"Phách.." một
tiếng động khe khẽ vang lên, nhưng không phải là tiếng kêu hoan hỉ kích
tình, mà là một thanh âm thần bí nào đó lướt nhẹ qua tai.
Sau khi dục vọng biến mất, chân tình cũng nhanh chóng chìm vào một chỗ sâu thẳm trong tâm hải, cặp mắt mông lung nhập nhòa nước mắt của Khanh Nương đã
ánh lên tia sáng của lý trí, sự thật tàn khốc làm cho đôi mắt đẹp của
nàng tràn ngập nổi đau thương, còn có sự bàng hoàng đối với tương lai, " Tam đệ, đệ như thế nào lại làm như vậy? ai da…"
Lời trách móc
đầy u oán còn chưa dứt, thân thể mềm mại của Khanh Nương vừa mới đứng
thẳng lại lập tức mềm ra ngả vào lồng ngực tiểu thúc, thúc tẩu hai người không hẹn mà cùng nhau cúi mặt nhìn xuống, hai khuôn mặt trong nháy mắt nổi lên những áng mây đỏ có hàm nghĩa bất đồng.
Kiều Tam chứng
kiến chuyện này, trái tim vừa lại nóng nảy vừa lại thống khổ, nhịn không được ôn nhu nói: " tẩu tẩu tất cả đều là do đệ không tốt, bây giờ đệ sẽ bế tẩu về nhà nhé! "
" Không muốn, buông tay! " Khanh Nương tâm
lý xấu hổ như là con gái phải về nhà chồng, không thể tiếp nhận hiện
thực, thân thể mềm mại trở nên căng thẳng, theo phản xạ có điều kiện cố
gắng dùng sức đưa tay đẩy tiểu thúc ra.
Kiều Tam bất động không
hề di chuyển tiếp nhận lấy cú đẩy của tẩu tẩu, tuyệt không buông tay mà
cứ ôm chặt lấy Khanh Nương y như cũ, lời nói ngưng trọng giống như là
phát thề nói," Đệ không hối hận, quyết không hối hận! Đệ yêu tẩu! "
Lời biểu lộ tuy đơn giản nhưng còn hơn ngàn vạn hoa ngôn xảo ngữ, Khanh
Nương bị sự kiên định của tiểu thúc làm cho mơ màng, bàn tay giơ lên cao nhưng lại khó có thể hạ xuống, cũng quên mất giảy giụa phản kháng.
" Tẩu tẩu, đệ sẽ mang đến cho tẩu niềm vui sướng của nữ nhân! " lời nói
tuy không có gì khác với lúc trước, nhưng nó lại là chân tình đến từ nơi sâu thẳm trong linh hồn, làm cho ý niệm của Khanh Nương phải rung động, khoái cảm còn sót lại trong cơ thể,u cốc bất diệt rung động, phảng phất như muốn nói với nàng, lúc trước bản thân mình đã phóng túng cỡ nào, đã mê ly ham muốn cỡ nào!
" Đệ…….ân! "cuối cùng lý trí cũng giúp
cho Khanh Nương ngẩng đầu lên, nhưng lại chạm phải ánh mắt chất chứa vô
hạn thâm tình của Kiều Tam.
"Tam….Tam đệ, đệ trước tiên hãy đi ra ngoài, để tẩu….suy nghĩ một chút! " cặp mắt Khanh Nương chậm rãi rủ
xuống, bản tính đoan trang e thẹn làm cho nàng không dám đối mặt với tâm ý của mình, càng không dám tiếp tục để ánh mắt si dại của tiểu thúc bao phủ, đột nhiên nàng bình tĩnh dị thường đối mặt với Kiều Tam, " Nếu đệ
lại bức tẩu, tẩu sẽ….."
" Không nên! Tẩu tẩu, ngàn vạn lần không
nên…để..để đệ đi ra ngòai! " Kiều Tam vốn định tiếp tục ôm chặt giai
nhân, nhưng chịu không được sự uy hiếp bởi ánh mắt liều chết của tẩu
tẩu.
" Ai….." thấy Kiều Tam bị buộc rời đi cũng đã được một hồi
lâu, Khanh Nương mời từ từ thu hồi ý nghĩ từ một nơi xa xăm vô tận, sau
một tiếng thở dài, thiếu phụ nhu mỹ mang theo tâm tình áy náy quỳ gối
trước thần tượng Long Mẫu, thì thào khấn lên tội nghiệt của bản thân.
" Long Mẫu nương nương, Khanh Nương là một người vợ không biết giữ lấy
đạo thờ chồng! Long Mẫu nương không nên trách phạt Tam đệ, hãy cứ trách
phạt Khanh Nương đi, tiểu nữ nguyện ý gánh chịu hết thảy tội nghiệt! "
Trong hốc mắt hai dòng nhiệt lệ đã chảy ra, trên khuôn mặt ngọc ửng hồng đã
lưu lại những nét bi thương, từng giọt nước mắt khẽ rơi xuống đại điện,
làm cho hơi thở yếu ớt trong khoảnh khắc đã thay đổi, tràn ngập sự áy
náy cùng giãy giụa, còn có một chút sinh cơ hóa thành dục vọng phát ra,
cùng nổi đau vì không thể khống chế được sự đấu tranh dữ dội của lý trí.
" U " Trong nháy mắt lúc Khanh Nương cúi đầu, một đạo hồng quang đủ để
làm cho người ta kinh hãi từ trong hốc mắt của thần tượng chợt lóe lên,
thần tượng kỳ quái vốn trang nghiêm nay lại thêm vài phần sát khí.
Ngay sát na dòng dung nham của Kiều Tam xuất ra trong cơn kích tình, thì
trong Cửu U cung nắm tại phía bắc Lô châu nơi mà phàm nhân không có khả
năng tới được, truyền ra một chuổi tiếng cười tao lãng dễ nghe đầy kinh
hỉ( kinh ngạc vui mừng ).
" Hi hi…." Hồ hậu vẫn vận một thân hồng y trong suốt, những đường cong mỹ diệu theo yêu thể nóng bỏng đồng thời rung lên, dâm hồ đắc ý vòng qua một vòng trước đám yêu ma, rồi mới khom mình trước một đám khói đen cung kính nói " Khải bẩm Vạn Yêu Vương,
tiểu hồ cảm thấy được khí tức của "Dâm Huyết", nhất định là Thập Dương
châu xuất thế rồi! ".
Nguyên lai chỉ cần Kiều Tam một lần cá nước sum vầy ( ngư thủy chi hoan =ân ái), "Dâm Huyết " trong Thập Dương châu với yêu hồ sẽ phát sinh cảm ứng!
Lời nói của Hồ Hậu còn chưa
dứt, trong Cửu U đại điện đã vang lên một loạt những thanh âm sắc lạnh,
du dương lan tràn trên cái đài cao làm bằng hắc ngọc, một đám khói đen
tràn ngập tử khí và một chút chiến ý loạn động.
Trong màn khói
đen bao phủ chính là Vạn Yêu vương, Yêu vương thần bí này vốn pháp lực
thông thiên nhưng thế nhân chưa bao giờ chứng kiến được hình dạng thật
sự của hắn, ngay cả hai vị công chúa của yêu ma giới cũng không khác
được.
"Hồ hậu, Thập Dương châu ở đâu?! " Bằng Ma vương, Quy Quái
vương, cùng với Độc Giác Quỷ vương đều ở trong đại điện, Ngọc Phiến công chúa vì đại kế của phụ vương đã lôi ra đám yêu quái ghê gớm nhất này mà truy hỏi đáp án.
" Đông Thắng Thần châu, trong nước Ngạo Lai, cụ thể là nơi nào….tiểu hồ còn cần phải chờ đợi cảm ứng tiếp theo của "
Dâm Huyết "! Hồ hậu cung kính đáp lại, tuy là câu hỏi của Ngọc Phiến
công chúa, nhưng nhân vật mà nàng đại diện lại là Vạn Yêu vương thâm bất khả trắc hỉ nộ vô thường ( cao sâu khó lường,mừng giận bất chợt ), Hồ
hậu là người đứng đầu Hồ tộc như thế nào lại không cẩn thận cho được?!
Một phút trầm mặc qua đi, rốt cục trong làn khói đen đang chậm rãi lưu động cũng truyền ra thanh âm thật sự đầy huyễn hoặc của Vạn Yêu vương, kẻ mà đứng đầu Địa giới trong mười năm qua chỉ phát ra duy nhất một mệnh lệnh " Lập tức khởi động kế hoạch Thập Âm Chân Quân!"
Cùng lúc đó, tại nơi cách Lục Manh Trấn không quá mười dặm, Đông hải động nộ cuồn cuộn nổi sóng!
Phong vân tái khởi ( mây gió lại nổi lên ), thiên địa biến sắc, làm cho ngư
dân ở vùng ven biển sợ hãi run lên cầm cập, không biết mình có đắc tội
gì với Long Mẫu nương nương hay không?.
Hơi thở phẩn nộ tại một
chỗ mà phàm nhân chưa từng thấy phát ra, đó là Khôi Hoằng thánh điện ở
Thủy Tinh cung nằm sâu trong Đông Hải!
" Hừ! phàm nhân vô sĩ,
thật sự đáng chết! " Hơi nước mờ mịt mông lung, một thân thể mềm mại còn cao hơn nam tử bình thường vài phần như ẩn như hiện, tiên dung được che kín của Long Mẫu ung dung cao quý đã nộ hỏa, một đằng là không ngừng
dùng Hải Để tiên tuyền thanh tẩy da thịt, một đằng là luôn miệng mắng.
Sau khi thoát ra khỏi lớp phi lăng vũ y, khí chất uy nghiêm của Long Mẫu
lại thêm những ánh diễm quang mỹ lệ, gương mặt như vầng trăng sáng vào
ngày rằm, ngọc thể kiều mỹ cao vút, là người đứng đầu bốn biển, mặc dù
rất là cao lớn, lông mày, mắt, mũi, miệng, nhũ đồn, tứ chi đều cũng
phóng lớn hơn vài phần, nhưng lại không có nữa điểm thô kệch, ngược lại
càng thêm hiện rõ vẻ đẹp tuyệt mỹ, quốc sắc thiên hương.
" Két …" hàm răng trắng nghiến chặt vào nhau vang lên, song nhũ căng tròn cùng
kiều đồn đầy đặn đã được Long Mẫu thanh tẩy mấy lần, phong tư cao quý
điển nhả cũng bị hận ý làm mất đi vài phần,
Ngàn không nên, vạn
không nên, Long Mẫu nương nương hôm nay không nên nhất thời cao hứng,
tưởng rằng cảm thụ một chút lòng tôn kính của phàm nhân, không ngờ vừa
đến Lục Manh trấn, thần tượng vốn cùng tương liên với tiên thể nàng bị
một phàm nhân ghê tởm tiết độc ( sàm sỡ ), nhưng cũng lại làm cho đường
đường Long Mẫu uy nghi như nàng thấy được cảnh hoan lạc của con người
trong nhân gian……( tiết lộ thiên cơ một chút…vị Long Mẫu này sau này sẽ… hí hí …)