Trăng tàn thì ngày
cũng đã đến, hắc bạch luân phiên, tiếng chim hót líu lo làm mặt đất như
tỉnh giấc, hoa tươi thơm ngát chào đón ánh dương buổi sớm.
Ở
ngoài Quỷ Lâm, ở giữa cái hố to của mười năm về trước xuất hiện một
thanh niên nam tử trần trụi nằm yên giữa đám cây cỏ không hề nhúc nhích
một tí nào.
Đột nhiên có một làn gió mạnh thổi lên trên bầu trời, một đám điểu quỷ từ trong rừng bay vụt ra, nhìn thấy trên cái hồ có một mâm đầy mỹ thực thơm ngon. Ngay sau đó điểu(chim) miệng run lên duỗi
dài quá một thước, hàn quang lóe ra, quái điểu phóng như lưu tinh hướng
mĩ thực mà đánh tới.
" Bịch!" Bán điểu yêu(bán chim yêu) cắn mạnh mỏ vào thân thể nhân loại, mà ác điểu lại bị mĩ thực trên thân gã nam
tử kia đột nhiên bắn ra hồng quang đánh bay, còn chưa trở xuống Quỷ Lâm, đã đánh cho quái điểu tan thành nhiều mảnh, chia năm xẻ bốn.
"
Ôi chao......" Nỗi đau nhức khiến cho lỏa nam bừng tỉnh, đôi mắt gã hé
mở thì phát hiện được vết máu trước ngực hắn như có linh tính thần kỳ đã tự động chui trở vào miệng vết thương. Lỏa nam(Nam nhân trần truồng)
hai mắt mông lung nửa ngồi nửa đứng nhìn quanh, lại nói một vết thương
thâm sâu lớn nhưu vậy giờ ngay cả miệng vết thương cũng không còn thấy,
thân thể bóng loáng sạch sẽ ngay cả hồng ấn(dấu máu) cũng không lưu lại
nửa điểm.
" A, đây là chỗ nào? Ta... ta như thế nào lại ngủ ở chốn thôn quê này? Áo quần của ta đâu?"
Nam nhân xích lõa đương nhiên là kẻ chết đi sống lại Kiều Tam, rớt dưới vực sâu từ trên cao rớt xuống chỉ có tứ chi mạnh khỏe, cái đầu cũng minh
mẫn bình thường, chỉ có điều tựa như mười năm trước lần nọ giống nhau,
hắn lại vừa quên hết thảy mọi chuyện đêm qua từ sau khi tiến vào Quỷ Lâm diễn biến thế nào, chỉ nhớ mang máng là chính mình tựa hồ làm một hồi
xuân mộng cực kỳ nóng bỏng!
" Con mẹ nó, chuyện này là do ai gây
ác vậy! Là ai như vậy nhàm chán, sẽ không phải là đám... ngu ngốc lão
Đại chứ?" Thành hoàng miếu tuyển cử tình cảnh nhất nhất dũng mãnh hồi
tưởng trong óc gã, Kiều Tam khóe miệng tự giễu cười một phen, gã vươn
vai đứng dậy định tìm người tính sổ món nợ này!
" Gì đây?" Kiều
Tam nhìn từ trên thân trở xuống gót chân, hắn không từ chủ nhìn thấy rõ
một quyển sách cũ kỹ trên mặt đất đồng thời thấy được chính mình trong
tình trạng trần truồng, nơi này mặc dù là thôn quê, nhưng bản năng khiên gã cảm thấy thẹn khiến gã ý thức được xấu hổ mà chui vào một bụi cỏ mà
ngồi chồm hổm để che đậy thân thể xích lõa của mình.
" Á! Đây là
kiểu biễu diễn gì đây?" Kiều Tam tùy ý nhặt quyển sách cũ kỹ đã ố vàng
lên, cưỡi ngựa xem hoa bàn chuyện quốc sự trần ai, lâu nay che dấu thân
phận tú tài Kiều Sinh, thế nhưng phát giác chính mình cả một chữ trong
cuốn sách cũng không hiểu được!
Mụ nội nó, thất điên bát đảo cả rồi! Đám cây cỏ ngày ngay cả lau mông cho sạch cũng không được! Bịch!
Tự tôn đã bị đả kích mạnh khiến gã tức giận tiện tay ném mạnh cuốn sách cũ kỹ ra xa, sau khi ngồi một lát suy ngẫm, thái độ của hắn bỗng nhiên
xuất hiện đại biến, vội vàng chạy về phía phá sách(cuốn sách cũ kỹ) đáng thương.
" Ha ha..." Trong chốc lát qua đi, Đại đảm tam mở miệng
xé gió cười to, vô lại đồ đệ ưỡn thẳng sống lưng tự nói một mình đắc ý
vô cùng," Không có vấn đề có thể làm khó Đại đảm tam ta! Hắc, hắc..."
Hắn quấn một vòng cây cỏ đằng thắt lưng, hổn độn đám cỏ xanh cùng phá sách
cột chặt vào thắt lưng, dùng phá sách để che kín bộ vị trọng yếu của
gã(cứ như thổ dân vậy).
Nguyên lai người nầy đem một tờ sách kéo
xuống che kín hạ thân, sau đó làm thành siêu phẩm thời đại siêu đoản cây cỏ váy, ha hả...
Nam nhân ăn mặc như người tiền sử lén lút hướng thành trấn tiếp cận, tiếng cười gian hoạt đắc ý tại vùng quê không gian phiêu đãng, bất chợt làn gió lạnh lẽo từ Quỷ Lâm thổi tới khiến cho gã
vừa mới bình tĩnh trong chốc lát đích bị khung cảnh ghê rợn chết chóc
này dọa cho nhảy dựng toàn thân!
" Đại đảm tam đã về rồi, từ Quỷ Lâm bình an trở về rồi!"
Tin tức kinh người này như có cánh bay, không đến một ngày, sáu manh
trấn(trấn hoang dã) trong vòng trăm dặm đã đồn thổi tin tức này trở
thành giai thoại nổi tiếng!
" Truyền thuyết của Quỷ Lâm bị phá vỡ rồi có người còn sống đi ra Quỷ Lâm! Kỳ tích, quả là kỳ tích!"
Không đến ba ngày, tin tức này khiến cho kinh thành cũng xao động bàn tán,
Kiều Tam là ai không có mấy người biết, nhưng" Đại đảm tam" cái tên này
nhưng lại trở thành truyền kỳ của Ngạo Lai Quốc, chẳng biết sao chưa đầy một ngày khởi hành, trên quan đạo thông hành của sáu manh trấn, đã có
anh hùng hảo hán, còn có những mỹ nhân ngồi trong xe ngựa cũng đã biết
giai thoại này.
Rời xa sáu manh trấn ngược lên một ngàn dặm đến
tận kinh thành, ở bên trong Ngạo Lai thủ đô, một quốc gia mà vị quân chủ cũng tuyệt không sùng bái câu chuyện Đại đảm tam Kiều Tam truyền kỳ,
sắc mặt trắng bệch, lão hoàng đế vuốt bộ râu dài, lông mi nhíu chặt,
trong ngự thư phòng tràn ngập uy nghiêm khiến cho vạn người hít thở
không thông.
" Hai vị khanh gia, hiện nay sáu manh trấn càng ngày lại càng huyên náo ầm ĩ rồi, thế nhưng cả kinh thành cũng là lời đồn
đãi nổi lên tứ phía, các ngươi nói cho trẫm xem, việc này làm như thế
nào để quyết định giải pháp đây?"
Ngạo Lai quốc tả hữu hai bên
các vị quan tướng, tả tướng Phú Thái dáng người hơi béo cúi khom người
đáp lời:" Khởi bẩm bệ hạ, theo vi thần trộm nghĩ, chuyện này đơn giản
chỉ là Kiều Tam bày ra một ít trò xiếc nho nhỏ, không đủ sức uy hiếp,
chúng ta không cần để ý điều này làm gì!"
" Khởi bẩm bệ hạ!" Tả
tướng vừa mới nói xong, hữu tướng cao gầy vội tâu lên:" Việc này vạn lần không thể khinh suất, sáu manh trấn nơi lưu truyền giai thoại Kiều Tam
vốn là nơi có hàng vạn dân sinh sống, hôm nay như vậy nháo động, càng là khí thế gia tăng. Nếu không nhanh phòng ngự hậu hoạn, vạn nhất bị kẻ có ác tâm lợi dụng, nhất định sẽ tạo ra sự hỗn loạn!"
" Uhm, hữu
tướng nói đúng, là nên điều tra thật kỹ! Hai vị khanh gia, các ngươi có
gì người có thể suy nghĩ phương pháp hay cho trẫm, trẫm không muốn đại
động can qua khiến cho dân chúng sinh loạn! Huống hồ, phương diện này
tựa hồ liên quan đến thần quỷ gì đó, không bằng nên hỏi ý quốc sư một
chút?"
" Khởi bẩm bệ hạ, không cần làm phiền quốc sư; tiểu thần
tiến cử một người, vốn là Thần Bộ thế gia Bắc Cung Bình, người này không chỉ ghét ác như cừu, phá án như thần, nhưng lại có thanh trảm yêu kiếm
gia truyền, dân gian lưu truyền" âm dương thần bộ", đúng là lưỡng toàn
kỳ mĩ biện pháp!"
Tả tướng vừa định phản đối hữu tướng, không ngờ lão quốc vương đã gật đầu nói:" Uhm, cứ như vậy đi! Truyền Bắc Cung
Bình tiến cung!"
Địa giới, Cửu U cung.
" Khởi bẩm Vạn Yêu
Vương, Thập Dương châu đã bị thiên giới hủy diệt!" Độc Giác Quỷ Vương
đem sự tình trải qua kể lại, đối với sự việc hãm hại hồ Hậu, qua miệng
hắn lại trở thành hoàn cảnh không thể tránh được, hoàn toàn là do bản
thân nàng ta không kịp phòng bị mới bị sát hại, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài nói:" Đáng tiếc không có bắt được kẻ hấp thụ Thập Dương khí nữ quỷ
Quỷ Cơ, bất quá ta đã huy động quỷ tộc toàn lực tìm kiếm, tin tưởng
không đến mấy ngày nhất định có thể có tin tức tốt!"
" Không cần! Một tiểu quỷ bắt được cũng không có tác dọng gì!"Một đám mây đên truyền ra tiếng nói Vạn Yêu Vương phân không ra thanh âm hỉ hay là giận, ngữ
điệu mờ ảo truyền vào tai lũ tiểu yêu.
" Thiên giới đã hủy Thập
Dương Châu của chúng ta, bởi vậy chúng ta cũng không thể để cho thiên
giới tìm về Thiên địa trường sinh kinh! Bằng Ma Vương, lần này do ngươi
cùng Ngọc Phiến phụ trách, bất kể dùng tất thảy thủ đoạn, phải hủy diệt
thực kinh!"
Thiên địa hai giới phong vân vẫn như cũ ngưng trọng
âm trầm, nhưng âm phong gào thét đích mục tiêu đang âm thầm chuyển biến
cực kỳ lớn!
Hoàn ngữ(mà nói) cùng Quỷ kinh đến nay chẳng biết tung tích, chỉ có Thiên pháp là biết kẻ đang giữ nó!
" Hồng hoang Tử Phủ sơn, Thái Nguyên Ngọc Nữ đang giữ Thiên pháp thực kinh!"
Địa giới đệ nhất hung ác ma điểu giương đầu lên, nhịn không được trong lòng trong nhắc tới hơn một lần, khí thế đúng là kinh thiên động địa, sát
khí tràn ngập thế giới bên ngoài!