Trong hai tháng hành trình thăm người thân, mỗi ngày Nam Cung Yến đều đi theo Hạ Lan Ca Khuyết loay hoay bể đầu sứt trán, dưới mắt hai người đồng thời hiện đầy bóng đen, nhưng mấy vụ án tồn đọng như núi lại yên lặng kết thúc hết.
Mặc dù kinh nghiệm và quá trình của mấy ngày này, có phần không giống trong tưởng tượng, nhưng nàng tuyệt không cảm thấy uổng công một lần.
Bởi vì nàng không chỉ chân chính thấy được sự tỉ mỉ, kiên nhẫn và khả năng hơn người lúc thẩm án của Hạ Lan Ca Khuyết, càng nhìn thấy thái độ nghiêm túc của hắn dù là xử lý án lớn hay án nhỏ, quan trọng nhất là, hắn khiến nàng hoàn toàn hiểu, muốn trở thành một người dò án xứng chức, thứ nên chuẩn bị, không chỉ có tinh thần gặp chuyện thì phải liệu trước có thể không có tang chứng vật chứng, càng thêm vô luận gặp phải bất kỳ trở ngại và khó khăn nào, cũng tuyệt không thể buông tha sự kiên trì theo đổi chân tướng.
"Mộng Lý Tô Hương."
"Hắn thế nào?" Đêm trăng tròn của tháng đầu tiên sau khi về cung, Nam Cung Yến vẫn ở phòng bếp làm bánh ngọt như bình thường, vừa nghe đến bốn chữ ám hiệu này, không quay đầu lại liền trực tiếp hỏi.
"Bị trúng xuân dược của yêu nữ, hiện bị bí mật mang tới vườn Đông Nguyệt, bị vải bố che mắt cũng bị dây rắn trói trong Túy đình."
"Cẩn thận nói, một chi tiết cũng không cho bỏ." Nghe nói như thế, Nam Cung Yến hơi nhíu chân mày lại.
Từ sau khi Hạ Lan Ca Khuyết hồi kinh, Nam Thanh nhìn ngoài mặt tựa như không mọi cách dây dưa với hắn như trước lúc rời kinh, nhưng biết được Nam Thanh tuyệt sẽ không dễ dàng buông tha Hạ Lan Ca Khuyết như thế, nên vẫn phái thám tử theo dõi kỹ Nam Thanh và Hạ Lan Ca Khuyết.
Nam Thanh thích dùng mị dược cũng không phải chuyện mới mẻ, khiến nàng cau mày không hiểu là, Hạ Lan Ca Khuyết từ trước đến giờ cẩn thận, hơn nữa lúc nào cũng tránh được Nam Thanh như biết trước, lúc này saào lại đột nhiên trúng?
Tiếp theo, trong cung này lớn như vậy, Nam Thanh cũng có vườn riêng, vì sao nàng ta nhất định bí mật dẫn hắn đến vườn Đông Nguyệt? Chỗ đó tuy không có ai canh, bình thường cũng hiếm khi có người đi qua, nhưng chung quy là địa bàn của nàng.
Chẳng lẽ Nam Thanh muốn thừa dịp Hạ Lan Ca Khuyết thần trí mơ hồ khiến hắn lầm tưởng nữ tử trước mắt là nàng mà không có lòng phòng bị? Nếu không lần này vì sao Nam Thanh phải che kín mắt của hắn, lúc trước đã dùng ánh mắt cổ quái quan sát toàn thân nàng, hỏi dùng phấn gì, son gì, hôm nay, lại chọn địa điểm này. . . .
"Vâng" Nam Cung Yến ra lệnh một tiếng, thám tử tự nhiên tỉ mỉ mị bắt đầu kể ra.
Nhìn lửa trong lò bếp, Nam Cung Yến tỉ mỉ nghe thám tử báo cáo, càng nghe, sự hồ nghi ở đáy lòng nàng càng quá mức.
Tối nay là sinh nhật hai mươi ba tuổi của Cẩn quý phi, được Nam Thanh tăng cường chủ đạo, tất cả Tần phi hậu cung, cùng với người có quan hệ với Cẩn quý phi đều nhận được thiệp mời, Hạ Lan Ca Khuyết tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Vốn Hạ Lan Ca Khuyết giống như nàng, mượn cớ không đi, ai ngờ Nam Thanh lại dẫn người đại náo Nam thư phòng, huyên náo hoàng thượng vốn đang thương thảo công việc với đại thần khác thật phiền, trực tiếp bảo Hạ Lan Ca Khuyết đi một chuyến, sau đó cũng không cần trở lại Nam thư phòng.
Hoàng thượng mở miệng, Hạ Lan Ca Khuyết dù đáy lòng không muốn, cũng không cách nào công khai kháng chỉ.
Nghe đến đó, Nam Cung Yến mặc dù sáng tỏ sơ sơ câu chuyện, nhưng nàng vẫn không hiểu, không hiểu Hạ Lan Ca Khuyết dù thật sự đi chuyến này, thì theo cá tính cẩn thận, hơn nữa căn bản không sợ đắc tội khác của hắn, làm sao có thể trúng chiêu của Nam Thanh?
Nhưng lúc nàng nghe được ly rượu "xuân" trộn lẫn mị dược trí mạng, trừ điên cuồng hoan ái với người khác thì cơ hồ không cách nào giải được, là Nam Thanh giao cho Hạ Lan Nguyệt, lại ép buộc Hạ Lan Nguyệt giao cho Hạ Lan Ca Khuyết, thì nàng trầm tư rất lâu, lâu đến cả độ lửa trên lò lố rồi, nàng cũng không có chú ý tới.
Có phải, hắn lo lắng nếu mình không uống ly rượu xuân kia, Nam Thanh chắc chắn sẽ bức bách Hạ Lan Nguyệt uống, mới có thể cắn răng uống ly rượu kia, nên thà để cho mình lâm vào khốn cảnh, cũng không nguyện người lâm vào khốn cảnh là Hạ Lan Nguyệt?
Nếu suy luận của nàng không khác sự thật lắm, như vậy, có phải nói rõ sự chăm sóc của Hạ Lan Ca Khuyết dành cho Hạ Lan Nguyệt, sợ rằng còn sâu, nặng hơn trong tưởng tượng của nàng không?
Sự chăm sóc này, thật chỉ là tình huynh muội đơn thuần?
Hắn luôn ẩn thân đi đêm lúc Hạ Lan Nguyệt được cho đòi thị tẩm, có phải bởi vì chỉ có khi đó, hắn mới có thể nhìn thấy nàng ta?
Hắn nói "Có bệnh không tiện nói ra, không động vào nữ nhân", có phải có liên quan với Hạ Lan Nguyệt không. . . .
"Chủ tử?"
Khi trong lòng lần lượt xuất hiện dấu chấm hỏi,qua lại quanh quẩn ở trong đầu xua đi không được thì thám tử sau lưng bởi vì thời gian cấp bách mà không thể không nhắc nhở một tiếng, rốt cuộc cảnh tỉnh Nam Cung Yến từ trong suy tư.
Đáng chết, bây giờ không phải là thời điểm suy nghĩ lung tung !
Nếu nàng không hành động nữa, thật để cho Hạ Lan Ca Khuyết bị Nam Thanh bá vương cường kéo cung (cưỡng ép), thì nàng cũng không biết rõ ngày trong cung sẽ ầm ĩ thành cái dạng gì nữa, mà Hạ Lan Ca Khuyết lại sẽ uất ức thành cái dạng gì.
Mặc dù cả Nam Cung Yến mình cũng không hiểu, vì sao nàng nghĩ đến những vấn đề kia thì trái tim sẽ có chút trầm xuống, làm như có đồ vật gì đó chặn ở ngực, khiến nàng cả hô hấp cũng không thuận lợi như bình thường, nhưng nàng vẫn lập tức quyết định, sau đó truyền xuống ba tin tức gấp. . . .
Một là hy sinh một mỹ nam cá tính vô song mà họ bồi dưỡng hồi lâu, vốn chuẩn bị đưa đi nước Khuynh Thiên nằm vùng đi dụ dỗ Nam Thanh, hai là lệnh cho thủ hạ biết thuật mê hồn, dụ dỗ đám người Châu Xưởng canh chừng ngoài vườn Đông Nguyệt đi chỗ khác hoặc ngủ say, ba là vô luận đến lúc đó vườn Đông Nguyệt xảy ra ra chuyện gì, cũng không thể nhúng tay, chỉ cần yên lặng theo dõi biến hóa.
Sau khi ra ba lệnh này, Nam Cung Yến cũng không trở về phòng chuẩn bị, đã phủ thêm áo choàng có mũ đi thẳng đến vườn Đông Nguyệt, mặc dù nàng hoàn toàn hiểu, nàng đi chuyến này, sẽ xảy ra chuyện gì. . . . . .
Gió mát khẽ mang tới không khí đầu hạ cuối mùa xuân, vườn Đông Nguyệt ở dưới ánh trăng bị mây đen nửa che mờ, có vẻ hết sức yên lặng, xinh đẹp. Hoa rụng rực rỡ vây lượn quanh Túy đình, trong đình chỉ có một ngọn đèn dầu nhỏ duy nhất, cùng với huân hương nhẹ nhàng quanh quẩn, nổi bật lên đình nghỉ mát đứng sững giữa hồ, ý thơ dào dạt như cảnh tiên.
Giờ phút này, bên ngoài Túy đình, bị mấy tấm lụa mỏng vàng mềm mại vây quanh, trên ghế đá trong đình cũng đặt giường mềm mại, trên nệm có một người ngồi, hai mắt hắn bị vải cột chặt, trong miệng dồn dập tiếng thở hổn hển, hai tay bị dùng dây rắn mà đao cũng chém không đứt trói vào cây cột hồi lâu, đã sớm mài ra mấy vết máu.
Từ khe hở lúc lụa mỏng ngoài đình bị gió thổi lên, Nam Cung Yến trông thấy Hạ Lan Ca Khuyết như vậy, trong lòng hơi đau, nhưng nàng vẫn tắt đi nguồn sáng duy nhất trong đình, nhẹ nhàng đi về phía hắn, đi về phía nam tử mà hôm nay quần áo cũng không giấu được phản ứng sinh lý của hắn.
Khi phát hiện ánh sáng tắt một cái, mà trong đình vốn không có một bóng người xuất hiện một tiếng bước chân nhè nhẹ thì Hạ Lan Ca Khuyết bởi vì dược hiệu và huân hương mê người mà tâm trí khốn đốn, cả khứu giác phi phàm cũng tạm thời mất đi tác dụng cắn răng gầm nhẹ một tiếng ——
"Cút!"
Đúng, cút, mặc kệ người đến là ai.
"Vậy không được, nếu ta bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, lần tới thật không biết phải chờ tới ngày tháng năm nào nữa." Nam Cung Yến biến đổi giọng nói, cũng không muốn hắn nhận ra nàng.
Dù sao tối nay, nàng đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là một kẻ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, muốn từ trong miệng hắn đang thần trí mơ hồ, sinh lý mất khống chế moi ra tin tức thôi.
"Ngươi muốn làm cái gì?"
Nghe giọng nói hoàn toàn xa lạ đó, Hạ Lan Ca Khuyết bắt đầu lo lắng, đôi tay sau lưng vẫn không hề từ bỏ muốn cho mình khôi phục tự do, vì thoát khỏi sợi dây rắn càng giãy giụa thì càng thắt chặt, cơ hồ dùng hết toàn lực.
"Dĩ nhiên là làm công việc mà diễm thám như ta am hiểu nhất, hấp dẫn ngươi, lợi dụng ngươi, hủy diệt ngươi." Dùng đầu ngón tay vẽ qua gương mặt cứng ngắc lại căng thẳng của Hạ Lan Ca Khuyết, Nam Cung Yến dùng giọng nói ngọt ngấy không thể ngọt hơn nhẹ nhàng hà hơi nói bên tai hắn.
"Nam Thanh đâu?" Quay mặt qua chỗ khác, Hạ Lan Ca Khuyết lạnh lùng hỏi.
"Đó cũng không phải là công việc ta phụ trách." Nhẹ nhàng kéo ra vạt áo trước của Hạ Lan Ca Khuyết, nhìn đường cong tinh tráng lại mạnh mẽ rõ ràng trước ngực hắn, nhịp tim Nam Cung Yến đập thật kịch liệt, nhưng nàng vẫn giả vờ trêu chọc.
"Công chúa Đông Nguyệt đâu?" Trầm mặc một hồi, Hạ Lan Ca Khuyết đột nhiên hỏi như thế.
"Nàng. . . . ." Thế nào cũng không ngờ Hạ Lan Ca Khuyết lại sẽ hỏi bản thân, nhịp tim Nam Cung Yến bỗng dưng lỡ một nhịp đập, giọng nói càng thêm bay bổng.
Phát hiện sai lầm của mình, nàng vội vã dùng tiếng cười duyên che giấu qua, sau đó dùng đầu ngón tay nhẹ vẽ trên lồng ngực nóng bỏng của hắn, "Giờ phút này phải là ta hỏi ngươi vấn đề chứ? Hạ Lan quốc cựu."
"Cút." Hoàn toàn không để ý mọi cách trêu đùa của nữ tử trước người, Hạ Lan Ca Khuyết chỉ lạnh lùng mà chán ghét quát lên.
"Vậy không được, ta còn chưa bắt đầu hỏi cái gì đấy. . . ."
Mặc dù phản ứng của Hạ Lan Ca Khuyết rất lạnh và kinh người, nhìn gương mặt cương cứng của hắn, lại cảm thấy chỗ đầu ngón tay mình sờ nhẹ qua tràn đầy mồ hôi nóng, Nam Cung Yến biết được hiện trạng của hắn than nhẹ một tiếng ở đáy lòng xong, chậm rãi đưa ra tay mềm, thả ra phần to lớn nóng bỏng của hắn. "Ngươi thấy đúng không, quốc cửu gia của ta. . . ."
Trong bóng tối, Nam Cung Yến mặc dù không nhìn thấy được gì, nhưng nàng cảm thấy, phần dục vọng của Hạ Lan Ca Khuyết bị đôi tay của nàng nhẹ nhàng cầm to và cứng cỡ nào, lại nóng bỏng thế nào.
Một tay nhẹ nhàng khuấy động lửa nóng cứng lớn của Hạ Lan Ca Khuyết, Nam Cung Yến dùng một tay kia kéo ra vạt áo trước của mình, đem lấy bầu ngực tuyết trắng đầy đặn lõa lồ của mình, dán vào lồng ngực nóng bỏng rỗng rãi của hắn nhẹ nhàng ma sát qua lại. . . .
Nếu nói không khẩn trương, không sợ hay thẹn thùng vì chuyện kết tiếp, tuyệt đối là gạt người, dù sao nàng mặc dù đã được tiểu di "Chưởng môn của thanh lâu ở tám phố lớn" dạy dỗ, biết chắc lúc nam nữ kết hợp, đàn gái phải đủ ướt át mới có thể chứa được bên nam, nhưng vào giờ phút này, ở dưới tình huống đôi tay Hạ Lan Ca Khuyết bị trói, làm sao có thể để cho mình đủ trơn ẩm, càng làm cho hắn với nàng thuận lợi kết hợp, còn hoàn toàn giải được sự khó chịu kịch liệt và khổ sở trong cơ thể hắn, thật sự không phải điều mà một nữ tử chưa trải đời như nàng có thể làm được.
"Ngươi biết rõ trong rượu bị hạ thuốc, vì sao còn phải uống ly rượu kia?"
Khi thân thể nhỏ nhắn mềm mại của mình đụng vào bộ ngực cứng rắn kiên cường kia thì Nam Cung Yến mới phát hiện, lúc trước mình nghĩ đến thật quá đơn giản, bởi vì chẳng qua là da thịt chạm nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đã mắc cỡ đỏ bừng.
Nàng chỉ có thể nhờ vào bóng tối và tiếng rên rỉ, để che giấu sự ngại ngùng của mình. Nàng kinh hoảng nhẹ nhàng để cho đầu vú mình chà nhẹ vào hắn, cho đến đầu vú vốn mềm mại bằng phẳng chậm rãi đứng thẳng lên, cứng thành hai viên ngọc hồng nhạy cảm.
"Quốc cửu gia. . . . Thân thể người ta cũng bị ngươi biến thành như vậy, ngươi còn thờ ơ ơ hờ. . . . Dầu gì cũng nói với người ta một ít chứ sao. . . . Nếu không, người ta làm sao trở về báo cáo đây?"
Mặc dù thân thể hơi tê tê, nhưng cánh hoa phía dưới lại vẫn chưa ướt, Nam Cung Yến chỉ có thể nhắm mắt tiếp tục nũng nịu nói nhảm tán hươu tán vượn, sau đó đứng dậy, đưa tay nhỏ bé lên tới trên vai của hắn, cũng đưa đầu vú của mình tới trước môi hắn, qua lại ma sát cánh môi ngậm chặt của hắn.
Khi phía dưới rốt cuộc có chút hơi ẩm thì Nam Cung Yến cũng đồng thời cảm thấy nhiệt độ thân thể kiên cường mà tay mình đang đè cao đến kinh người, càng cứng ngắc đến kinh người. Biết được nếu không cho hắn giải tỏa, buông thả, hắn thật sẽ bởi vì khí huyết xông não mà bị "Trúng gió", tạo thành tổn thương vĩnh cửu cho cơ thể, nàng cắn răng một cái, vung lên quần dài của mình, đưa hoa kính xử nữ của mình lên trên phần cứng rắn nóng bỏng của hắn.
Thôi, xem ra nàng cũng chỉ có thể bá vương cường kéo cung rồi. Không sao cả, nhịn một cái sẽ qua, không có chuyện gì. . . . . . Gió đêm, càng đêm càng cuồng, không chỉ thổi trúng lụa mỏng bên ngoài Túy đình chập chờn, càng thổi tan huân hương nồng đậm trong đình. Khi mùi hương nồng đậm làm người ta nôn mửa kia tản đi, khứu giác phi phàm của Hạ Lan Ca Khuyết cũng khôi phục nó tám phần chức năng vốn có.
Mặc dù tâm trí vẫn còn có chút hôn mê, nhưng lúc cảm thấy hoa kính đặt ở nơi to lớn nóng bỏng của mình lúc này chỉ hơi ướt, lại ngửi được hương thơm xen lẫn mùi thuốc nhàn nhạt lộ ra từ người nữ tử sau khi mùi hương nộng đậm kia tan mất, thì giờ phút này hắn tuyệt đối không có khả năng nhận sai, hắn hơi ngẩn ra, rồi đột nhiên chậm rãi mở ra đôi môi ngậm chặt, ngậm lấy đầu vú mềm mại trước người mình.
"Ưmh. . . . . ." Đầu vú mềm mại đột nhiên bị ngậm chặt, còn bị liếm láp, hôn, bú qua lại, một cảm giác tê dại làm Nam Cung Yến không cẩn thận quên làm vẻ ta đây mà thật sự khẽ rên ra tiếng, phát hiện mình lại mất hồn, nàng vội vã nũng nịu nói, "Ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy, quốc cựu gia của ta."
"Bởi vì ta khát nước. Ngươi còn muốn biết cái gì?"
Lúc này, Hạ Lan Ca Khuyết trả lời xong còn không ngừng khẽ liếm, gặm nhẹ, cắn đầu vú xinh xắn mềm mại kia.
"Ách a. . . . . . Ta còn muốn biết. . . . . ."
Khi đầu vú bị đùa bỡn càn rỡ như thế, Nam Cung Yến lại chậm chạp nói không ra lời, một mặt là bởi vì thân thể nàng đột nhiên rất tê dại khi hắn mút hôn, hai có lẽ là vì hắn lại nói ra lời như vậy.
Hắn tại sao. . . . . . Bỏ qua?
Dược hiệu kia, thật ngay cả hắn cũng không thể chống đỡ sao?
"Muốn biết ta làm việc cho ai à? Tiểu diễm thám."
Nam Cung Yến không nói lời nào, Hạ Lan Ca Khuyết ngược lại nói nhiều hơn, còn vừa nói, vừa khiến đầu lưỡi trên dưới gảy nhẹ nụ hoa đào đỏ mềm mại bên phải của nàng, dùng gương mặt vuốt ve đầu vú nhỏ đẫy đà đầy đặn của nàng.
"Ngươi. . . . . . Ừ a. . . . . ."
Dưới tình huống đôi tay Hạ Lan Ca Khuyết bị trói, chỉ dùng môi vuốt ve mình, Nam Cung Yến phát hiện thân thể mình lại không chỉ có nóng bỏng, run rẩy, chỗ tư mật phía dưới càng chậm rãi chảy ra chất mật dịu dàng.
Chuyện này. . . . . .
Không biết mình tại sao lại bởi vì sự đụng chạm đơn giản của hắn mà có phản ứng, nhưng để tránh đêm dài lắm mộng, bị hắn phát hiện mình, Nam Cung Yến cắn răng một cái, chợt ngồi xuống phía dưới, dưới tình huống cố hết sức không để cho hắn phát hiện mình là xử nữ, nhanh chóng cho hắn vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng!
"Ngươi đến tột cùng. . . . . làm việc cho ai?"
Đau, thật rất đau, đau đến cả cơ thể Nam Cung Yến đều giống như cứng rắn bị yên lặng xé nứt, nhưng cho dù đau đến cả người đều tiết ra một tầng mồ hôi mỏng, úp sấp vào trong ngực Hạ Lan Ca Khuyết, nàng lại không phát ra tiếng nào, rất sợ bị hắn biết được bí mật của nàng.
Nghe giọng nói nghẹn ngào khổ sở lớn hơn vui vẻ này, cảm giác hoa kính mềm mại ấm áp bao quanh thứ to lớn của mình nhỏ hẹp và khít khao khác thường, cảm thụ từng đợt run yếu đuối nho nhỏ trong ngực, Hạ Lan Ca Khuyết trầm ngâm một lát, đột nhiên nhắm mắt, rồi sau đó dùng hết tất cả lực lượng toàn thân, không chú ý đau đớn ở cổ tay, cứng rắn tránh khỏi sợi dây rắn kia, nhanh chóng lại tùy ý điểm vào huyệt đạo cầm máu ở hai tay, thoát khỏi miếng vải che mắt hắn, nhẹ nhàng ôm cô gái trước người.
"Vì chính ta."
"Ngươi, ngươi làm gì đấy. . . . Ngộ nhỡ bị thương xương tỳ bà thì sao?"
Mặc dù hạ thân đau xót chưa đứt, nhưng nghe tiếng vang Hạ Lan Ca Khuyết ra sức tránh khỏi sợ dây rắn trói tay hắn, cảm thấy hắn ôm lấy nàng, vết hằn ở cổ tay nhẹ nhàng dính vào sau lưng nàng, cùng với mấy giọt máu ấm áp nhỏ xuống trên tấm lưng tuyết trắng của nàng, Nam Cung Yến run giọng quở nhẹ một tiếng, nhịn xuống đau đớn, vội vàng gỡ xuống khuyên tai phải, kéo qua tay phải của hắn, ở trong bóng tối rắc bột thuốc trong khuyên tai lên vết thương trên cổ tay phải của hắn, lại xé váy của mình xướng, bao lấy tay phải hắn, rồi sau đó đổi qua tay trái của hắn.
Thì ra mùi thuốc trên người nàng là tới từ đó. . . . .
Trong bóng tối, Hạ Lan Ca Khuyết cười nhạt, đưa cánh tay phải được bao tốt lên, cầm lấy phần đẫy đà bên trái của nàng nhẹ nhàng xoa bóp, kìm kẹp qua lại, lòng ngón tay cái còn không ngừng khêu nhẹ đầu vú mềm mại của nàng.
"Ưmh. . . . . . Ngươi. . . . . . Ách a. . . . . ."
Rõ ràng vẫn còn giúp hắn bao tay, hắn đang làm cái gì hả!
Khi vú trái bị hắn đùa bỡn chậm rãi căng đau, tê dại, động tác bao tay trái cho hắn của Nam Cung Yến cũng có chút không trôi chảy rồi.
"Diễm thám không hổ là diễm thám, không chỉ giả được bộ dáng xử nữ, cả cơ thể cũng khít khao như xữ nử." Khi đôi tay được bao xong, một tay Hạ Lan Ca Khuyết khẽ vuốt ve lưng đẹp của nàng, một tay tiếp tục trêu bầu ngực bên kia của nàng, sau đó đưa môi tới bên tai Nam Cung Yến nhàn nhạt nói ra.
"Ưmh. . . . . . Ai bảo nam nhân. . . . Đều thích . . . ."
Nghe Hạ Lan Ca Khuyết lại dùng giọng nói lạnh nhạt cũng như bình thường để nói lời trêu ghẹo, khuôn mặt nhỏ của Nam Cung Yến đã không còn đau như trước đỏ hết, tay cũng không biết để ở đâu, nhưng vẫn cố gắng nỗ lực thành một diễm thám.
"Nam nhân bình thường đều thích như vậy, nhưng không hề ăn đâu."
Kéo hai tay Nam Cung Yến lên cổ mình, Hạ Lan Ca Khuyết hôn nhẹ gò má nàng, mút vành tai, lỗ tai của nàng, thì bàn tay vuốt ve trên lưng nàng chậm rãi đưa vào quần nàng, qua lại vuốt ve chân thon dài trơn mềm của nàng.
"Ngươi đang nói. . . . . . Chính ngươi thôi. . . . . . A nha. . . . . ."
Khi một bàn tay nóng bỏng kia đùa bỡn hai vú của nàng, một bàn tay thì qua lại làm nóng da thịt nàng, hơn nữa còn càng phủ càng vào trong, càng phủ càng càn rỡ, cuối cùng còn vân vê chính xác nụ hoa trong cánh hoa của nàng, thì cảm giác tê dại càng làm Nam Cung Yến nhịn không được ưm ra tiếng, không chỉ có thân thể hư mềm, hoa kính càng không căng thẳng, một dòng nhiệt nóng bỏng cứ như vậy tiết ra từ trong hoa kính của nàng, ướt tay của hắn, bụng dưới của hắn, và váy của nàng.
"Giọng nói cũng ngọt vô cùng." Nghe một tiếng nức nở tự nhiên quanh quẩn bên tai, cảm thấy hoa kính nhỏ hẹp bọc lại phần to lớn của mình hoàn toàn ướt át, Hạ Lan Ca Khuyết đang nói chuyện đột nhiên khẽ thẳng lưng!
"A nha. . . . . ." Bây giờ hoa kính đã hoàn toàn không còn đau bị nhẹ nhàng va chạm, một cảm giác cổ quái tê dại và run rẩy làm cái tay ôm Hạ Lan Ca Khuyết của Nam Cung Yến không tự chủ càng ôm chặt hơn. "Ta chính là diễm thám. . . . đã được huấn luyện nghiêm khắc. . . ."
"Có vẻ quá khứ có không ít nam nhân thua trong tay ngươi." Một tay nhẹ nhàng kéo ra tay nhỏ bé của Nam Cung Yến, một tay vịn eo thon thả mảnh khảnh của nàng, Hạ Lan Ca Khuyết lại thẳng lưng.
"Ách a. . . . . . Việc này. . . . . Tự nhiên. . . . . ."
Khi hoa kính lại bị va chạm thật sâu, toàn thân Nam Cung Yến mềm yếu ngửa lên khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng nức nở, sau đó phát hiện lúc này Hạ Lan Ca Khuyết đột nhiên đứng lên, làm như đưa tay cầm lên cái gì, khiến thứ to lớn chôn trong hoa kính nhỏ của nàng bị dời đi, ôm nàng đặt ở trên bàn đá trong Túy đình tạo thành tư thế ngồi chồm hỗm.
"Ngươi cảm thấy ta sẽ thua trong tay ngươi?"
Lúc này Nam Cung Yến mới phát hiện, dưới gối nàng, là đệm mà mà hắn đã ngồi, mà hắn, chuyển tới phía sau của nàng, đôi tay đưa vào dưới sườn nàng, nhẹ nắm hai vú đã căng đau không thể căng hơn của nàng càn rỡ xoa bóp, sau đó đưa phần to lớn nóng bỏng của hắn vào hoa kính của nàng nhẹ nhàng qua lại, chọc nhẹ, khi nàng bởi vì hắn trưng bày tư thế mắc cỡ này và vuốt ve trêu chọc mà không ngừng thở gấp, khẽ rên, đột nhiên dùng sức đụng eo, đâm toàn bộ của hắn vào hoa kính của nàng!
"A nha. . . . . . Dĩ nhiên. . . . . ."
Khi bị thứ mạnh mẽ như xâm nhập linh hồn này hoàn toàn đoạt lấy thì tròng mắt Nam Cung Yến mê ly, nàng . . . . . . Ngẩng đầu lên bất lực lên tiếng , bởi vì nàng thật không biết sẽ có cảm giác như vậy!
Nàng bị hắn đối đãi như vậy, cả người đều giống như muốn hòa tan, không chỉ có đầu óc trống không, thân thể càng tựa như hoàn toàn không thuộc về mình, chỉ có thể mặc cho nam tử sau lưng nàng thao túng tất cả cảm giác của nàng, để cho hắn dễ dàng hoàn toàn có nàng. . . . . .
Tại sao đối mặt hắn, nàng sẽ biến thành như vậy?
Tại sao biết rất rõ ràng hắn bị thuốc khống chế, cũng biết tối nay hắn căn bản không biết nàng là ai, nhưng bị hắn chiếm hữu, đáy lòng nàng lại vừa ngọt ngào, cũng vừa chua xót?
Loại cảm xúc cổ quái mâu thuẫn này, rốt cuộc vì sao mà đến. . . . . .