Nhẹ nhắm mắt, Nam Cung Yến lẳng lặng ngồi trên giường ở tẩm cung điều khí, vẻ mặt nhìn như bình tĩnh, nhưng tâm trí của nàng thế nào cũng không dừng lại được, bởi vì ba chữ "Mân, đông, doãn" mà Vi quan kia để lại trước khi chết, cũng không phải là mấy từ không có ý nghĩa, mà là ám hiệu chuyên dùng của thám tử Ẩn cung, mặc dù số chữ không nhiều lắm, nhưng hàm ý đại biểu lại cực kỳ rõ ràng. . . .
"Mân" là chỉ người phục kích có vóc người trung đẳng, triển khai đánh bất ngờ trên con đường ra vào của Vi quan, nhưng thám tử không nhận ra thân phận, giới tính và võ công của người phục kích; "Đông" là chỉ người phục kích có ý đồ dò thăm bí mật của Tần phi hậu cung mãnh liệt; "Doãn" lại là chỉ người phục kích này lúc bức hiếp Vi quan thì không cẩn thận bị Vi quan hiểu thuật nói chuyện hoặc tâm thuật dụ ra một câu nói, mà câu nói kia là 『ngụy tạo một phần dữ liệu hậu cung』
Thật ra thì lúc nghe ba chữ này, Nam Cung Yến liền biết, Vi quan kia bị dùng phương pháp tàn nhẫn thế sát hại, vô cùng có thể không phải là ý vốn có của hung thủ, dù sao hung thủ muốn nhất, là từ Vi quan tìm được một số cách, để ngụy tạo một quyển "Dữ liệu hậu cung", cho nên lúc đầu hung thủ có lẽ chỉ muốn bắt cóc Vi quan, nhưng khi hung thủ phát hiện ý đồ của mình lại bị Vi quan biết được, tự nhiên chỉ có một đường giết người diệt khẩu.
Mặc dù vừa nghĩ đến Vi quan kia, lòng của Nam Cung Yến liền phát đau, nhưng vì không để cho thủ hạ hi sinh vô ích, nàng vẫn cố gắng trầm tĩnh quyết tâm, y theo cách dượng dạy nàng trong quá khứ, tưởng tượng mình thành sát thủ sát hại Vi quan, suy tư lối suy nghĩ của hung thủ, thậm chí trước thời gian đoán được kế tiếp của hắn.
Ta vì sao muốn từ miệng Vi quan tìm được một số bí mật chân chính, để lập một quyển "dữ liệu hậu cung"?
Vì bị người khác bức hiếp hoặc giữ lời hứa với ai đó. Bởi vì lúc trước ta thả ra tiếng gió thì người này hình như không tin vật này tồn tại, cho nên cũng không mắc câu, cho nên trên tay ta phải có chút đồ thiệt, làm người này tin tưởng "dữ liệu hậu cung" có thật, rồi tiến vào bẫy rập ta bày ra.
Ta lại bởi vì lộ ý tứ mà quyết tâm giết người diệt khẩu, nhưng vì sao phải ở lúc Vi quan bị thương nặng thoát đi thì để lại một món đồ trang sức có chứa kịch độc ở trên người nàng?
Bởi vì ta hỏi không ra bất kỳ bí mật, nhưng võ công của tên Vi quan này cao vượt quá tưởng tượng của ta, cũng có nghĩa công việc của Vi quan tuyệt không chỉ chỉ là ghi chép mỗi tiếng nói cử động của Tần phi hậu cung ở trên giường rồng, phía sau các nàng nhất định có một tổ chức bí mật lớn!
Nếu ta bỏ lại chất độc khiến ngủ mê man bảy ngày mới bị mất mạng ở trên người tên Vi quan hẳn phải chết không nghi ngờ, có lẽ có thể được biết ai là người cuối cùng tiếp xúc với nàng, nếu như mà ta đủ may mắn, không chừng không chỉ có thể tìm được đầu não tổ chức bí mật kia, thậm chí còn có thể lấy được "dữ liệu hậu cung" chân chính.
Nếu chuyện hạ độc thất bại, kế tiếp ta sẽ làm sao làm?
Chuyện lớn về mạng người, mà nếu trong cung cũng không truyền ra bất kỳ tiếng gió, liền bày tỏ tổ chức sau Vi quan còn khó giải quyết, nghiêm mật hơn ta tưởng, để tránh bại lộ thân phận, ta phải hoàn toàn án binh bất động.
Trải qua một tầng lại một tầng suy diễn, Nam Cung Yến thoáng làm rõ suy nghĩ rối rắm trong đầu. Mặc dù y theo những suy đoán này, nàng trong nửa khắc vẫn không cách nào tìm ra núp hung thủ, cùng với mục đích cuối cùng của hắn, nhưng ít ra hiềm nghi Hạ Lan Ca Khuyết là hung thủ có thể tạm thời loại bỏ bên ngoài.
Bởi vì thứ nhất, nếu hắn thật muốn dọ thám biết tin tức hậu cung Tần phi, mục tiêu cao nhất tuyệt sẽ không là Vi quan, mà là nàng - người biết nhiều bí mật hơn.
Thứ hai, hắn nhìn xa trông rộng lại cẩn thận chặt chẽ, dù thật muốn lấy được thứ gì, cũng tuyệt không dùng thủ đoạn vụng về này, làm ra chuyện mạng người chắc chắn kinh động hoàng thượng và đại nội mật thám, êm đẹp kéo mình vào vũng bùn nhão.
Huống chi, đêm đó, người hoàng thượng triệu kiến là Cẩn quý phi, mà căn cứ kỷ lục báo cáo của Vi quan làm việc đêm đó, hành động cử chỉ của Cẩn quý phi tựa như thường ngày, không có bất kỳ khả năng phải diệt khẩu Vi quan.
Mặc dù không biết Hạ Lan Ca Khuyết đến tột cùng là đang giám sát hay bảo vệ, chỉ là nàng quả nhiên không tính sai, hắn luôn lại mặc trang phục đi đêm, vào cái đêm mà Hạ Lan Nguyệt xuất hiện ở cung Càn Ninh. Vô luận là nàng tự mình giám sát, hay là để cho thám tử điêu luyện nhất giám sát, vô luận quá trình có mất dấu không, chỉ cần là đêm Hạ Lan Nguyệt được triệu kiến, là có thể phát hiện bóng dáng màu đen biến mất trong đêm tối của hắn ở gần cung Càn Ninh đêm đó.
Trừ lần đó ra, nàng còn nghe được tin tức từ tôi tớ về hưu của Hạ Lan lão gia do thám tử hồi báo, mười sáu năm trước, trong lúc Hạ Lan Ca Khuyết bị thương một chân, thật ra Hạ Lan Nguyệt mất đi mẫu thân và huynh trưởng cũng ngồi chung chiếc xe ngựa với hắn, nếu không phải nhờ hắn và mẹ hắn chung sức bảo vệ, chỉ sợ nàng cũng có số mạng giống huynh trưởng và mẫu thân nàng. Chỉ không biết vì sao, đối với việc này, từ trên xuống dưới gia tộc Hạ Lan đều không hề không đề cập tới.
Nhìn dáng dấp, tranh đấu bên trong gia tộc lớn quả thật có cách làm khác hậu cung nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, bởi vì xảy ra việc ngoài ý muốn không lâu, cha Hạ Lan Nguyệt rất nhanh liền lập chủ mẫu mới, sau đó không lâu, chủ mẫu mới lại sinh con trai, mà kể từ lúc đó Hạ Lan Nguyệt không còn mẹ ruột chăm sóc và thương yêu liền một thân một mình ở tại biệt viện phòng chánh, đi thăm nàng chỉ có Hạ Lan Ca Khuyết và mẫu thân hắn. Mấy năm sau, đôi cô nhi quả mẫu bị buộc rời khỏi Hạ Lan phủ, vì vậy cắt đứt liên lạc với Hạ Lan Nguyệt.
Thật cắt đứt liên lạc sao? Nam Cung Yến hoài nghi.
Tuy không chứng cớ trực tiếp có thể chứng minh Hạ Lan Ca Khuyết còn có tình nghĩa huynh muội với Hạ Lan Nguyệt, nhưng từ sự "Ăn ý" của hắn cùng với hoàng thượng, và chỉ có ở đêm Hạ Lan Nguyệt được triệu kiến hắn mới mặc y phục đi đêm qua lại trong cung, cùng với sau đêm đó, mỗi khi nàng cố ý nói tới "Sao ngươi đi loạn trong cung đúng lúc Cẩn quý phi được gọi tới", thì hắn lại lộ ra vẻ mặt quỷ quyết không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ giàu có thâm ý nhìn nàng một cái, nàng liền mơ hồ biết được, vô luận vì nguyên nhân gì, hắn tuyệt không có không quan tâm Hạ Lan Nguyệt như người đời thấy, thậm chí còn vô cùng có khả năng vì bảo vệ nàng, mới cố ý xa cách nàng như vậy.
Nam Cung Yến dĩ nhiên biết suy đoán này của mình, vĩnh viễn sẽ chỉ là suy đoán, trừ phi Hạ Lan Ca Khuyết nguyện ý chính miệng chứng thực —— dĩ nhiên, ngày này có thể vĩnh viễn sẽ không đến, dù sao nếu con lão hồ ly lòng dạ sâu nặng lưu lại nhược điểm chứng minh thực tế để người ta bắt được, hắn liền không phải là Hạ Lan Ca Khuyết hôm nay rồi.
Nhưng mà khiến Nam Cung Yến cảm thấy ngoài ý là, con lão hồ ly xem ra nhìn xa trông rộng lại biết chăm sóc người, trong bảy ngày độc còn dư trong cơ thể nàng, hắn rãnh rỗi sẽ tới thay nàng điều chỉnh chân khí trong cơ thể, người đến thì cũng thôi đi, còn mang đồ ăn ngon, uống ngon, nhiều thứ bổ dưỡng, ngay cả đệm dựa, gối kê, đồ lót cũng mang đến.
"Mẫu thân của ta yếu ớt."
Nàng vẫn cứ nhớ khi nàng nhìn đồ vật khắp phòng, rồi nghi ngờ nhìn hắn, buồn bực hắn đến tột cùng từ đâu lấy được nhiều đồ như vậy thì hắn đang ngồi ở trong phòng nàng thẩm duyệt văn thư nhàn nhạt nói như vậy.
Tuy chỉ là một câu nói nhẹ nhàng, nhưng Nam Cung Yến loáng thoáng hiểu, trước khi mẫu thân hắn qua đời, hắn hẳn là đã chăm sóc tỉ mỉ mẫu thân bởi vì lúc sinh sản không được chăm sóc thích đáng, mà thân thể từ đó lưu lại mầm bệnh rất lâu, nên nhất thời thói quen này mới có thể không đổi được, mặc dù mẫu thân hắn đã rời đi hắn tám năm rồi. . . . .
Nhưng Hạ Lan Ca Khuyết chỉ kiểm duyệt văn thư hai ngày, năm ngày sau đó, hắn đều chỉ cầm cuốn sách trong tay lẳng lặng ngồi trong phòng nàng, trên gương mặt như không có vẻ gì lộ ra một chút cảm giác hết cách.
Nam Cung Yến hoàn toàn có thể đoán được vì sao Nam thư phòng và viện Ngự sử đồng thời thả hắn nghỉ, bởi vì thời gian qua Nam Thanh cơ hồ mỗi ngày đến trước cửa hai viện chận Hạ Lan Ca Khuyết, làm cho mọi người náo loạn không nói, còn cơ hồ không làm được việc, mới có thể cho hắn nghỉ.
Mà thật ra thì nàng càng rõ ràng hơn, hắn không có việc làm, là bởi vì thời gian qua ánh mắt của hắn thật sự quá kinh người, căn bản không người dám cùng hắn mặt đối mặt nói việc công, mà nghe nói thời khắc kinh người nhất, là một canh giờ trước và sau khi hắn đến phòng bếp Chính Sự đường, cứ thế nhiều ngày nay đầu bếp không ngừng lén lút tìm người khóc hỏi, suy nghĩ ra mình rốt cuộc nơi nào đắc tội Hạ Lan đại thần rồi.
Đối mặt Hạ Lan Ca Khuyết như vậy, Nam Cung Yến thật vừa bực mình vừa buồn cười, cho nên lúc không choáng váng thì nàng sẽ đến phòng bếp làm ít bánh ngọt dễ làm, sau đó khi hắn đến, trông thấy những bánh ngọt kia mà trên sự lạnh lùng trên gương mặt chậm rãi tán đi thì nàng từ nói với mình, hành động này của nàng chỉ là vì dò thám biết thêm chút chuyện từ hắn vào lúc hắn vì ăn bánh ngọt mà có thể cởi bỏ bớt phòng bị. . . .
"Nhận được tin tức?" gần tối ngày thứ chín, khi Hạ Lan Ca Khuyết đến thì câu nói đầu tiên liền hỏi như thế.
"Nhận được." Nam Cung Yến gật đầu một cái. Một canh giờ trước, hoàng thượng bảo nội thị tới thông báo nàng, bảo nàng về nhà cũ ở Lạc Giang thăm người thân hai tháng, hơn nữa Hạ Lan Ca Khuyết sẽ cùng đi.
Không có việc gì lại bảo hai người cùng nhau rời kinh, thứ nhất tất nhiên bởi vì cả hoàng thượng cũng không chịu nổi sự hồ đồ thời gian qua của Nam Thanh, nhưng lại không quản được nữ nhi, nên mượn danh thăm người thân, để cho bọn họ cách xa mưa bão; thứ hai thì sau khi nàng cho Hoàng đế biết vụ huyết án bí mật xảy ra trong cung thời gian trước, ngài ấy đã ra lệnh đại nội mật thị đón lấy chuyện này, lén lút truy xét, để tránh thân phận người nối nghiệp Ẩn cung của nàng bị ra ánh sáng, thậm chí gặp nguy hiểm, liền nhân tiện lợi dụng cơ hội để cho nàng xuất cung tạm thời tránh gió.
"Ngày mai giờ Mùi ta tới đón ngươi." Lần cuối điều chỉnh hết chân khí trong cơ thể cho Nam Cung Yến, cũng xác nhận không còn bất kỳ độc còn dư lại, Hạ Lan Ca Khuyết mới chậm rãi đứng lên, "Sau khi đưa ngươi tới Lạc Giang, chúng ta liền mỗi người đi một ngả, cũng xin nói với người nhà ngươi, không cần phí tâm cho ta."
"Không thành vấn đề, ngươi cứ bận việc của ngươi."
Mặc dù lần này đi xa có chút vội vàng, nhưng Nam Cung Yến không chút phật lòng, thậm chí còn có chút kích động. Nếu nàng không có đoán sai, Hạ Lan Ca Khuyết đồng hành với nàng nhất định còn có công việc bí mật trong người.
Hạ Lan Ca Khuyết từ trước đến giờ có ý tứ cực nghiêm, những chuyện liên quan đến công việc của hắn, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng từ trên người hắn lộ ra chút xíu đầu mối. Nhưng nàng biết rất rõ, hắn được xưng Đề Hình Khâm Sai vạn năm, ngoại trừ thẩm án, dò án, phá án, còn sẽ có chuyện bí mật gì chứ?
"Lông mày bên phải của ngươi tựa hồ đang nhảy." Đã quen nghe Nam Cung Yến thuận miệng trả lời, nhưng chẳng biết tại sao, lúc này Hạ Lan Ca Khuyết lại cảm thấy ánh mắt của nàng làm cho người ta có chút không cách nào bình tĩnh.
"A, thật sao? Có lẽ là khí huyết không thuận, ta lại nghẽn khí, ngươi mau trở về chuẩn bị đi, chớ lầm canh giờ." Sau khi dùng một tư thế tiêu chuẩn đến không tiêu chuẩn hơn ngồi xuống, Nam Cung Yến chậm rãi nhắm lại hai mắt.
"Ta từ trước đến giờ đều đúng giờ."
"Đi thong thả không tiễn."
"Khâm Sai Đại Nhân, tiểu nhân là Yến Tiểu Ngũ khám nghiệm tử thi ở trấn Giang Thành, được lệnh của Huyện lão gia, mấy ngày nay sẽ hộ tống đại nhân phá án."
Nửa tháng sau, khi trước mắt nhìn thấy tên "Yến Tiểu Ngũ" khép mi buông mắt, phục lạy trên mặt đất, mặc áo bào tro màu xám, trên mặt còn có một chòm râu cá trê, trong tay đồng thời giơ cao văn điệp ủy nhiệm và chứng thư khám nghiệm tử thi, Hạ Lan Ca Khuyết không có lên tiếng, nhưng má phải lại khẽ co rúm xuống.
"Khâm Sai Đại Nhân?" Hạ Lan Ca Khuyết hoàn toàn yên lặng, khiến Nam Cung Yến vừa vào cửa đã cố làm vẻ hèn mọn không nhịn được nhếch khóe miệng lên.
Mượn đường chung quanh đi, cố tình bày nghi trận nữa đi, chơi mèo bắt chuột với nàng nữa đi, vì một giấc mộng xử án từ lâu, vô luận hắn ngăn khuyên như thế nào, hiện nay nàng căn bản không có việc làm, không án có thể dò nhất định sẽ đeo bám hắn tới cùng!
"Ở bên ngoài chớ kêu ta khâm sai đại nhân."
Mặc dù sớm đoán được Nam Cung Yến thích dò án nhất định sẽ nhân cơ hội này hoàn thành giấc mộng xử án đã có từ lâu của nàng, nhưng Hạ Lan Ca Khuyết vẫn thật không ngờ nàng tới nhanh như vậy, còn dùng diện mạo làm cho người ta mặc cười để xuất hiện trước mặt.
Đáy lòng thật có chút bất đắc dĩ, nhưng suy tính đến công việc này, chủ yếu là đi mấy huyện gần Lạc Giang giúp bọn họ giải quyết các vụ án tồn đọng, cũng không có bao nhiêu cơ mật, nên Hạ Lan Ca Khuyết thuận theo nào, tránh khỏi nàng cuồng dại không thay đổi và kiên nhẫn, lần tới lại lấy tướng mạo và phương thức càng thêm kinh người ra sân.
"Đúng, lão gia." Thấy Hạ Lan Ca Khuyết sau khi đứng dậy, Nam Cung Yến tự nhiên cũng đi theo, nhắm mắt theo đuôi ở bên người hắn như gã sai vặt.
"Cỏ vẻ trong những thực khách ở nhà ngươi rất khéo có một người là lão khám nghiệm tử thi về hưu." Chống trượng tiếp tục đi về phía trước, Hạ Lan Ca Khuyết cũng không quay đầu lại mà nhàn nhạt nói ra.
"Đã đoán đúng." Nam Cung Yến rất nhanh đáp lại, vừa nói còn vừa cố ý se se chòm râu chữ bát của mình.
"Để cho ta đoán xem những thực khách trong nhà ngươi gồm có những ai nào."
Nhìn sang vẻ mặt kích động như đứa bé của Nam Cung Yến, Hạ Lan Ca Khuyết lại không thể không thở dài ở đáy lòng, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười khẽ mà chính mình không phát hiện.
Mới đến Lạc Giang thì Hạ Lan Ca Khuyết thật bị hành động không để tâm của "Người nhà" của nàng làm hơi kinh hãi. Mặc dù lúc trước hắn đã đề cập với nàng, muốn người nhà nàng không cần để tâm đến hắn, mà nàng cũng chuyển cáo chi tiết rồi, nhưng hắn dù thế nào cũng không nghĩ ra, nói không để tâm, chính là giảm nguyên gốc bữa tiệc nghênh đón trăm bàn đổi thành 99 bàn rưỡi, sau đó đổi chăn đệm cực kỳ mềm mại mới mẻ trong phòng hắn, thành chăn đệm vá lung tung.
Rồi sau đó hắn phát hiện, dưỡng phù mập mạp hiếu khách của Nam Cung Yến, nuôi một đoàn thực khách, trong đám thực khách kia, gồm có người đủ ngành nghề. Mặc dù hắn vẫn không tin tất cả bản lãnh của nàng đều là bọn họ dạy, càng sẽ không nhẹ tin nàng thật lớn lên ở Lạc Giang, chỉ mong bầy "Người nhà" của nàng sau khi nghi thức nghênh đón quỳ long trọng đi qua, liền lập tức lộ hết bản tính xông lên vừa hôn vừa kéo vừa ôm, khi cảm nhận được cử chỉ "Cố gắng" không để tâm yêu ai yêu cả đường đi của bọn họ đối với hắn, hắn thật cảm nhận được một loại không khí "Nhà". . . .
Mặc dù trong lòng hắn rõ ràng, quan hệ vợ chồng của hắn cùng với nàng, căn bản chỉ là một loại căn cứ vào mục đích chính trị đáng ghê tởm, hình thái giả dối, hơn nữa ở một ngày nào đó trong tương lai, có lẽ sự hài hòa mặc ngoài của hai người bọn họ như hôm nay cũng sẽ không tồn tại. . . . . .
"Ngươi muốn đoán thì đoán chứ sao."
Nam Cung Yến bởi vì trở lại "quê nhà" mà khắp người nhẹ nhõm, hơn nữa rốt cuộc có thể tự mình dò án, phá án mà tâm tình thật tốt, căn bản sẽ không để ý sự giễu cợt trong lời nói của Hạ Lan Ca Khuyết, dọc theo đường đi luôn cầm "Hiên Viên Vọng" không rời người của cô, một lát xem lá phượng, một lát nhìn quả lựu, không thì kéo râu cá trê của mình dài ra nhìn kỹ, lại đem "Hiên Viên Vọng" gần sát bên cạnh gò má Hạ Lan Ca Khuyết, muốn nghiên cứu khác biệt giữa tóc và râu.
Chỉ là, ngày thoải mái như vậy cũng không có mấy ngày, khi thật sự đi theo Hạ Lan Ca Khuyết bắt đầu làm việc, nàng mới phát hiện, phần lớn án tồn đọng, đều không phải là kỳ án, gì thật huyền hoặc quỷ quyệt mà là một số bởi vì nhân tình mà cố ý đè ép không thẩm, hay là bởi vì quá khó khăn, quá tốn thời gian mà cố ý một kéo hai kéo kéo dài.
Mặc dù đối mặt đều là chút vụ án vụn vặt, Hạ Lan Ca Khuyết vẫn thận trọng xử lý, mỗi một cuốn hồ sơ đều xem tỉ mỉ không nói, mỗi nhân chứng, vật chứng, hắn càng thêm xem kỹ nhiều lần, mới có thể quyết định có áp dụng hay không.
Nam Cung Yến cầm chứng thư khám nghiệm tử thi lại cơ hồ hoàn toàn không đất dụng võ, mỗi ngày trừ giúp hắn nấu cơm, làm bánh ngọt, để hắn có thể có đầy đủ thể lực và tâm tình tốt ứng phó những vụ án tồn đọng giống núi nhỏ kia, thời gian còn lại, chính là khi hắn khêu đèn chiến đêm thì ngồi ở một bên lim dim, nếu không thì như hiên tại, khi hắn và Huyện lệnh cùng nhau ở trên công đường hội thẩm thì trực tiếp bị hắn lệnh cưỡng chế ngồi ở phía sau bàn nhỏ trước hắn, làm tiểu lại văn thư cho riêng hắn.
Vụ án hôm nay, cũng không tính là một vụ án lớn, vì vậy Hạ Lan Ca Khuyết sớm thương lượng xong với Nam Cung Yến, thẩm kết thúc, liền lập tức chạy tới Phong gia ở sườn núi xa ngoài mười dặm khảo sát. Vụ án đó sau khi được hắn qua lại chọn đọc tài liệu hồ sơ, thì cho là Lại Bộ Thượng Thư sau khi về hưu định cư ở chỗ đó rất có khả nghi, nhưng bởi vì vẫn không có chứng cớ trực tiếp, hơn nữa căn bản không có chứng nhân dám ra mặt làm chứng, cho nên dù thăm dò tận nơi cũng hơi nguy hiểm, nếu bị phát hiện thân phận chân thật càng thêm phiền toái, nên hắn quyết định tự mình đi trước tìm vật chứng.
Chỉ không biết vì sao, cuộc hội thẩm không tính là phức tạp, càng chưa nói tới khó khăn hôm nay, thì mọi người dưới công đường lại đều có lý riêng, làm cho không thể tách rời ra, nhưng vừa lên công đường, lại không có một người có thể nói rõ, ngay cả thầy kiện từ trước đến giờ miệng lưỡi sắc bén cũng cà lăm được hồ đồ, cứ thế cả hội thẩm lâm vào một loại không khí khác thường vô cùng lo lắng lại quỷ dị.
Chuyện gì xảy ra?
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của tất cả nguyên cáo, bị cáo, nhân chứng, thầy kiện dưới đường, hơn nữa ánh mắt của mỗi người từ đầu đến đuôi đều không dám nhìn về Hạ Lan Ca Khuyết, cả Huyện lệnh bên cạnh hắn thỉnh giáo hắn cũng có bộ dáng như thế thì Nam Cung Yến buồn bực.
Rốt cuộc tình huống thế nào?
Thấy vậy, Nam Cung Yến không khỏi tò mò nhìn mặt Hạ Lan Ca Khuyết, dù sao hắn bình thường mặc dù nghiêm túc, nhưng hắn ăn uống no đủ, không tới nỗi đáng sợ đến cả Huyện lệnh cũng không dám nhìn hắn chứ.
Nam Cung Yến không nhìn còn khá, vừa nhìn, cả nàng cũng bị dọa sợ.
Vào giờ phút này Hạ Lan Ca Khuyết sao chỉ là kinh người mà thôi, ánh mắt của hắn âm trầm đến đáng sợ hơn cả tội phạm giết người, không chỉ có tròng mắt hoàn toàn thu lại, mi tâm hoàn toàn nhíu chặt, đôi môi càng thêm mím chặt, gương mặt bên phải càng bởi vì vẫn cắn chặt hàm răng mà cương lên, nhúc nhích.
Nhìn bộ dáng cổ quái kinh người của hắn, Nam Cung Yến cũng sửng sốt, nhưng một hồi lâu sau nàng liền hiểu, vội vàng từ trong túi trăm dược lấy ra một viên thuốc, sau đó dùng ngón tay lặng lẽ chọc chọc hông của hắn. . . . . .
"Nè, cho ngươi, thừa dịp không ai chú ý mau uống đo đi!"
"Đây là?" Liếc viên thuốc xanh lá cây nhỏ mà Nam Cung Yến từ cái túi bên hông đưa tới, Hạ Lan Ca Khuyết cũng không quay đầu lại nhỏ giọng hỏi.
"Thuốc giảm đau răng! Ngươi không có nhìn thấy tất cả mọi người bị mặt lạnh của ngươi làm sợ đến nói không ra lời?"
Nhét viên đan dược vào trong lòng bàn tay Hạ Lan Ca Khuyết, Nam Cung Yến phải rất cố gắng mới có thể khắc chế nụ cười điên cuồng ở đáy lòng, dù sao cho dù ai cũng không nghĩ ra, chủ nhân khiến cuộc hội thẩm hôm nay bị kéo kéo, không trôi chảy đến trình độ thái quá này, chỉ bởi vì chủ nhân là hắn bị đau răng!
"Ai bảo ngươi cứ ăn kẹo như cơm làm chi! Không muốn hội thẩm này thẩm đến sáng mai, liền thừa dịp hiện tại mau uống thuốc!"
"Ngươi không làm ta không ăn. . . . . ."
Trong âm thanh thì thào nhỏ vừa đủ nghe, Hạ Lan Ca Khuyết mượn cớ uống trà, nhét viên thuốc nhỏ vào trong miệng, nhanh chóng dùng nước trà nuốt xuống, sau đó cơn đau răng cả ngày đùa giỡn hắn rốt cuộc chậm rãi được khống chế sau nửa tiếng, thuận lợi kết thúc hội thẩm.
"Thật là ta tạo thành?"
Khi hai người hội thẩm xong, theo kế hoạch sớm định ra lặng lẽ thay trang phục tới sườn núi Phong gia khảo sát thì nghe bên cạnh phát ra một tiếng cười, một lát lại phát ra một tiếng cưới nữa, khi rốt cuộc lấy ra đến chứng cớ quan trọng, Hạ Lan Ca Khuyết không nhịn được nữa nheo lại mắt nhìn Nam Cung Yến mặc trang phục nữ tử bình thường.
"Xin lỗi, thật có lỗi." Nhìn vẻ mặt Hạ Lan Ca Khuyết hôm nay đã khôi phục bình thường, mà hình như còn tương đối nghiêm túc suy tư vấn đề gì đó, Nam Cung Yến lại nhịn không được nữa.
Nghe tiếng cười mặc dù rất cố gắng đè thấp, nhưng vẫn thanh thúy dễ nghe như chuông gió, Hạ Lan Ca Khuyết thở dài ở đáy lòng, quay đầu muốn báo cho nàng đừng lớn tiếng bại lộ hành trung, chỉ là lời của hắn còn chưa kịp ra miệng, liền bị gió đêm thổi không còn bóng dáng.
Bởi vì dưới ánh trăng, nụ cười nở rộ đó thật dí dỏm ngọt ngào, dí dỏm đến hắn căn bản không dời mắt được, càng vui tươi làm cho hắn như nằm mộng.
Nam Cung Yến vốn có khuôn mặt đẹp không cần hoài nghi, chỉ là tới nay Hạ Lan Ca Khuyết vẫn không nhìn kỹ, dù sao thứ nhất, sự thông minh và năng lực của nàng hơn mỹ mạo của nàng nhiều lắm, tiếp theo, trạng thái tinh thần của hắn thường ở trong cảnh giác cao độ và căng thẳng, cũng vô tâm lưu ý vẻ đẹp của nàng.
Nhưng tối nay, không biết là tác dụng của dược hiệu hay là ánh trăng thật đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn thoát tục như hoa sen mới nở, cặp con ngươi sáng trong như sao, lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy, môi anh đào nho nhỏ trơn bóng như ngọc của nàng, lại khắc sâu, rõ ràng trong mi mắt hắn, mà lúm đồng tiền cười như hoa không chút nào giả bộ, càng làm cho hắn nhất thời quên mất thời gian, cũng quên mất địa điểm. . . .
Không biết đến tột cùng ngắm nhìn như vậy bao lâu, đột nhiên, hắn trông thấy dung nhan say lòng người kia rét lại, cặp con ngươi sáng trong như sao kia bỗng chốc nhìn qua bên trái phía sau, mà hắn cũng đã nghe đến trong buội cỏ thật cao cách đó không xa vang lên tiếng của chó săn kêu nhỏ, cùng một tiếng bước chân cố ý thả nhẹ.
Âm thanh này vang lên không chỉ khiến Hạ Lan Ca Khuyết lập tức thức tỉnh từ trong mộng, càng làm cho hắn nhận ra tình cảnh lúng túng của hắn lúc này. Bởi vì khứu giác phi phàm của hắn, đã nói cho hắn biết người này chính là Lý Tiên - Lại Bộ Thượng Thư từng cộng sự với hắn mấy tháng trước ở Nam thư phòng. Vốn theo thông tin của hắn, Lý Tiên đi xa phải hai ngày sau mới có thể về nhà, nên hắn mới chọn tối nay tiến đến, làm thế nào cũng không ngờ tới Lý Tiên lại quay về trước.
Vô luận như thế nào, dưới tình huống này mà bại lộ thân phận cũng không phải chuyện tốt, sẽ gây trở ngại đến công việc đưa ra chứng cứ và xử lý vu án của hắn sau này, vì vậy dưới tình huống hai người đã bị chó săn vây lại, Hạ Lan Ca Khuyết và Nam Cung Yến nhìn nhau một cái rồi chỉ đành phải lặp lại chiêu cũ.
Nam Cung Yến làm rối loạn tóc dài, lột áo ở nửa người trên xuống hết, bị ôm lên ngồi trên đùi của Hạ Lan Ca Khuyết đang ngồi trên mặt đất bình thản, khi hắn cầm chặt bầu ngực tròn của nàng, lại không hôn lên, mà chạm khẽ cái cổ trắng thơm của nàng thì nàng hợp với tình hình giả vờ khẽ rên, ở bên trong tiếng thở gấp, cũng không quên vò rối tóc hắn, tán lạc bên cạnh gương mặt hắn, miễn cho bị Lý Tiên phát hiện diện mạo hắn.
"Ừ a. . . . . ."
Bởi vì tiếng hít thở nhè nhẹ ở ngoài buội cỏ cao vẫn không có rời đi, Hạ Lan Ca Khuyết và Nam Cung Yến chỉ đành phải nhắm mắt tiếp tục ân ái.
Đầu vú mềm mại của Nam Cung Yến không biết bởi vì gió lạnh hay do Hạ Lan Ca Khuyết vỗ về chơi đùa, đã chậm rãi căng cứng thành hai viên ngọc hồng mê người ở dưới ánh trăng, mà đầu ngón tay của Hạ Lan Ca Khuyết không biết là lơ đãng, hay là không thể không chạm mà nhẹ nhàng đụng vào đỉnh cao mẫn cảm nhất, trước ngực trong nháy mắt dâng lên cảm giác hơi tê dại, thân thể cũng không khỏi hư mềm, nóng lên, nàng liền bất lực ưm ra tiếng.
Nghe tiếng ngâm nga trong gió đêm, có chút không giống tiếng ngâm nga mình từng nghe, mặc dù không quyến rũ, lại hàm chứa sự ngọt ngào, ngón tay của Hạ Lan Ca Khuyết, đột nhiên vê vê hai viên ngọc hồng trên bầu ngực tuyết trắng, cũng bắt đầu nhẹ nhàng lôi kéo qua lại, di chuyển, xoa lấy, sau đó nghe tiếng ưm ngọt ngào bên tai càng thêm tự nhiên ngọt ngấy, hơn nữa bên trong sự thiên nhiên ngọt ngấy, còn mơ hồ có sự thẹn thùng. . . .
Rốt cuộc Lý Tiên kia có đi hay không!
Phát hiện theo sự vỗ về chơi đùa của Hạ Lan Ca Khuyết, hai vú của mình càng lúc càng trướng đau, tê dại, nhiệt độ toàn thân lại càng không ngừng chậm rãi lên cao, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngưỡng của Nam Cung Yến không tự chủ được đỏ tươi không thể đỏ hơn, môi anh đào vô lực hà hơi nhẹ, gương mặt chậm rãi nổi lên một tầng mồ hôi mỏng mê người.
Đang lúc nàng suy tư Lý Tiên rốt cuộc khi nào mới chịu đi, đột nhiên một hồi nức nở quyến rũ từ trong môi đỏ của nàng bật ra. . . .
"A nha. . . . . . Ngươi!"
Nam Cung Yến không thể tin được giọng nói yêu kiều mắc cỡ vang vọng ở bên tai là từ trong miệng mình phát ra. Hạ Lan Ca Khuyết chẳng biết lúc nào cúi đầu xuống, ngậm lấy phân nửa bầu ngực bên trái của nàng nhẹ nhàng bú, nhả ra, liếm láp, bàn tay còn khẽ vuốt ve bộ ngực nàng, khi nàng không cẩn thận ngâm nga lên tiếng thì dùng răng khẽ cắn, chạm khẽ đầu vú mềm mại không thể mềm mại hơn, nhạy cảm không thể nhạy cảm hơn của nàng.
Nàng chưa bao giờ mập mờ thân mật như thế với nam tử nào, căn bản không chịu nổi dòng điện cổ quái và sự run rẩy kỳ dị từ trong cơ thể xông ra, không chỉ có thân thể mềm mại mảnh khảnh cơ hồ mềm đi trong nháy mắt trong cánh tay hắn, nơi tư mật nhất phía dưới càng không ngừng thấm ướt.
Thế nào. . . . . . Có thể như vậy. . . . . .
Đầu óc, chẳng biết tại sao có chút ngưng trệ, tròng mắt, chẳng biết tại sao có chút mê ly, Nam Cung Yến không ngừng thở gấp, ngâm nga, chỉ cảm thấy hai tay của Hạ Lan Ca Khuyết tựa như bàn ủi, chaạm vào bộ phần nào đó trên cơ thể nàng, thì bộ phận đó liền chậm rãi cháy lên.
Dưới ánh trăng thân thể xinh đẹp của Nam Cung Yến rọi hết vào trong con ngươi thâm thúy của Hạ Lan Ca Khuyết, phần đẫy đà của nàng, cơ thể mảnh khảnh của nàng chân thật in ở trong lòng bàn tay của hắn. Khi nàng rủ thấp khuôn mặt nhỏ nhắn, môi đỏ mọng không ngừng hà khí nóng của nàng trượt nhẹ qua gò má hắn thì hắn chậm rãi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng in đôi môi ngậm nụ hồng nhạt của nàng lên trên môi của nàng.
Khi hai cánh môi ấm áp dán sát, Hạ Lan Ca Khuyết phát hiện, môi anh đào khéo léo khẽ mở lại bỗng chốc khép chặt, rồi lại không ngừng hơi run rẩy, cho nên hắn cố ý không ngừng mổ, liếm cánh môi ngậm chặt qua lại, càng cố ý dùng ngón tay xoa lấy hạt ngọc hồng trên ngực của chủ nhân đôi môi, để cho lưỡi hắn linh động mà không hề bị che chắn trượt vào trong cái miệng thơm mùi đàn hương của nàng khi nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng ra vì tiếng rên nức nở.
Dù diễn trò, cũng không thể khi dễ người như vậy!
Lúc đó bầu ngực tròn của Nam Cung Yến đã bị bú liếm hết, cái lưỡi thơm cũng bị cuốn lấy, căn bản không thể ra vẻ kháng cự, chỉ có thể mặc cho Hạ Lan Ca Khuyết suồng sã hút hết hương thơm ngọt của nàng vào trong miệng, mặc cho đầu lưỡi họ không ngừng qua lại triền miên ở trong miệng hai người.
Nụ hôn kích cuồng thật khiếp người, càng khiến Nam Cung Yến không cách nào tưởng tượng được. Dù nàng có thể tìm tòi nghiên cứu thế nào, cũng nhất định không tìm tòi nghiên cứu ra Hạ Lan Ca Khuyết có vẻ nghiêm túc, lão luyện lại rất thành thạo trêu chọc nữ nhân, mà nay, nữ nhân bị hắn trêu đùa yêu kiều hổn hển, lại là chính nàng. . . . .
"Hắn ta. . . . . Đi rồi. . . . ." Bị hôn cơ hồ không kịp thở, Nam Cung Yến rốt cuộc không nhịn được dùng tay nhỏ bé thúc nhẹ trước ngực Hạ Lan Ca Khuyết.
"Chắc chắn chứ?" Hạ Lan Ca Khuyết hỏi như thế, giọng nói không biết là bởi vì đêm khuya, hay là quá lâu không có mở miệng mà hơi nghẽn.
"Khẳng định." Nghe giọng nói trầm thấphơi khàn khàn lại càng lộ vẻ mê người đó, lòng của Nam Cung Yến chợt như bị va chạm, sau đó khi phát hiện tay hắn vẫn vòng ở eo của nàng thì có chút không tự tại nhìn đi chỗ khác, "Ngươi có thể. . . . Buông tay chứ?"
"Ngươi phải biết ta từ trước đến giờ rất cẩn thận." Hạ Lan Ca Khuyết nói như vậy, tay vẫn không có rời đi.
"Ngươi cẩn thận, nhưng lúc ôm nữ nhân không thể đổi cách khác sao?"
Đối mặt với Hạ Lan Ca Khuyết cổ quái như vậy, Nam Cung Yến thật sự không biết mình nên nói cái gì, có thể nói gì, cuối cùng chỉ có thể ngồi ở trên đùi hắn quay lưng đi, dùng tay nhỏ bé vẫn khẽ run mặc áo đầy đủ, trong miệng lung tung khạc ra một câu ngay cả mình cũng không ngờ sẽ nói ra miệng.
"Ngươi không thích loại phương thức này?" Nghe được lời Nam Cung Yến nói, Hạ Lan Ca Khuyết trầm ngâm một lát sau đột nhiên hỏi. . . . . .
"Ngươi. . . . . . Nếu như ngươi thật không có chuyện, thì đừng ngồi ngây đàng kia, mau giúp ta tìm 『Hiên Viên Vọng』 của ta!"
Sao cũng không ngờ hắn cư nhiên nghiêm túc suy tư chuyện này như thế, hai gò má vốn đỏ tươi của Nam Cung Yến càng đỏ hơn, đỏ đến nàng chỉ có thể đưa lưng về phía hắn mà đứng lên nũng nịu.
"Ngươi?"
"Mau tìm đi!"
Nghe câu hỏi không biết có hàm nghĩa gì kia, Nam Cung Yến nhịn không được xoay người lại trừng mắt về phía hắn, sau đó phát hiện Hạ Lan Ca Khuyết đầu tóc rối bời dưới ánh trăng, nhưng cũng tuấn mỹ hấp dẫn ngoài ý muốn, đang nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng như có điều suy nghĩ, rồi sau đó không nói lời nào chậm rãi đứng lên, cúi đầu bắt đầu tìm "Hiên Viên Vọng" ở xung quanh.
Chẳng biết tại sao, hắn tìm tìm, đột nhiên khóe miệng hơi nhếch, lộ ra nụ cười khẽ trẻ con, rồi lại làm cho người khác căn bản không chuyển được tầm mắt, sau đó mang theo nụ cười chậm rãi cúi người xuống, nhặt lên "Hiên Viên Vọng" thật ra thì căn bản không có rơi.
Vào giờ phút này, Nam Cung Yến căn bản không rãnh để ý "Hiên Viên Vọng" của mình làm sao rớt ở đó.
Nàng chỉ không ngừng cảm tạ trời xanh ở trong lòng ——
Trời xanh phù hộ, hoàn hảo không ai nhìn đến nụ cười này của hắn, nếu không đời này của hắn lại càng không thái bình rồi. . . . .