Diễm Tu

Chương 117: Chương 117: Quần tiên đại hội




"Keng!"

Tiếng chuông dư dương uy nghiêm trang trọng, vang vọng mỗi tấc mỗi góc khắp chiếc sân rộng, hàng vạn hàng nghìn thanh âm xôn xao nhanh chóng phá vỡ không gian an tĩnh.

Một lôi đài rất lớn được dựng ngay giữa sân, ba tòa lâu có màu sắc khác nhau nằm ở ba phía bên cạnh sườn lôi đài, mặt đối diện lôi đài đương nhiên là người của hoàng gia, bên trái là các vị văn võ đại thần, bên phải là các lộ "thần tiên" đến tham gia đàn tiên đại hội....

Một lão thái giám đi lên đài, dùng hết khí lực giương cái giọng ẻo lả lên nói: "Đàn tiên hạ thọ- đại hội bắt đầu."

"Huyền Nữ thay mặt Tử Phủ Sơn xin chào những người hoàng gia!" Huyền Nữ là người đầu tiên đạp không trung bay lên, đối diện với hoàng triều nhân gian biểu đạt ý nghĩa ngang hàng, cũng tử nhiên biểu hiện sự tôn sùng với Tử Phủ tiên sơn.

Tiên nhân của Tử Phủ hạ phầm, đây là hạnh ngộ mà người nhân gian trăm ngăm khó gặp, lão thái hậu mặt mày rạng rỡ, lão hoàng đế cũng vội vàng đứng dậy hoàn lễ.

Huyền Nữ đi qua, các phái tu chân nhân gian cũng đều lên đài hạ thọ, chỉ có Long Mẫu vẫn vui vẻ ngồi bất động trên tọa vị, bảo tồn tiên dung nghiêm trang lạnh nhạt gật đầu với tòa lâu nơi hoàng gia đang ngồi.

"A, A...." Trên sân rộng, đột ngột vang lên một tiếng cười ngạo mạng: "Long Mẫu nương nương, ta thắp cho người một nén hương, người sẽ phù hội cho ta sao?"

Long Mẫu giương đôi mắt tròn đẹp lên, thấy được bóng dáng đang bước trên mây của tên lưu manh đó.

Lời nói của tên Đại Đảm Tam khiến cho vị thần đứng đầu Tứ hải nhớ đền tình cảnh xưa ở am Long Mẫu, chuyện đã cách đây một năm, cặp mông đầy đặn lập tức nóng lên khác thường, long tâm giận dữ, sát khí lập tức đánh về phía tên lưu manh lừ đừ kia.

"Đại Đảm Tam, hôm nay nếu ngươi dám bày trò bịp bợm gian trá dù là nửa điểm, bổn cung nhất định khiến ngươi vĩnh viễn không thể siêu sinh!"

"Hi hi hi... Long Mẫu tỷ tỷ, hà tất phải nổi giận đến như vậy chứ? Cẩn thận làm tổn thương tiên thể chứ!" Tiếng cười thanh thủy giản đơn trong trẻo như chuông bạc, nhưng dư âm liên miên vang vọng trong tai mọi người, mỗi một âm tiết đều biến hóa, đều khiến cho chúng tu chân môn lạc vào một cõi mờ mịt mông lung.

"Hừm! Ngọc Phiến, ngươi không xứng làm tỷ muội với bổn cung!"

Long Mẫu khẽ nhíu chiếc mũi cao thẳng lên, vạn nhân lập tức tỉnh táo lại, ngưng thần nhìn lên, trên lôi đài bỗng xuất hiện thêm hai nhân ảnh một nam một nữ.

Văn võ bá quan không khỏi nhất tề hít sâu một ngụm khí lạnh, tuy đã biết đây chính là yêu nghiệt vừa đại náo hoàng thành, bất quá trong khoảng khắc bóng dáng yêu nghiệt vừa xuất hiện trong phạm vi họ nhìn thấy được, trong lòng bọn họ không thể xóa được nỗi sợ hãi vừa xuất hiện.

"Lão hoàng đế, đã lâu không gặp, Đại Đảm Tam cũng đến để chúc mừng người đây, hắc hắc... Chuyện trước kia chúng ta xóa bỏ hết, thế nào?"

Kiều Tâm vẫn vậy chẳng xem vị vua có quyền lực nhất thiên hạ ra gì, chỉ nhìn lướt qua lão hoàng đế, nhưng lại có một ánh mặt nóng rực tàn sát giữa hai chân của chúng nữ.

"A..." Từ bên trong chúng nữ hoàng gia lập tức truyền ra một chuỗi âm thanh rên rĩ rất khẽ, Kiều Tam tuy chỉ dùng một ánh mắt không rõ ràng, nhưng một cổ khí nóng rực đã tàn sát bừa bãi giữa hai chân các nàng.

Ngọc Phi cũng Hoàng hậu nương nương đều tràn ngập cảm xúc, đầu tiên là nghiến răng cừu hận, sau đó nhớ đến nỗi khuất nhục khắc cốt ghi xương, sau cùng là sự ngứa ngáy nóng bừng đáng xấu hổ, sắc mặt hoàng gia mỹ phụ thay đổi từ trắng sang hồng, tâm hồn rối loạn, đôi mắt lại vẫn lạnh lùng.

Trinh công chúa an vị bên cạnh hoàng hậu, có lẽ vì đang muốn bỏ trốn theo trai, có lẽ là do tình mẫu tử tác động, Bắc Cung Trinh vừa thấy qua thần sắc quái dị của hoàng hậu, nàng không kìm được thấp giọng quan tâm hỏi: "Mẫu... mẫu hậu, người... có phải sinh bệnh rồi hay không?"

"Không...không có gì."- Sự quan tâm của nữ nhi khiến trái tim hoàng hậu ấm áp, cũng khiến nàng tâm thần đại loạn, vội đè giọng nói phiền não xuống, rất sợ bị nữ nhi phát hiện ra sơ hở.

Bắc Cung Trinh vốn thông minh, dựa vào ánh mắt khó hiểu thập phần khác thường của hoàng hậu, ánh mắt lại hướng thẳng về phía mặt Kiều Tam.

"A! Chẳng lẽ do Kiều lang, lẽ nào hắn đã làm gì với mẫu hậu?" Trinh công chúa hiểu rõ phẩm hạnh của Kiều Tam nên giờ nàng cảm thấy như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, nếu như không phải do đang ở trong tình thế cực kỳ đặc biệt, nàng nhất định sẽ xông lên túm lấy cổ áo Kiều Tam, buộc hắn nói ra chân tướng.

Trên lôi đài, đấu pháp còn chưa bắt đầu, Lưu Manh Tam đã ngoài dự liệu của mọi người, sớm đưa ra nửa cuốn bí đồ da dê ra ngoài, nói: "Các vị đạo hữu, đây là nửa cuốn da dê, nếu ai là người thắng lợi cuối cùng, thì cuốn bí đồ này sẽ thuộc về kẻ đó."

Lời vừa cất ra, lưu manh bỗng trở nên đầy chính khí nghiêm nghị nhìn Huyền Nữ nói: "Thánh nữ tiên tử, nửa tấm da dê của ngươi cũng giao cho hoàng đế bảo quản đi, sao.... không vấn đề gì chứ?"

Huyền Nữ cùng Long Mẫu nhìn nhau, thật không ngờ lưu manh Tam lại sảng khoái đến như vậy, lẽ nào hắn thật sự sợ chết nên muốn đầu hàng?

Mắt thấy sự đoàn kết của các phái sẽ vì lợi ích mà tan vỡ, Lưu Manh Tam không khỏi nở nụ cười hèn mọn, xem ra mình càng lúc càng hiểu đám chính đạo.

"Các vị đạo hữu, xin chuẩn bị sẵn sàng, người đắc thắng tại đấu pháp luận võ cũng chính là người đoạt được bí đồ!"

Đôi mắt đẹp của Tử Phủ thánh nữ tựa như hồ sâu, lẳng lặng liếc nhìn Kiều Tam, lập tức "tĩnh tĩnh" nhẹ hướng đến tên lưu manh gian xảo kia, ném nhẹ nửa tấm da dê, hai nửa địa đồ liền hợp lại trước mắt chúng tu chân, sau đó như có linh tính bay tới trong tay hoàng đế.

Những thanh âm lớn nhỏ xôn xao vang lên như nước cuốn ở ngã ba sông, những tu chân trẻ của các phái có tu vi kém cỏi như phát nhiệt, có người thậm chí còn không thể khống chế hai chân của mình, vô số tâm thần đều tập trung trên miếng da dê đang bay.

Thời khắc mấu chốt, Huyền Nữ chân trần bay lên không trung, huyền y phiêu dật trên hư không tạo ra quỹ tích huyền dị, khí tức "tĩnh tĩnh" xua tan đi một chút sự nóng nảy cũng chúng tu chân nhân gian!

Đàn tiên đại hội rốt cục trở lại quỹ đạo bình thường, Long Mẫu quan sát thấy kỳ biến không khỏi thầm thở dài, thảo nào người tu chân trên thiên hạ mặc dù đã mấy ngàn năm, nhưng người đắc đạo thành tiên luôn rất ít!

Ôi... Thất tình lục dục, hồng trần ma chướng, thật khó nhìn thấu được con người!

"Đại Đảm Tam, ngươi cũng tham gia đấu pháp, mời nhập toạ!" Bắc Cung Bình thân đại biểu cho nhân gian chính đạo cũng cộng đồng triều đình, đúng lúc động thân ra, bất mãn hướng về nơi mà đám thanh niên tu chân đang ngồi.

Kiều Tam liếc ngang vừa nhìn, lập tức nhìn thấy vô số gương mắt có ý thù địch, nhất là một tên mặc nho sam, hai mắt phát ra điện xạ tinh quang, tay cầm chiết phiến liên tục lay động, xem thật có vài phần tiêu sái.

"Cảm tạ, ta ngồi chỗ kia!" Kiều Tam không muốn lãng phí thời gian, lẳng lặng ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau đó cùng Ngọc Phiến công chúa đi tới khu vực bá quan văn võ, vừa đi vừa vui vẻ cười nói: "Các vị, xin một chỗ, không ngại chứ?"

Không đợi yêu nghiệt tiến đến, văn võ bá quan đều tựa như bị thuỷ triều xô vào lui mạnh về sau, thải lâu to như vậy, nhiều quan viên như vậy, lại song song đứng ở một góc nho nhỏ trong phòng, "bản lĩnh" của Kiều Tam thực khiến họ thập phần bội phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.