngại mà chạm đến bên bờ nham thạch1, rồi lại không do dự phản hồi. Một lần lại một lần, thẳng đến cuối cùng tan xương nát thịt chìm xuống đáy hồ thăm thẳm. Không hề vướng bận, chỉ cùng trì thủy2một lần nữa chặt chẽ ôm nhau. Liên y3 cũng liền minh chứng không biết bao nhiêu lần liên y là liên y của trì thủy. Trì thủy cũng liền cùng chứng minh trì thủy là trì thủy của liên y. Chia không rời. Trường thiên địa cửu. Chia không rời…
Đông phong. Đông phong vẫn như trước là đông phong.
Trì thủy. Trì thủy vẫn như trước là trì thủy.
Hắn. Hắn vẫn như trước là hắn.
… Khuấy động một hồ xuân thủy.
Lại khuấy không được lòng người bên hồ.
Thiếu niên mơn trớn tóc mai đen mảnh. Đó thực là một mái tóc dài thật đẹp, ba ngàn dây tơ phiền muộn, xảo diệu vén lên một búi tóc Lưu Vân, dùng cây trâm trúc tía cố định lại, buông xuống suối tóc mềm mại sáng ngời.
Thiếu niên không hiểu được phiền não.
Thiếu niên kỳ thực không phải thiếu niên. Thiếu niên là yêu tinh lộ thủy4 tu luyện ngàn năm.
Thiếu niên đã không còn nhớ sinh mệnh bắt đầu là một bộ dáng như thế nào nữa. Trong trí nhớ dường như chỉ có đông phong, trúc tía, tiếng sóng biển, một hồ nước vĩnh viễn sẽ không phiền muộn.
Tâm hồ không chết.
Tâm thiếu niên lại từ sớm đã dâng không lên nước đọng ba đào.
Gió lướt qua. Trong nước phản chiếu thân hình mảnh mai thanh tế của thiếu niên, xinh đẹp. Vẻ đẹp không bút nào tả xiết. Dung mạo của thiếu niên. Nhưng cũng không phải là dung mạo của thiếu niên.
Thiếu niên là yêu tinh lộ thủy. Thiếu niên dựa vào một đóa hoa sen hơn ngàn năm giống như hắn mà sinh ra, trong ánh sương trong suốt là muôn ngàn hình dáng của hoa sen. Dần dà, khi giọt sương cuối cùng hình thành cơ cốt của thiếu niên, chính là một dáng mạo khuynh quốc khuynh thành như thế, cũng là dáng mạo của hắn.
Thiếu niên từng nghe Bồ Tát nói, tên của ngươi là “Đãi Lộ”…
Đãi Lộ. Đãi thiên chi lộ5, không nguồn cội, vô tình vô dục6, tất thảy đều là hư vô, tất thảy do hư vô mà sinh ra.
Vung tay áo trắng tinh, gió mát đột nhiên nổi dậy, mặt nước yên ả vân khai vụ tán7, bỏ lại phía sau một mảnh thế đạo hồng trần. Nào tình ái, nào oán hận. Trần thế đơn giản như vậy lại phức tạp như vậy. Nam nhân cùng nữ nhân nam nhân cùng nam nhân nữ nhân cùng nữ nhân. Vui cười mà không phóng túng, bi thương mà không quy lụy, suy nghĩ không mang tà niệm phân đào đối thực8, lễ pháp không dung. Hết thảy mọi thứ, đạo đức cho phép, đạo đức chống lại, nhưng hướng một chữ “tình” lại bỏ không xong
Đãi Lộ không hiểu.
Đãi Lộ không hiểu tại sao hồng trần lại có nhiều người cam nguyện từ bỏ cơ hội thành tiên chỉ vì một thứ như vậy. Đãi Lộ không hiểu Liên yêu kia lúc còn ở trong rừng trúc tía, vì cái gì mà không ngừng xuyên qua hồ nước nhìn xuống phàm trần. Đãi Lộ không hiểu vì lí do gì Liên yêu lại rời bỏ trần thế, cho rằng y chính là yêu tinh ngộ đạo sớm nhất trong rừng trúc tía. Đãi Lộ lại càng không hiểu, vì cớ gì Bồ Tát lại nói với hắn, Đãi Lộ, ngươi hạ phàm, nếm qua tam sinh thường biến tình ái khổ lạc toan điềm10 rồi hãy trở về rừng trúc tía Đông Hải của ta.
Tình là thứ gì?
Đã thành đạo tại sao còn cần mùi vị tình ái biến thường?
Tình vì cái gì đây…
Tay hắn vói đến trong y tụ cầm lấy một cái lọ sứ Thanh Hoa nhỏ Bồ Tát tự tay giao cho hắn. Cho nên, hắn lại nghĩ tới lời Bồ Tát nói…
Bồ Tát nói, Đãi Lộ, lúc này đến nhân gian không như ở thượng giới. Bổn tọa đem chân thân cùng thần lực của ngươi phong tại trong chiếc lọ này, ngươi liền không cần tịnh hóa.
Đãi Lộ hỏi, khi nào mới nên mở ra?
Bồ Tát nói, thiên cơ bất khả lộ. Đến lúc cơ duyên tới, ngươi tự nhiên hiểu được.
Đãi Lộ không hiểu nhưng không hỏi lại. Đãi Lộ chỉ biết, bất cứ chuyện gì cũng đều dựa vào hai từ “duyên phận”.
Nghiêng đầu, mặc cho đông phong thổi nhẹ qua tóc hắn. Hắn đứng lại như bàn thạch lặng yên không nói.
Bỗng nhiên, hắn cử động.
Trường bào bạch sắc nhẹ nhàng dao động, giữa một chiếc lá sen xanh biếc trong hồ vẽ ra một vòng bạc chói mắt, sau đó thân mình hắn tan vào trong nước. Không hề dâng lên một chút thủy hoa. Chỉ thấy đông phong nhẹ nhàng mà khéo léo đánh úp đến, trong nước lại khơi lên quầng sóng.
Chỉ là…
Chỉ là không còn thiếu niên trầm tĩnh lặng lẽ bên cạnh.
Chỉ là thiếu đi Đãi Lộ mà thôi.
.
Cửu thiên cửu tiêu.
Trời có chín tầng, trung thiên, tiễn thiên, tung thiên, hạo thiên, thương thiên, khoách thiên, hàm thiên, thượng thiên, thành thiên mây có chín tầng, thần tiêu, thanh tiêu, bích tiêu, đan tiêu, cảnh tiêu, ngọc tiêu, chấn tiêu, tử tiêu, thái tiêu.
Đãi Lộ đang ở trong mười tám tầng vân vụ cấp tốc lao xuống.
…Cứ thế lướt đi.
Vội vàng.
Vội vàng…
Không quay đầu lại.