Ôi!" Danh tiếng Kiều Tam đang nổi như cồn, nhưng truyền kỳ anh hùng của chúng ta lại đang ngồi một mình buồn bực uống rượu.
" Lão Đại, thần tượng của ta, xin tặng cho ta một chữ ký nha! Hắc,
hắc..." Bánh Bao viên mang thân hình cuồn cuộn đầy mỡ nhanh chóng chui
vào tửu quán, tên này mi mày sắc vũ cao ngạo, tựa hồ kẻ tiến vào Quỷ Lâm chính là hắn!
" Lão Đại, ngươi như thế nào còn đang ngồi ở tiểu
địa phương này uống rượu? Để cho các huynh đệ vất vả tìm kiếm mãi!" Thân hình vừa ốm lại vừa cao đúng là gã Du cao kều ngay sau đó xuất hiện,
hai tâm phúc thủ hạ Kiều Tam luôn như vậy chỉ hay cười nịnh bợ gã!
" Thần tượng cái rắm! Ta đến bây giờ toàn gặp ác mộng đây!" Đại đảm tam
cong vẹo thân hình đang được cái bố bó buộc lại, những sợi tóc tán loạn
trên mái tóc bù xù của gã lộ ra khuôn mặt hắn vô cùng tiều tụy, trên hai mắt còn nỗi lên lớp ghèn màu hồng che kín mi mắt.
" Ôi...... Ngủ đã ngủ không ngon, ăn đã ăn không có mùi vị gì, mỗi khi nhắm mắt là
liền thấy cơn ác mông kỳ lạ cổ quái kia ám ảnh! Con mẹ nó, xem ra lão
Đại ta muốn nản rồi!"
" Lão Đại, ngươi có mệt nhưng ngàn vạn lần
đừng có nản, các huynh đệ đều trông cậy vào đi theo ngươi nổi tiếng mà
hưởng phúc đây!" Bánh Bao và Du cao kều khó được một lần có cơ hội đổi
đời như hôm nay, hai tên hừ mặc kệ tâm tình của Lão Đại, hai mắt đã bắt
đầu ước mơ cuộc sống thần tiên sau này! Hắc, hắc...
" Rốt cuộc là cái ác mộng gì, có thể để cho lão Đại ngươi gan lớn như trời run sợ như vậy?" Béo gầy hai tên tò mò nhìn lão Đại anh hùng trong lòng bọn họ.
" Ôi...... Không nhớ rõ nữa! Tóm lại, đúng là một ít hình ảnh ngạc nhiên
cổ quái!" Kiều Tam nói lời này vốn là nửa thật nửa giả, hắn quả thật nhớ không nổi trong mộng yêu ma quỷ quái này rốt cuộc là ai, nhưng nhớ rõ
là một xuân mộng, một mỗi đêm đều tại hắn trong óc hắn phóng ra xuân
mộng, khiến cho nam nhân như hắn sự tự tôn bị thương tổn cực lớn vì xuân mộng này!
Mẹ chúng bây, hắn đường đường là Đại đảm tam thế nhưng tại trong mộng bị kĩ nữ U nương cưỡng gian rồi!
Bánh Bao cùng Du cao kều vẻ mặt cười trộm, tiến đến trước mặt lão Đại," Tam
ca, ngươi chừng nào thì ngồi trên vị trí Đại đầu lĩnh đây?"
" Con mẹ nó, cái gì Đại đầu lĩnh, các ngươi nghĩ đến dễ dàng như vậy à! Tức
cười!" Đại đảm tam thô lỗ mắng một câu, tâm tình ngược lại càng thêm xúc động.
Ôi...... Xem ra xuân mộng nặng nề này một chốc vốn là hóa giải không được rồi!
" Như thế nào lại như thế? Tuyển cử không phải định quy củ rồi sao?"
Đại đảm tam cũng không phải giống hai thủ hạ vậy quá tự tin, cũng không
giống bọn họ quá hưng phấn, không giống với tên lưu manh táo bạo, kiêu
căng, dưới bề ngoài chán nản ẩn chứa vụng trộm một ý nghĩ tranh đotạ
ngôi vị rất rõ ràng minh bạch.
" Các ngươi nghĩ Đại đầu lĩnh sẽ
cam tâm tình nguyện để cho ta quyền lực à? Ta một quyền không thể hạ gục một Tiểu đầu lĩnh, đổi lại các ngươi, sẽ cam tâm bị ta giẫm lên sao?"
Sau lời nói tức giận đó, Đại đảm tam bỗng nhiên vung tay lên, tựa hồ hủy
diệt tất cả xúc động nhất thời, lập tức cười quái dị giương giọng nói:"
Hiểu chưa? Thành thành thật thật công khai đi!"
Kiều Tam đoạt công, tự nhiên sẽ không phải chuyện tốt!
Kiều Tam dẫn bốn thủ hạ, kiêu ngạo mạnh bạo xông vào phố chợ.
Bọn họ chỉ là những tên tiểu lưu manh, đương nhiên chỉ có thể đối phó với
một ít tiểu quán bán đồ ăn vốn yếu đuối sợ hãi, những nơi béo bở như
quán rượu hay thanh lâu thì đã không tới phiên bọn họ bảo kê rồi.
" Lão bản, sinh ý tốt nhất!"
Bánh Bao vừa nói chuyện, một bên mở to bàn tay, trung niên hán tử bán đồ ăn
hơi do dự một chút, lập tức bị vài ánh mắt hung ác bao phủ, sợ tới mức
cả người run run, lập tức đem mười văn tiền chắp tay đưa cho bọn lưu
manh.
" Tốt, tốt... Du cao kều, tới phiên ngươi!" Bánh Bao đắc ý
đem bảo vệ phí giao cho lão Đại, sau đó cười quái dị trứ nhìn vào lũ
đồng bọn.
Du cao kều nghe vậy lập tức hướng tới quầy hàng kế
tiếp, khí thế cuồng vọng làm kinh hãi tâm thần những lương dân xung
quanh, không hổ là hai thân tín bên cạnh Đại đảm tam.
" Uhm, mấy
quả lê này ngon thật!" Đại đảm tam đại khích lệ một chủ quán bán hoa
quả, sau đó thuận tay cầm lấy một quả cắn vài tới gian tạp hóa tiếp
theo, từ đầu tới cuối cũng không có trả một văn tiền, mà tiểu quán chủ
kia cũng không có ý nghĩ mở miệng đòi tiền.
" Lão bản, các ngươi
như thế nào không đến nơi khác làm ăn mua bán à? Không thể tưởng được
nơi này lưu manh hoành hành bá đạo như thế này!" Từ bên trong một gian
quán trà, truyền ra thanh âm vừa căm giận bởi bất công mà lại tràn ngập
sự tò mò hồ nghi.
Một vị quần áo không tầm thường chắc là trung
niên văn sĩ ung dung ngồi ngay ngắn, câu hỏi vừa rồi chính là do bạch y
thiếu niên bên cạnh, thiếu niên kia môi hồng răng trắng, mặt như quan
ngọc, đáng tiếc một vết sẹo nhỏ trên mi mắt giết đi sự thanh tú của hắn, bằng không thật đúng là một vị chỉ công tử mỹ mạo song toàn.
" Ôi... Khách quan, ngươi có điều chẳng biết, tại Lục Manh Trấn này, chỗ nào cũng đều giống nhau!"
Quán trà lão bản một bên chu đáo châm trà khách nhân, một bên xem số tiền
boa xa xỉ trên bàn mà bí mật nói:" Ở đây có những tráng sĩ thường xuyên
lấy giàu giúp nghèo, giáo huấn ác nhân, giống chúng ta người nghèo có
cái khó khăn gì lớn, trong nhà nhất định sẽ lại rớt xuống một túi ngân
lượng lớn. Cho nên tất cả mọi người không muốn rời đi, tới chỗ này làm
ăn mua bán ngược lại càng ngày càng nhiều!"
" Hừ! Kia không phải cường đạo sao? Cái gì cướp giàu chia cho kẻ nghèo? Thật sự là nói bậy, quả thực vô pháp vô thiên!"
Mũ đội kim quan(mũ thiêu chỉ vàng), thắt lưng nạm ngọc vị thiếu niên mi
mắt hai mắt sáng ngời mở to, so với thường nhân thô to chút lay động,
một chưởng chụp mạnh trên bàn, tinh thần mãnh liệt bất mãn tràn ngập căm tức cùng với mày rậm rất không tương xứng với sự thanh tú của khuôn mặt cao gầy.
" Ngươi..." Trà lão bản nhã nhặn lịch thiệp nghe thế nụ cười thoáng cái biến mất, trong lòng thần tượng ân nhân thế nhưng bị
chửi mắng là cường đạo, hắn làm sao có thể không tức giận?
" Hắc, lão bản, chúc mừng phát tài!" Lúc này, đúng lúc Đại đảm tam tự mình đi
thu bảo vệ phí đến đây, cười ha hả vô lại lưu manh nghiêng vai ngửa tay
ra, vốn cả hai đã không lạ gì chuyện này nữa.
" Tam ca, xin nộp ạ!" Trà lão bản vội vàng thay một bộ khuôn mặt tươi cười, đặt hai mươi văn đồng tiền vào tay Đại đảm tam.
" Không được đưa! Ban ngày ban mặt, dám công nhiên thu tiền bảo kê!"
Kiều Tam vừa mới đem đồng tiền tiếp nhận vào tay, cái tên thiếu niên đầu
buộc khăn đã bước vội tới, kim quan bó buộc lóe ra quang mang sáng ngời, thân hình ngọc thụ lâm phong( tao nhã đẹp trai), mặc dù không phải là
tráng niên khỏe mạnh, nhưng khí thế bất phàm, lông mày thiếu niên giương lên lời lẽ tràn đầy chính khí:" Điêu dân to gan, bổn công tử cần bắt
ngươi gặp quan!"
" A!" Kiều Tam, trà lão bản, cùng với trung niên nam tử kia đồng thời trên mặt biến sắc, nhưng mọi người lại có ý nghĩa
bất đồng.
" Này, tiểu huynh đệ, buông tay! Như vậy ta sẽ cáo
ngươi đánh người đó!" Đại đảm tam nghiêng mắt quan sát tính chất thiếu
niên, lại vừa nhìn thấy trung niên văn sĩ thản nhiên ngồi uống trà, đang nhìn thấy thiếu niên trường bào cùng đôi giầy, Kiều Tam vốn thông minh
không khỏi trong lòng cả kinh.
Điêu dân, quan hài, này còn có cái gì không rõ?
Đại đảm tam này là lưu manh Lão Đại thế nhưng không hề tức giận, ngược lại
cười hì hì, cực kỳ vô lại mà trả lời thiếu niên mặt gầy:" Ha hả... Tiểu
huynh đệ, lão bản vốn là đưa ta tiền, thiếu nợ thì trả tiền, thiên kinh
địa nghĩa! Như vậy đã phạm pháp sao?"
" Đúng thế, đúng thế! Tiểu
nhân nợ Tam ca hai mươi văn tiền!" Không đợi Đại đảm tam ánh mắt nhìn
qua, trà lão bản đã vội vàng tỏ thái độ, để cho chính nghĩa thiếu niên
kia sắc mặt vô cùng khó coi, một trận thanh, một trận bạch (lúc thì
xanh, lúc thì trắng bệch:lúng túng).