"Có người tới, công chúa diễm thám của ta, đừng quên tận tình phát huy kỹ thuật diễn của ngươi."
Gió đêm thổi nhẹ, lúc Nam Cung Yến đang bị Hạ Lan Ca Khuyết ở trong bóng tối từ sau lưng đoạt lấy thật sâu nên tâm trí hỗn độn, thì đột nhiên nghe được bên tai truyền đến âm thanh từ tính khàn khàn của hắn.
"Ngươi. . . . . . Ách a. . . . . . Cái gì? !"
Nghe "Có người tới" thì Nam Cung Yến đã khẽ sửng sốt, mà khi sáu chữ "công chúa diễm thám của ta" truyền vào trong tai nàng, nàng có thể nói là hoàn toàn trợn tròn mắt!
Hắn làm sao biết là nàng? Khi nào biết được chứ?
Nếu hắn sớm biết, lúc nãy vì sao lại muốn dùng giọng đứng đắn nói với nàng những lời nửa mập mờ nửa tán tỉnh kia? Mà ai tới? Trời xanh, ai tới? !
"Là ai ? Ai ở bên trong?"
"Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . ."
Phát hiện ở màn đêm bên ngoài lụa mỏng quanh Túy đình, giờ phút này lại khẽ chớp động ánh lửa, hơn nữa ánh lửa kia còn lấy tốc độ nàng căn bản không cách nào tưởng tượng xuất hiện trước màn, Nam Cung Yến cực thẹn quay đầu lại trừng mắt về phía Hạ Lan Ca Khuyết, nhưng hắn lại cười nhẹ một tiếng, khẽ hôn môi của nàng một cái, sau đó dù bận vẫn ung dung mà kéo áo choàng và quần dài trên người nàng xuống, che lại trước ngực trần trụi của nàng và nửa người dưới vẫn đang liên hợp với hắn.
"Quốc cựu gia, thế nào lại là ngài!"
Khi lụa mỏng bỗng chốc bị kéo ra, mấy tên nô tài và thị vệ giơ ngọn đèn dầu cùng đuốc cố ra vẻ kinh ngạc lớn tiếng kêu la.
"Ta bởi vì nhất thời tình cuồng, không kềm chế được mình mà không chú ý lễ phép mới cùng trưởng công chúa, sáng mai sẽ tự xin phân xử. Bây giờ các vị có thể rời đi sao?"
Hạ Lan Ca Khuyết sớm biết Nam Thanh sẽ có chiêu này khẽ nheo lại mắt, nhìn người tới lạnh lùng nói.
"Trưởng công chúa?"
Nghe được ba chữ "Trưởng công chúa", đám người kia bỗng dưng có chút sửng sốt, bởi vì giờ khắc này ở trong lòng hắn, phải là công chúa Nam Thanh mới đúng chứ?
Mấy tên nội thị nhìn nhau xong, một nội thị gật đầu một cái, len lén đặt ngọn đèn dầu ở trên ghế đá, khiến ánh lửa có thể ánh tới khuôn mặt nhỏ nhắn đang rũ xuống của cô gái trước người Hạ Lan Ca Khuyết, lúc này mới phát hiện ra, cô gái đỏ hết mặt này đúng là công chúa Đông Nguyệt, mà không phải Nam Thanh!
"Chuyện này. . . . . ."
Mặc dù không hiểu tại sao lại thấy khác với dự đoán, đám người kia vẫn nhịn không được cười trộm ra tiếng.
Bởi vì hôm nay có ánh lửa chiếu rọi đến, không chỉ là khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy xuân ý đỏ tươi tuyệt mỹ của Nam Cung Yến, còn có áo choàng trước người của nàng, hình dáng cánh tay ôm bầu ngực nàng của Hạ Lan Ca Khuyết, cùng với dưới người nàng tuy bị quần dài che lại, nhưng rõ ràng cho thấy tư thế nửa quỳ ám muội, đang bị Hạ Lan Ca Khuyết từ sau lưng thật sâu mà hoàn toàn đoạt lấy!
"Còn không đi? Cút!"
Thấy đám người kia chậm chạp không đi, Hạ Lan Ca Khuyết lại hí mắt quát lạnh một tiếng.
"Xin lỗi, tiểu nhân lập tức đi, lập tức đi ngay."
Nghe tiếng quát lạnh, nhìn Hạ Lan Ca Khuyết híp mắt bộ dáng, đám người kia cuối cùng bước nhanh lui ra khỏi màn lụa mỏng. Lui thì lui, đám người kia lại không đi xa, chỉ trốn đến chỗ tối thôi.
Đáng chết, bọn họ còn muốn nhìn bao lâu chứ?
Nguyền rủa ra tiếng ở đáy lòng xong, Nam Cung Yến mới hiểu, thì ra dưới tình huống này bị người nhìn chằm chằm, là không thoải mái dường nào, mà Hoàng đế ca ca và đám Tần phi kia của nàng, thật đúng là có thể nhịn điều người thường không thể nhịn. . . .
"Yến nhi."
Khi Nam Cung Yến suy nghĩ lung tung, nàng nghe bên tai lại truyền tới giọng nói trầm thấp của Hạ Lan Ca Khuyết, hai vú đẫy đà cũng bị càn rỡ xoa lấy.
"Ngươi. . . . . . sao ngươi. . . . . ."
Sao cũng không ngờ lúc này Hạ Lan Ca Khuyết còn đùa bỡn mình, lại còn gọi thân mật như thế, nghĩ đến đám "người xem" còn bên ngoài, mặt của Nam Cung Yến quả thật đỏ tươi không thể đỏ hơn nữa.
"Nhiều kiểu cách thế này, nàng có vừa lòng không?"
Dựa vào ngọn đèn dầu nội thị để lại trên ghế, Hạ Lan Ca Khuyết nhìn dung nhan vừa xinh đẹp vừa ngượng ngùng của Nam Cung Yến, từ từ rút người ra, lại dùng sức đi vào.
"Ngươi. . . . . . A a. . . . . ."
Khi hai vú bị hắn càn rỡ trêu chọc ở trong áo khoác, khi hoa kính nho nhỏ ở dưới váy bị hắn mạnh mẽ xỏ xuyên qua cho đến chỗ sâu nhất, Nam Cung Yến vô dụng nức nở một tiếng, nhịn không được khẽ cắn chặt môi dưới, "Ngươi đừng. . . . . ."
Tại sao hắn lại như vậy!
Dù lần trước nàng vô bằng vô cớ đã nói hắn ôm nữ nhân chỉ có một kiểu, khiến hắn bất mãn, hắn cũng không thể sử dụng phương thức thế này để chứng minh. . . .
"Người còn chưa đi."
Ở bên tai Nam Cung Yến thấp giọng nói ra, Hạ Lan Ca Khuyết nghiêng mắt ngắm nhìn mắt đẹp hiện đầy sương mù xấu hổ của nàng, nhìn bộ dáng yếu đuối khẽ cắn môi dưới không dám phát ra âm thanh của nàng, cảm thấy hoa kính nho nhỏ ẩm ướt bọc lại lửa nóng to lớn của mình vẫn thật chặt, hắn nhẹ nhàng thối lui khỏi, cẩn thận đặt nàng thành tư thế đối mặt hắn, mới lại đưa cái phần sắt thép đã sớm cứng đến không thể cứng hơn nhẹ nhàng đụng vào mật đạo rõ ràng chỉ thuộc về một mình hắn, trước khi nàng ưhm lên tiếng liền hôn môi của nàng, để cho tất cả sự ngọt ngào và kiều mỵ của nàng chỉ có hắn độc hưởng. "Yên tâm, bọn họ không thấy, không nghe được gì cả đâu."
"Ngươi nói xạo. . . . A a. . . . Không. . . ."
Hoàn toàn cảm nhận được phần cứng rắn không biết vì sao lại dâng trào của Hạ Lan Ca Khuyết tràn đầy trong hoa kính nho nhỏ của mình, khi hắn thỉnh thoảng nhè nhẹ thăm dò vào, thỉnh thoảng tăng cường xỏ xuyên qua mập mờ đoạt lấy, cả thân thể và trái tim Nam Cung Yến cũng đều bị hắn trêu chọc đoạt lấy, nhưng bởi vì môi anh đào sớm bị hôn mạnh, vì vậy tất cả tiếng thở và nức nở của nàng chỉ có thể toàn bộ hòa tan trong miệng hắn, ở tình cảnh mập mờ vừa xấu hổ, vừa bất lực, lại cảm thấy chỗ sâu trong hoa kính của nàng chậm rãi dâng lên áp lực cổ quái và khát vọng, còn không ngừng tăng lên, khiến nàng dù khó nhịn cong người lên, cũng không thể thoát khỏi. . . . . .
Khi hắn càng thêm xâm nhập và chậm rãi tăng nhanh đoạt lấy, bên tai vang lên tiếng thở gấp dồn dập, liền cảm thấy eo thon dưới tay hắn, theo hắn thẳng lưng mà run run, cảm nhận hoa kính nho nhỏ của nữ tử trẻ trung chỉ thuộc về mình hắn dầy đặc co rút nhanh, Hạ Lan Ca Khuyết nhịn không được hôn lên gò má náng, sau đó bắt đầu mạnh mẽ rút lui ra khỏi rồi mạnh mẽ đâm vào. . . . . .
"Yến nhi, sợ không?"
"Ưmh. . . . . ."
Khi vách tường nhung tơ trong hoa kính bị mạnh mẽ nhanh chóng xỏ xuyên qua, tràn đầy ma sát, khi hoa kính nho nhỏ bởi vì lửa nóng của hắn tồn tại mà không ngừng bị no căng và cháy bỏng, bỗng nhiên, một hồi run rẩy mà Nam Cung Yến căn bản không tưởng tượng được vỡ ra trong cơ thể nàng, rồi sau đó, một khoái cảm điên cuồng bỗng chốc vọt hướng ra khắp cơ thể nàng, nàng trừ phát hết tiếng thét và ngâm nga vào trong cái miệng hắn đang che môi anh đào của nàng, thì cái gì cũng quên rồi. . . . . .
"Yến nhi, có ta ở đây. . . . . ."
Vừa to lớn, vừa kéo dài vừa xa lạ vui thích, khiến tròng mắt Nam Cung Yến mê ly, nàng chỉ biết, hắn đang ôm nàng vào ngực, cầm thật chặt tay nhỏ bé của nàng, không ngừng nâng cao eo, dẫn nàng đi đến một thế giới khoái cảm nhiều hơn, mạnh hơn, dài hơn cũng càng không thể tin, cho đến giọng nói nàng hoàn toàn khàn khàn, thân thể hoàn toàn hư mềm, cũng không có buông tay. . . . . .
"Ta đói rồi."
"Cái gì. . . . . ."
Khi bên tai truyền tới một giọng nói trầm thấp từ tính, Nam Cung Yến mê mê mang mang mở ra hai mắt, trước mắt nhìn thấy dung nhan quen thuộc, nhất thời liền hoảng hốt.
Dáng vẻ này của hắn . . . . Thật là đẹp mắt.
Tóc rũ xuống trước trán rối bời, nổi bật lên đôi mắt to, mày rậm, môi dịu dàng của hắn, nhưng đẹp mắt nhất, là đôi tròng mắt thâm thúy nhìn như nghiêm túc lạnh nhạt, thật ra thì lại đáng yêu, trong nghiêm túc còn lộ ra vẻ dịu dàng nhẹ nhàng. . . . . .
Ngây ngốc nhìn một hồi lâu, Nam Cung Yến từ trước đến giờ chỉ cần thân thể vô cùng mệt mỏi, thời gian nghỉ ngơi lại không đầy đủ, thì lúc thức dậy ý thức đều sẽ hỗn độn lung tung nỉ non một tiếng xong, cảm giác toàn thân mình không còn chút sức lực nào, chỗ tư mật nửa người dưới còn có cảm giác hơi đau, nhưng nàng rất buồn ngủ cũng lười phải suy nghĩ nhiều, chỉ nhắm lại hai mắt, sau đó nhích thân thể lại gần lồng ngực ấm áp, kiên cố, làm người ta cảm thấy an tâm.
"Ta đói rồi."
Đưa mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ rất là buồn ngủ chui vào trong lòng mình, nhìn nàng cuộn trong ngực mình giống như con mèo lười, đêm qua sau khi nàng đạt được lần cao triều đầu tiên từ lúc sinh ra đến nay, Hạ Lan Ca Khuyết liền mang nàng về chỗ mình ở hoan ái đến trời sáng, hắn yên lặng một hồi lâu, mới lại mở miệng nữa.
"Oh. . . . Uhm. . . ."
Khi trong tai lại truyền đến giọng nói từ tính có chút khàn khàn lại cực kỳ mê người lần nữa, Nam Cung Yến cố gắng mở ra cặp mắt đẹp vẫn chưa tỉnh táo, theo bản năng muốn ngồi dậy, chỉ không biết vì sao, nàng thật vất vả mới chống lên nửa người trên, khi muốn đứng lên cả người thì lại phát hiện hai chân mình mềm nhũn, chỗ tư mật đau nhói, cả thân thể hoàn toàn không nghe sai bảo ngã qua bên cạnh. "Ah. . . . . ."
Không hiểu tại sao mình sẽ đứng không vững, nhưng thân thể rơi xuống giữa không trung của nàng được một cái cánh tay bền chắc vịn lên, rồi được nhẹ nhàng ôm ngồi tới trên giường, eo thon bị giữ chặt, làn váy bị kéo, hai chân còn bị người nhẹ nhàng tách ra, nàng lại nghe bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc từ tính. . . . . .
"Đừng động, ta xem vết thương cho nàng."
"Thương? Ta không có bị thương. . . ." Nam Cung Yến có chút không rõ mà nỉ non.
"Quả thật bị thương, nằm yên đừng động."
Nhìn cánh hoa trong hoa kính giữa hai chân Nam Cung Yến bị đỏ và sưng lên, Hạ Lan Ca Khuyết nói xong liền chậm rãi đứng lên.
Mặc dù bên cạnh ít đi nhiệt độ làm người ta an tâm, khiến Nam Cung Yến có chút tiu nghỉu, nhưng nàng vẫn theo lời ngoan ngoãn nằm yên, cho đến thân thể lại bị người ôm lấy, khuôn mặt nhỏ nhắn tựa vào lồng ngực ấm áp.
"Ưmh. . . . . ." Khi Hạ Lan Ca Khuyết muốn điều chỉnh người của nàng, để nàng có thể bên tựa vào trong ngực hắn, đầu vú mềm mại của nàng lại bởi vì ma sát đến vật liệu may mặc mà hơi đau nhói thì Nam Cung Yến không nhịn được dùng tay nhỏ bé che ở trước ngực thì thầm một tiếng.
Phát hiện Nam Cung Yến nhíu mi tâm, Hạ Lan Ca Khuyết nhẹ nhàng kéo ra tay nhỏ bé của nàng, vén vạt áo trước của nàng lên, trông thấy trên hai bầu ngực tuyết trắng đẫy đà của nàng không chỉ chi chít dấu hôn, đầu vú mê người mềm mại nơi càng sưng đỏ, hắn rốt cuộc không nhịn được nữa thở dài ở đáy lòng.
Dù bị mị thuốc mê hoặc, hôm qua hắn cũng quá mức phóng túng rồi. . . . . .
Trong tiếng thở dài ở đáy lòng, Hạ Lan Ca Khuyết dùng đầu ngón tay dính nhẹ thuốc trong hộp, liền dời ngón tay đến vú phải của nàng nhẹ nhàng vẽ vòng tròn, rồi sau đó là vú trái.
"Ừ a. . . . . ." Mặc dù hai mắt nhắm nhẹ, nhưng lúc hai bên đầu vú truyền đến một cảm giác mát mẻ xen lẫn ngưa ngứa thì Nam Cung Yến nửa mê nửa tỉnh vô ý thức khẽ rên một tiếng.
Kèm theo âm thanh kia một tiếng rên rỉ trong veo xuất hiện, thật ra thì còn có hai viên ngọc hồng chậm rãi cứng lên, chỉ là Nam Cung Yến không biết, cho nên hắn cũng sẽ không nói đến, nghe đến tiếng ưhm kia thì hai mắt Hạ Lan Ca Khuyết trở nên rất thâm thúy. . . . . .
Khi cảm giác mát lạnh ở đầu vú bắt đầu chậm rãi lan tràn, cảm giác thoải mái dễ chịu không còn đau đớn làm Nam Cung Yến thỏa mãn chôn khuôn mặt nhỏ nhắn trước lồng ngực ấm áp đó. Sau đó một bàn tay đưa vào dưới quần của nàng, khẽ tách hai chân nàng ra, lại nhẹ dùng ngón tay lau nhẹ ở mỗi một chỗ giữa cánh hoa của nàng thì nàng cũng không có kháng cự, mặc dù cảm giác run rẩy và tê dại đã chậm rãi tràn ra ở quanh thân nàng.
"Ưmh. . . . . ."
Nhưng lúc này ngón tay hơi xù xì không ngừng nhẹ nhàng quét lên nụ hoa mẫn cảm trong cánh hoa của nàng, còn chậm rãi đưa vào lối vào hoa kính của nàng, Nam Cung Yến nhịn không được cong người lên nũng nịu ngâm nga, hai gò má đỏ tươi, đôi tay nắm nhẹ vạt áo trước người.
"Đau thật sao?"
"Không đau. . . . Ách a. . . . . ." Trong mê loạn, Nam Cung Yến nhẹ giọng đáp lại giọng nói chứa đựng sự đau lòng nhè nhẹ đó.
Nàng quả thật không đau, phát ra âm thanh, là do khi ngón tay hắn đụng chạm nàng thực sự quá dịu dàng, dịu dàng đến khiến thân thể của nàng không tự chủ được có phản ứng, dịu dàng đến khiến nàng ngược lại ngượng ngùng vì thân thể mình rất cổ quái.
"Không đau là tốt rồi."
Theo giọng nói khàn khàn kia, Nam Cung Yến cảm thấy một cái tay của hắn trở lại trên người của nàng một lần nữa, bàn tay từ dưới mà lên cầm lấy bầu ngực đầy đặn ngạo nghễ ưỡn lên của nàng, ngón cái lại bôi thuốc lên đầu vú nàng, cũng chậm rãi vẽ vòng tròn vuốt ve qua lại bên cạnh viên ngọc hồng, phẩy nhẹ trên dưới.
Cùng lúc đó, một cái tay khác của hắn vẫn tiếp tục bôi thuốc giữa cánh hoa dưới người nàng, hắn dùng lòng ngón tay cái vòng quanhh hoa châu của nàng, sau đó khi thân thể nàng bởi vì không chịu nổi vỗ về chơi đùa như vậy mà tê dại run rẩy, hoa kính cũng vô pháp khắc chế mà chậm rãi chảy ra mật dịch ấm áp thì hắn nhẹ nhàng đâm ngón trỏ vào trong hoa kính nhỏ hẹp củanàng vẽ loạn trước sau.
"Ách. . . . . ." Nam Cung Yến bị xức thuốc kiểu hai bút cùng vẽ như thế, thân thể ướt át, nóng, mềm nhũn, ý thức vốn cũng không thanh tỉnh càng mê ly.
Mặc dù cả ý thức đều cơ hồ tung bay, nàng vẫn khẽ cắn chặt môi dưới, cố hết sức không phát ra những âm thanh kỳ quái, bởi vì khi hắn có ý tốt bôi thuốc cho nàng mà nàng còn khiến hắn hiểu lầm là làm đau nàng, thì thật không tốt. . . . . .
Khi nàng hết sức ẩn nhẫn sự nhiễu loạn càng lúc càng mãnh liệt vì bị ngón tay bôi thuốc của hắn dẫn dắt ra, thân thể lại bởi vì hắn trêu chọc đầu vú nàng, và càng thêm xâm nhập hoạt động qua lại ở trong hoa kính của nàng càng lúc càng nhanh mà không ngừng căng thẳng, tê dại, mười đốt ngón tay nắm lấy vạt áo hắn đều trắng bệch thì bên tai của nàng đột nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp. . . . . .
"Nàng bao bọc ngón tay ta quá chặt, như vậy ta không cách nào thuận lợi bôi thuốc cho nàng."
"Xin lỗi. . . . . . A a. . . . . . Ca Khuyết. . . . . ."
Lời nói nghiêm chỉnh, nghiêm túc kia, làm Nam Cung Yến bởi vì thân thể mình không thể khống chế mà ngượng ngùng không dứt. Khi nàng khạc ra hai chữ "Xin lỗi", cũng cố gắng thử buông lỏng hoa kính nho nhỏ co rút chặt đến không thể chặt nữa của mình thì lại phát hiện hắn lại lặng lẽ đâm ngón tay kia vào trong đó, sau đó vẽ loạn, đâm vào như đang vui chơi.
Hành động này của hắn, khiến thân thể của Nam Cung Yến sớm bất tri bất giác bị trêu chọc đến thở hồng hộc, bỗng dưng cứng đờ, được cao triều ngoài ý muốn!
Làn sóng khoái cảm này hoàn toàn ngoài mong đợi, bộc phát mãnh liệt lại ra ngoài dự tính của người khác, nàng căn bản không có chuẩn bị tâm tư chỉ có thể nắm chặt áo của hắn, khiến hình ảnh chân thật nhất của mình hiện ra, mặc cho một tiếng ngọt ngấy lại vui vẻ phát ra từ đôi môi đỏ mọng không thể khống chế của nàng, vang vọng trong căn phòng to. . . . .
Làn sóng này tạo ra sự vui thích khổng lồ, khiến Nam Cung Yến thần trí hoàn toàn mê ly, cho nên nàng căn bản không biết, từ lúc bôi thuốc cho nàng, ánh mắt của Hạ Lan Ca Khuyết chưa từng rời đi nàng.
Cho nên hắn ngắm rõ ràng vẻ đẹp mà mình đã bỏ qua đêm qua vì dược hiệu, ngắm rõ ràng nàng bình thường nhìn như tỉnh táo, nhưng vẻ thẹn thùng e lệ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng khi bị hắn đùa bỡn dịu dàng cỡ nào, làm người ta thương yêu cỡ nào.
Hắn cũng ngắm rõ ràng phần mềm nhẵn, mê người đầy đặn bị bàn tay hắn vỗ về chơi đùa hoàn toàn thì ngạo nghễ ưỡn lên, càng ngắm rõ ràng đôi mắt hoàn toàn mê ly, lưu chuyển ánh sáng quyến rũ của nàng khi bị hắn làm cho vui thích, cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ tập hợp vẻ ngây thơ và hấp dẫn say lòng người. . . .
Khi sự co rút điên cuồng trong hoa kính rốt cuộc chậm rãi bình tĩnh, Nam Cung Yến yếu đuối chỉ có thể tựa trong ngực Hạ Lan Ca Khuyết không ngừng thở gấp, sau đó liền cảm thấy tay hắn rốt cuộc rời khỏi hoa kính của nàng, nâng tay lên trước ngực hắn, trước mắt của nàng.
Mặc dù mệt mỏi sắp mở mắt không ra, nhưng nàng vẫn trông thấy, trông thấy trên bàn tay to của hắn tràn đầy chất mật sáng trong từ dưới người nàng tiết ra, mà khi hắn chậm rãi mở năm ngón tay ra, thì chất mật dính trên ngón tay hắn càng thê dính dấp nhau.
Chuyện này thực sự. . . . . . Quá mức luống cuống rồi! Hắn chỉ đang bôi thuốc cho nàng, nàng lại. . . . .
Nhìn Hạ Lan Ca Khuyết không nói lời nào mà dùng khăn tay trắng chậm rãi lau đi chất mật dính trên tay mình từng chút, khuôn mặt nhỏ nhắn rũ xuống của Nam Cung Yến đỏ lên như lửa.
Khiến Nam Cung Yến thở phào nhẹ nhõm chính là, Hạ Lan Ca Khuyết lau tay xong, cũng ôm nàng nằm ở trên giường, đắp chân mền xong liền không để ý tới nàng nữa, tự mình xuống giường thay quần áo, mà nàng đã vô cùng mệt mỏi, nên đầu hơi dính gối, liền không còn chú ý thẹn thùng hay không, mà chậm rãi nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, trong hoảng hốt, nàng làm như nghe được Hạ Lan Ca Khuyết nói như vậy. . . . . .
"Dược hiệu phát tán phải cần một khoảng thời gian, nàng ngủ đi, ta đến Chính Sự đường dùng cơm trước."
"Ừ. . . . . . Ngươi còn bận việc của ngươi, hết bận đừng quên trở về sớm chút. . . . . ."
Trong hoảng hốt, nàng theo bản năng trả lời như vậy, sau đó liền tiếp tục ngủ thật say, hoàn toàn không phát hiện tiếng bước chân lúc đi về phía trước chưa bao giờ chần chờ, lại ngừng nghỉ ngắn ngủi.