CHƯƠNG 2
Lúc Đãi Lộ tỉnh dậy, trước mắt sớm đã không phải thần ngụ tiên lâu trùng trùng điệp điệp. Dưới thân là một mảnh thanh thanh, thảo nguyên xanh biếc một màu, điểm chút hoa dại vàng nhạt tỏa ra hương thơm thoang thoảng. Trên đầu là một khoảng trời xanh trong, không gợn chút mây.
Trời cao đất rộng.
Trường bào bạch sắc của Đãi Lộ phóng khoáng khai mở, hòa vào thảo nguyên mềm mại thành một khung cảnh vô cùng mỹ lệ.
Một bàn tay rắn chắc thô ráp trong lúc bất tri bất giác, duỗi tới trước mắt hắn. Hắn theo bàn tay nhìn lại, chủ nhân của bàn tay là một nam tử tầm hai lăm, hai sáu tuổi.
Nam tử có chút xấu hổ, có chút kinh diễm, có chút sùng kính hỏi, ta thấy ngươi từ thiên không bay lạc xuống, ngươi phải chăng làthiên thượng thường nga?
Thiên thượng thường nga?
Đãi Lộ không khỏi mỉm cười, môi hồng phấn nhếch lên một độ cung như có như không. Đãi Lộ chỉ nói, tên ta gọi là “Đãi Lộ”. Đãi thiên chi lộ, không nguồn gốc. Lúc hắn nói, hắn không câu nệ bảo trì đầu ngón tay trơn bóng nõn nà hạ xuống trên đầu ngón tay dài đầy những vết chai của nam nhân.
Đãi Lộ không có phát hiện, lúc ngón tay tiếp xúc, tim hắn đột nhiên nảy lên một cái.
Nam tử cũng không có phát hiện, lúc ngón tay tiếp xúc, y tựa hồ nghe được hương khí vô căn thủy lộ của tiên giới ngưng tụ nghìn năm.
Cho nên, ngơ ngác, trung hậu, là ấn tượng đầu tiên của Đãi Lộ đối với nam nhân.
Nam nhân tốt chất phác đáng tin cậy.
Cho nên, cao quý, tuấn tú, là ấn tượng đầu tiên của nam tử đối với Đãi Lộ.
Thiếu niên thần thánh bất khả tư nghị.
.
Nam nhân kéo lấy tay thiếu niên.
.
Đãi Lộ cúi đầu, nếu được, hy vọng ngươi có thể chiếu cố ta một khoảng thời gian.
Nam nhân hàm hậu cười, ta tên A Thiết, mọi người đều gọi ta là A Thiết.
.
Thời gian ở cùng A Thiết cũng yên bình giống như trong rừng trúc tía.
A Thiết là một nông dân bình thường đến không thể bình thường hơn, ban ngày ra ngoài cày ruộng, đốn củi, gánh nước. Giống như nông dân cày cấy trên ruộng đất mình sở hữu, y cả đời chẳng bỏ được ruộng nương. Đó là chính miệng y nói với Đãi Lộ. Mà trên thực tế, y không những chẳng thể rời khỏi ruộng nương, mà còn vô phương xa rời lao động sản xuất. A Thiết xác định không phải người có thể an nhàn.
Đãi Lộ biết phàm trần hắn đến là nơi liên hoa tinh kia có thể nhìn được mà không thể tiếp cận. Đãi Lộ cảm thấy ý kiến của liên hoa rất kỳ quái, Đại Đường thịnh thế tốt đẹp, liên hoa tinh không hài lòng, vì cái gì chỉ vừa ý Tần triều niên đại bạo ngược cùng loạn lạc này.
Cũng giống như A Thiết vậy. A Thiết lúc trước làm việc mỗi ngày cũng chỉ đủ để một mình y no bụng ấm thân, mà hiện tại không duyên cớ nhiều thêm một miệng ăn, y nên làm gì mới tốt đây?
Đãi Lộ muốn vì y cố gắng chút sức lực ít ỏi.
A Thiết nhìn tay hắn, chỉ nói một câu, tay ngươi, không phải tay để làm nông.
Kỳ thực, Đãi Lộ cũng đã từng thử qua. Thế nhưng đôi tay nhỏ nhắn ngay đến một thùng nước cũng không xách được, càng huống chi bó củi chất cao như ngọn núi nhỏ hoặc là dao cuốc cồng kềnh đây?
Trước kia, hắn chưa hề biết hóa ra chỉ một đôi tay cũng có thể khác nhau như thế. Hiện tại, hắn lại chưa từng chán ghét đôi bàn tay này của mình.
Mỗi khi hắn ngóng nhìn tay mình, A Thiết lại dùng tay y bao lấy đôi bàn tay này, dịu dàng nói, nương thân lúc còn sống nói với ta “tay to nắm cỏ, tay nhỏ nắm bảo2”, đôi tay này, là tay phú quý trời sinh. Là tay phú quý thì có gì không tốt?
Khi nói đến đó, Đãi Lộ thường sẽ nở nụ cười.
Đãi Lộ mỉm cười, lại còn chưa rút tay mình ra, tùy ý cho y nắm, cảm nhận được nhiệt độ bàn tay của đối phương so với mình còn cao hơn vài phần. Theo tay ấm đến tận trong lòng.
Về sau Đãi Lộ thuyết phục được A Thiết. Chỉ một người đi làm việc, chính mình ở nhà làm chút dưa cải cháo trắng, rồi đợi y trở về. Đãi Lộ biết mình thế này quả thực giống như thê tử tựa cửa chờ chồng. Hắn vốn nên tức giận, đường đường một nam tử, đường đường thân thể đắc đạo tu luyện ngàn năm vậy mà bằng lòng chịu đựng những thứ nồi bát muôi bồn, củi gạo dầu muối này. Hắn thế mà dị thường an tâm, cảm giác an tâm giống như trước nay chưa hề thay đổi.
Thức ăn là vài món chay cực bình thường. May mà Đãi Lộ từ nhỏ nhập thiền gieo quẻ không thể dùng thức ăn mặn, không ăn được thịt bò, A Thiết mới không vì bản thân sơ suất như thế đối với thần tiên mà tự trách mình.
Chính là Đãi Lộ có chút áy náy. Các đại thẩm nhà hàng xóm láng giềng đều là những người hảo tâm, giờ đây trong thời buổi loạn lạc này, giữa người với người vì sinh tồn cũng liền nhiều thêm một phần ăn ý. Những đồng hương nào có được chút đồ ăn ngon, thỉnh thoảng cũng sẽ đưa đến cho A Thiết. Tuy rằng thịt thà chung quy không nhiều, mà cái gọi là “ngon” cũng chẳng qua một chén tóp mỡ dày dặn. Nhưng A Thiết đã thỏa mãn rồi.
Phòng rất nhỏ, giường chỉ có một cái.
Ban đầu, A Thiết khăng khăng muốn ngủ dưới đất, nhưng Đãi Lộ không đồng ý. Tốt xấu gì bản thân cũng là khách, sao có thể để chủ nhà ngủ dưới đất được? Hai bên nhường qua nhường lại một hồi, đến cuối cùng chuyển thành cùng chen chúc trên chiếc giường nhỏ. Không biết là ai đề xuất trước, chỉ biết Đãi Lộ không có gì không hài lòng, A Thiết cũng sẽ không phật ý. Phương pháp vẹn cả đôi đường.
.
Tần vương hạ lệnh tăng lượng nhân công xây dựng Trường thành.
Chồng của Trương tẩu nhà đối diện bị ép ghi danh. Lúc đi, Trương tẩu ưỡn bụng bầu bảy tháng đứng ở cửa nhìn theo hình bóng chồng đi xa, thật lâu vẫn không chịu trở vào.
Đãi Lộ lặng lẽ trông thấy, lại xem như không thấy. Hắn không phải không thông cảm, chỉ là trong lòng cảm thấy sợ hãi bất an.
Bẵng đi một tháng, tin đồn ở quê nhà truyền đến tai hắn. Nói là Trương tẩu một ngày kia đêm khuya mới trở về nhà, đột nhiên ngã bệnh không dậy nổi, dọa cha mẹ chồng một phen hoảng sợ.
Đãi Lộ có chút áy náy, hắn mang theo hơn mười quả trứng gà, đi đến thăm.
Trong nhà Trương tẩu mây khói lượn lờ, vừa trông thấy Đãi Lộ nhất thời hoảng hốt, Đãi Lộ chỉ cảm thấy như lại trở về rừng trúc tía, đối mặt với gợn sóng trong đầm nước bị gió xuân khuấy động kia… Nhà Trương tẩu mời bà đồng đuổi quỷ về.
Bà đồng thầy cúng làm ra vẻ nhảy một điệu tế vũ, đem vài tấm vải bố nhuộm đỏ đốt đi hòa với nước phẩy khắp người Trương tẩu, lại thỉnh vài đạo bùa chú dán trước đại môn. Mọi người hỏi đến, chỉ nói là gặp phải oan hồn dạ hành, muốn mượn thân thể anh nhi một lần nữa sống lại.
Đãi Lộ lại xem hiểu được.
Trương tẩu kia chính là bị một loại yêu tinh cực kỳ yếu ớt ám thân.
Yêu tinh kia vốn là loại yếu đuối nhất, không được coi trọng nhất trong giới yêu tinh. Thế mà yêu tinh này cũng là loại lạ lùng nhất. Yêu tinh này không tùy tiện hại người, nhưng nếu là đã hại người, nhất định sẽ hành hạ người nó ký sinh đến người không ra người, quỷ không ra quỷ, đến khi hút cạn nguyên khí của ký chủ mới chịu dừng tay. Đợi ký chủ quy thiên, cũng là thời khắc yêu tinh kia tự mình tiêu vong.
Đày đọa người khác, cũng đày đọa chính mình.
Đồng sinh cộng tử, không li không bỏ, thương hải tang điền, dây dưa vĩnh viễn, si ngốc triền miên. Giống như tình nhân trung thành nhất, thề non hẹn biển ngọt ngào nhất trên đời.
Đãi Lộ đương nhiên biết tên của yêu tinh này. Yêu tinh này gọi là…
Tương tư.
Tương tư thấu xương.
Tương tư thấu xương chính là cự độc trong cự độc.
Đãi Lộ đặt tay trên ngực một hồi, sau một hồi tay hắn liền buông xuống. Trống rỗng như cũ. Lọ Thanh Hoa phong giữ thần lực của hắn kia hắn trước sau không có lấy ra.
Nếu như muốn phóng thích thần lực, liền phải mởi lọ ra nếu như mở lọ ra, chân thâncũng sẽ bị nhiễm bẩn nếu như chân thân bị nhiễm bẩn, chỉ e cũng là ngày hắn phải quay về thiên giới.
Cho nên hắn chỉ là giơ tay lên rồi lại buông xuống, sau đó từng bước từng bước quay trở về nhà A Thiết.