Diễm Tu

Chương 92: Chương 92: Mỹ nữ rắn độc




" Oanh!" Ngọc Phi còn chưa bước vào Phượng Liễn* xa hoa, "con nhím" nhuyễn kiệu cắm đầy tên đột nhiên nổ mạnh, trăm ngàn vũ tiễn bay ngược về phía sau, thị vệ tứ phía ngay cả kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra, trong nháy mắt đã bị chính mủi tên nhọn hoắc của mình đưa rồi quỷ môn quan.

Dư âm của vụ nổ mạnh còn đang kích động không gian, bóng người- một bóng người thân cắm đầy vũ tiễn chậm rãi từ trong đám bụi mù đi ra, ánh mắt cường hãn chiếu thẳng vào đôi mắt của hai kẻ sống sót duy nhất.

" A!" Lão thái giám thân thể mềm nhũn, tê liệt trên mặt đất, tận mắt chứng kiến sát thần đáng sợ, lão gia hỏa lúc trước về điểm này khá thông minh giờ bị dọa đến mức ước gì mình chưa được đầu thai.

" Ngươi... Ngươi... Là người, hay là quỷ?" Ngọc Phi coi như trấn định, đầu lưỡi mặc dù cứng đơ, nhưng vẫn còn có thể mạnh mẽ chống đỡ không lùi.

" Ngọc Phi? Thì ra ngươi là Ngọc Phi! Hạnh ngộ, ha ha, ha ha... " Tiếng cười vô cùng chói tai khó nghe, Kiều Tam vốn định cười tiêu sái một chút, nhưng trên cổ đang cắm một mũi tên, hắn sao có thể cười dễ nghe được?

Bàn tay to nhấc lên, Đại Đảm Tam bước đệ nhất từ khi bước ra, đột nhiên dùng một chút lực, nhổ vũ tiễn đang cắm trên cổ mình xuống.

" Ách!" Đau nhức làm cho Kiều Tam nhịn không được nhảy dựng lên, đôi hàng lông mày nhíu chặt oán hận mắng:" Con mẹ nó!"

Lời nói tuy thô ráp dã man, nhưng trong lúc đó, thanh âm Kiều Tam đã khôi phục bình thường, lại trở nên hùng hậu mạnh mẽ, còn có mấy phần lực hút của giống đực!

" A! Yêu...... Yêu quái!" Ngọc Phi sắc mặt lúc này liền vô cùng tái nhợt.

Lần này thì nàng hoàn toàn tin lời đồn đãi. Nếu không phải yêu quái, đối phương cả người bị cắm đầy tiễn như thế nào lại không chết? Còn nữa, nếu không phải yêu quái, vết thương lớn trên cổ hắn như thế nào có thể đảo mắt đã biến mất?

Kiều Tam chậm rãi cất bước, sau đó nặng nề đạp mạnh chân xuống, trong từng bước đó, vũ tiễn ở giữa ngực đích dần rớt xuống, huyết nhục tự nhiên hơi bị vẩy ra, đau đến mức Kiều Tam nghiến răng nghiến lợi, tuy tên này hít thở không thông vậy mà sát khí cũng lại tăng chứ không giảm chút nào.

" Con mẹ nó, nữ nhân đáng chết! Lão tử chưa từng gặp qua nữ nhân nào lại gian xảo độc ác như ngươi vậy, thật không hỗ là con gái của lão cẩu tử Tả Tướng!"

Mỗi một bước, đều mang theo một đám máu huyết và một đám vũ tiễn rớt xuống, đều là một trận đau nhức tận tâm can, đều làm cho Kiều Tam hận hỏa bốc lên thêm một phần!

" Đại... Đại tiên, tha mạng!" Lão thái giám rất muốn trốn, nhưng hai chân nhũn ra bò không nổi, mắt thấy yêu quái đã bước tới trước mặt mình, hắn sợ tới mức tâm can ruột gan như muốn vỡ ra, hắn cầu xin:" Đại tiên tha mạng, lão nô... Nguyện vì ngươi... làm trâu làm ngựa, tha mạng cho... "

" Lão gia hỏa, còn gian xảo nữa thôi!" Tưởng tượng việc mình lại bị một lão thái giám lừa, từ trước đến nay tự xưng là thông minh Đại Đảm Tam tức giận xấu hổ thành hận, dùng sức rút ra chiếc vũ tiễn cuối cùng trên đùi, bàn tay to giương lên, muốn thuận thế cắm vào trái tim lão thái giám.

" Đạo trưởng, ở chỗ kia, tiểu nhân nghe thấy một trận kêu thảm thiết... " Ngoài sân, đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân rầm rập.

Vũ tiễn sắc nhọn tóe ra hàn quang dừng ở trước ngực lão thái giám, trong phút chốc Kiều Tam trong óc đã nảy ra một ý nghĩ rất tốt, lập tức quay hơi nghiêng đầu nhìn về phía Ngọc Phi, vừa lúc thấy được trong mắt Ngọc Phi sự ham sống.

Ánh mắt một nam một nữ lại một lần nữa hẹn mà gặp, bất quá lúc này đây không thể là tình chàng ý thiếp, mà là lưu manh cùng độc nữ trao đổi đặc biệt, trong lúc liếc mắt đó, hai người đạt thành hiệp nghị trong im lặng!

" Bịch, bịch... " Cánh cửa đóng chặt sân sau đã bắt đầu run lên, tình thế khẩn cấp vô cùng căng thẳng.

Kiều Tam tung quả đấm ra, đem Ngọc Phi ngoan độc giảo hoạt hút vào trong bàn tay, đồng thời hắn nói với lão thái giám:" Lão gia hỏa, xem ngươi lừa gạt bổn thiếu gia cũng biết ngươi khá thông minh, biết nói thế nào rồi chứ?"

" Biết... biết! Đại tiên yên tâm, lão nô tuyệt không dám nói sai một chữ!"

Ngoài ý muốn vẫn còn sống làm cho Lí tổng quản vội quỳ xuống dập đầu, hắn hơi càu nhàu xoay người quỳ mãi, không ngừng hướng Kiều Tam dập đầu cam đoan, chờ hắn ngẩng đầu lên, trước mắt đã không còn thấy bóng dáng yêu quái cùng Ngọc Phi đâu cả.

"Ầm!" Thời khắc hình ảnh Kiều Tam cuối cùng biến mất khỏi không gian, cánh cửa đã bị phá vỡ thành hai đoạn, đám thị vệ đông đảo cùng tu chân đạo sĩ vọt vào.

" Đạo trưởng, xin cứu mạng... " Lí tổng quản nửa thật nửa giả chạy tới hai chân run lẩy bẩy, mất nửa ngày trời mới nói được hết sự tình trải qua:" Một yêu quái đột nhiên vọt tiến đến, giết chết hết đám thị vệ, lão nô ta bị đánh bất tỉnh, may mắn tránh được một kiếp này!"

" Yêu quái đâu?"

" Không... không thấy đâu! Lão nô vừa tỉnh... tỉnh lại, chỉ thấy các ngươi chạy ào vào!"

" Lí tổng quản, phượng thể Ngọc Phi nương nương không việc gì chứ?" Bọn thị vệ trong lòng bất ổn, nếu Ngọc Phi xảy ra chuyện, bọn họ dù có hai cái đầu cũng không đủ để chém, hoàng gia không bao giờ nói đạo lý!

Lão thái giám hiểu được tâm tư đám thị vệ đang vô cùng lo sợ, bởi vậy hắn lau đám mồ hôi trên mặt, mạnh mẽ nói:" Nương nương sớm đã đi rồi, may mắn, nếu không phải đã hỏng bét rồi!"

" Lục soát, Thánh Thượng có chỉ, tối nay lục soát toàn bộ hoàng cung!"

Hoàng thành đã bị phong tỏa hoàn toàn, hoàng cung càng là trọng điểm quan trọng, sau khi lão hoàng đế cả đêm rời cung để tránh né yêu nghiệt, hậu cung trăm ngàn năm qua âm thịnh dương suy thoáng cái tràn ngập tiếng người, đằng đằng sát khí!

Hoàng cung chưa bao giờ giống như tối nay hỗn loạn như vậy, một đội Ngự lâm quân cầm trong tay những cây đuốc lục soát lung tung, đám tu chân đạo nhân xuất quỷ nhập thần, phàm nhân cùng tu chân liên thủ truy nã địch nhân của mọi người.

"Cung điện của ngươi ở đâu? Dùng mạng của ngươi trao đổi, thế nào?"

Kiều Tam không cần thử cũng biết, lấy thương thế của mình giờ phút này tuyệt đối trốn không thoát, hắn vốn có khí tức gian quỷ lập tức lập chủ ý sử dụng con tin trên thân.

" Ngọc Phi Cung ở hướng kia... " Kinh hoảng lúc đầu dần qua đi, Ngọc Phi dần dần bình tĩnh hơn, không chỉ có chỉ ra phương hướng chính xác, lại còn hướng dẫn con đường chuẩn xác để đi.

Còn sót lại chút pháp lực, Kiều Tam bay vào trong Ngọc Phi Cung, sau đó tứ chi mở rộng, nằm ở trên tấm thảm dày thở hỗn hển liên hồi.

Nguy hiểm tạm thời đã qua đi, trong lòng Kiều Tam mới thư thái một lúc, cơn đau nhức như thủy triều dũng mãnh đánh vào trong óc hắn, thân thể sức cùng lực kiệt, xuất hiện cơn run rẩy chưa từng có, cơ thể giờ suy yếu cực độ làm cho Kiều Tam hiểu được một đạo lý, Thập Dương Thể cũng không phải vạn năng!

*Phượng Liễn: kiệu của vợ vua



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.