CHƯƠNG 4
Biên dịch: Hồng Miên
.
Nâng gò má trắng mịn kia, A Thiết tăng thêm cam đảm, nhẹ nhàng hôn lên hai phiến môi hồng nhạt. Trong miệng, hòa tan sương sớm tươi mát…
Đãi Lộ mới nở nụ cười, cười lộ má đỏ môi đào.
.
Không có nến hồng, chỉ đem đèn dầu điểm cháy.
Không có phấn son, bèn đem nước cây lá móng tô lên môi, lên má, lên móng tay.
Không có mũ phượng khăn quàng, liền đem một tấm vải đỏ tương đương qua quýt che lên trên đầu.
.
Dưới ánh đèn nhá nhem sáng tối, A Thiết trang nghiêm đi qua, thật cẩn thận vén lên khăn hỉ.
Hồng cân kia từng chút mở ra, chỉ thấy giai nhân mang theo xấu hổ, sóng mắt lưu quang, mị nhãn như tơ, vô cùng tinh tế. Lại thêm khuôn miệng anh đào hồng đỏ, một lớp son thơm, tỏa ra hương hoa, hương cỏ, hương sương sớm, lộ ra từng chút hạt trân châu. Nháy mắt, trong phòng đã ngập tràn mị quang tình sắc.
A Thiết trước giờ không biết Đãi Lộ còn có một mặt quyến rũ như vậy, mắt chứa thu ba, mi ngưng vương vấn, phong tình vạn chủng. Y nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy một mặt kia của thiếu niên, bạch y thuần khiết, cao quý thiêng liêng bất khả xâm phạm. Mà giờ đây, ánh mắt thiếu niên kia vì mình phủ lên một chút sắc thái thất tình lục dục1, sau bề ngoài lạnh lùng lãnh mạc, thực sự mị hoặc đến tận trong lòng.
.
Đãi Lộ tự lấy của mỗi người một sợi tóc, hợp thành kết tóc, dùng hoa đèn đốt thành tro, lại lấy ra chiếc chén, hòa vào trong hai chén rượu gạo, nói, rượu này là rượu giao bôi.
.
Cánh tay tương triền, mễ tửu vào miệng.
.
Rượu không nặng, nhưng một ly vào bụng, bọn họ đều đã say.
Bọn họ say nằm trên chiếc giường nhỏ hẹp, tứ chi say tương triền, tóc tơ quấn quýt, lời lẽ vấn vương.
Bọn họ tựa như lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa liền tìm kiếm một nửa linh hồn còn lại, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, không thể dập tắt, không thể chia lìa.
.
Tìm kiếm.
Cho đi.
.
Huyết mạch giao hòa, da thịt giao hòa, tâm tư giao hòa. Thân thể hắn, suy nghĩ của hắn chỉ có một mình y thân thể y, suy nghĩ của y chỉ có thể tiếp nhận một mình hắn.
Bọn họ tan vào trong máu thịt của nhau.
.
Nửa đêm lúc A Thiết từ trong mê man tỉnh dậy, phát hiện Đãi Lộ ở trước ngực mình không ngừng khóc. Y đành phải đem Đãi Lộ một lần nữa áp xuống, vuốt ve chiếm lấy thân thể hắn, hôn lên tóc hắn.
Tóc Đãi Lộ là mái tóc nước chảy mây trôi gió thổi suối trào. A Thiết hôn lên từng sợi từng sợi, mỗi sợi hôn qua, trong tim y cũng mắc thêm một sợi ràng buộc. Hôn đến cuối cùng chính y cũng không biết tim mình có bao nhiêu tơ tình như tóc.
.
Chỉ một đêm này.
.
Mong đêm dài thêm chút nữa. Nhưng lại không dám quá mức trông chờ, chỉ sợ thời gian bị cuốn trôi trong hi vọng, chờ đợi càng thêm bất an mà lúc mưu toan dùng ngón tay hai người đan cài giữ lại, bóng đêm lại lặng lẽ theo mười ngón tay trôi đi trong khúc mắc.
Nếu không mặc sức triền miên, trời liền phải sáng a…
.
Gà gáy.
Đãi Lộ lờ mờ mở mắt, chỉ nhìn thấy tiếng gáy xua đi hạnh phúc của chính mình.
.
Lúc tinh mơ trang điểm, Đãi Lộ cẩn thận giữ lại tóc của A Thiết, lại đem cây trâm trúc tía của mình cài lên tóc A Thiết. Từ trong ngực lấy ra chiếc lọ Thanh Hoa kia, nhét vào trong tay nam nhân này, tỉ mỉ dặn dò:
“Nếu như có gì vạn nhất thì hãy mở lọ ra, uống chất lỏng bên trong.” Đem chân thân của mình giao ra như thế, chính là giao ra nghìn năm tu hành cùng sinh mệnh của chính mình.
A Thiết chăm chú nhìn vào mắt hắn, lặng lẽ, lặng lẽ trên đôi mắt ngời sáng không nhiễm bụi trần hạ xuống một nụ hôn…
.
Kiên định nhấc tay nải lên, chạy vội khỏi tân phòng kia, một câu cuối cùng của y là…
“Đãi Lộ, chờ ta! Chờ ta trở về tìm ngươi! Chúng ta phải ở cùng một chỗ!”
.
Nước mắt, lách tách rơi xuống.
Đãi Lộ từ từ ngã xuống bên ghế tựa, trong lòng trước nay chưa từng trải qua đau đớn, đột ngột dâng lên cảm giác bị khoét rỗng đầm đìa máu chảy.
Đôi tay trắng nõn kia bất giác run rẩy, tình cờ trông thấy một thứ…
Cái này…
Cái này…
Cái này!
Đãi Lộ chỉ cảm thấy trước mắt tối đi, cái này vậy mà lại là chiếc lọ Thanh Hoa của mình! A Thiết y, y nhất định biết trong lọ này là tất cả của hắn, cho nên, y không có đem theo. Thà rằng bản thân chết đi, cũng không muốn hắn phải chịu thương tổn…
.
“A Thiết… Thiết… Ngươi thật khờ… thật khờ…”
.
Bồ Tát à… Lẽ nào đây chính là mùi vị của ái tình? Nếu thật sự là như vậy, con tình nguyện cả đời không biết đến mùi vị khắc cốt ghi tâm này…
.
… A Thiết.
Ta chờ ngươi.
Bất luận ngươi kiếp này hay đầu thai kiếp khác, ta đều nhất định chờ.
.
Cuồng dại chờ đợi như thế.
Lại không biết…
Tần vương xây dựng Trường Thành bất lợi, hạ lệnh đem người sống chôn dưới chân Trường Thành, dùng người sống làm tế tự. Mà trong số những thi thể bị đè dưới chân thành kia, đang có một thi thể trên đầu chỉ cài độc một chiếc trâm trúc tía.
.
Tương tư thấu xương, hóa làm một khối huyết nồng.
Hồng trần cuồn cuộn, duyên sinh duyên tử.
Nơi bích lạc, tìm không thấy được thiên trường địa cửu, chỉ có hoàng tuyền quên đi sầu oán… quá vội vàng.
——–