"A, ngủ một giấc trước rồi nói sau, Ngọc Phiến công chúa mà đến thì ta phiền phức to rồi."
Kiều Tam lười biếng duỗi người 1 cái, lui vào thái sư y (ghế của thái sư) to lớn, nhìn nhãn cầu của mọi người đứng tròng, vừa hận vừa tức, nhưng
không biết phải làm sao.
Trên thải lâu* của hoàng gia, Bắc Cung
Trinh đang cau mày trầm tư bỗng thân hình đang mang bầu của nàng chấn
động, đưa mắt nhìn mẫu hậu và Kiều Tam, sau đó cắn răng 1 cái, theo đúng kế hoạch ban đầu lặng lẽ rời khỏi bàn tiệc.
Nữ nhi đi rồi, hoàng hậu nhất thời thổi ra 1 ngụm khí lớn, hoàng gia mỹ phụ mới phát giác
sau lưng đã nhễ nhại sau lưng mình, nàng xấu hổ bối rối. Nàng nghiến
răng nghiến lợi, đôi bàn tay trắng như phấn nắm chặt lại, hận tên lưu
manh Kiều Tam đến tận xương tuỷ.
Khoảng chừng nửa ly trà sau đó,
đàn tiên đại hội chính thức bắt đầu, đệ tử các phái tu chân bắt đầu kết
đối đấu pháp, chỉ có Đại Đảm Tam vẫn còn đang ngủ khò khò.
Kiều Tam?! Lại một tên Kiều Tam sao?!
Thì ra kẻ này đã học được Bàn Thiên Cương Biến Hoá Chi Thuật từ trong Quỷ
Kinh, lúc này chân thân hắn là đôi mắt linh hoạt là chân thân, còn cái
thứ ngủ say như lợn chết hiển nhiên là giả thân.
Man thiên quá hải, thanh đông kích tây*- quả nhiên đúng là quỷ kế!
Sau một lát, thân hình cao gầy xinh đẹp của Bắc Cung Trinh rốt cục xuất
hiện, Kiều Tam hưng phấn không chút cẩn thận đưa mắt nhìn tình nhân, kéo ngọc thủ của giai nhân chân dài, lớn tiếng vui mừng nói: "Trinh nhi,
chúng ta tự do rồi!"
Lúc này niềm vui của Kiều Tam phát ra tự tận đáy lòng, đã bị nụ cười lần đầu của giai nhân cảm nhiễm, nàng chủ động
ngã vào lòng của nam nhân, một chút ôn chu đáp: "Uh, tự do rồi! Kiều
lang, chúng ta đi thôi, vĩnh viễn không về chốn này nữa!"
Kình
khí phá không, gió cuốn mây chuyển, Kiều Tam nắm tay Bắc Cung Trinh
phóng lên cao, quỷ vân nhất động, linh xảo cố gắng nâng thân hình 2
người lên, ngay sau đó vèo 1 tiếng, cấp tốc bay tới nơi xa.
Một
đôi tình nhân bỏ trốn vừa biến mất, còn bên trong sân rộng Vạn Yêu công
chúa lặng cười, khoé mắt nhìn hướng Kiều Tam đang bay xa, nàng cười
khanh khách, khoé môi nhếch lên 1 nụ cười tự tin.
"Hi, hi... Thập dương thể, ngươi trốn không thoát đâu!"
"A thiết!" Mây bay trên hư không, vang lên 1 tiếng hắt hơi trọng trọng,
lưu manh Tam không hiểu tại sao bỗng buốt giá một trận, thân hình rụt
lui, lại hình thư giác ngộ điều gì đó quay đầu nhìn lại Tôn Long thành
phía xa xa.
"Kiều lang, không được trở lại!" Tuy không hiểu rõ
mắt Kiều Tam đang nhìn gì, nhưng Bắc Cung Trinh ngang ngược nói với Kiều Tam: "Vô luận như thế nào, hoàng thành hay bất cứ nơi nào trên đất
hoàng kim, chàng cũng không được phép quay lại."
"Trinh nhi, ta đâu nói là phải trở về, chỉ tuỳ tiện quay đầu nhìn lại 1 cái thôi."
Lần này lưu manh Tam không có nói sạo, hắn chịu oan uổng lớn vốn định mượn
cơ hội chiếm tiện nghi của lão bà, không ngờ phía trước có 1 thứ xé gió
bay tới phía trước của hai người, hơn nữa càng lúc càng bay nhanh đến
tiếp cận 2 người hơn.
"Cao thủ!" Kiều Tam đệ nhất đôi mắt co rút
lại, ngay sau đó bản năng đề phòng trong nháy mắt tiêu tán, vốn đầu óc
thông minh sắc sảo hắn liền tươi cười rực rỡ: "Thập Nhị! Là Thập Nhị,
Thập Nhị tới! Ha ha, thật khéo!"
Ba tiếng "Thập Nhị" vừa vang
lên, mà Kiều Tam kích động kêu lên thật quả quyết, Bắc Cung Trinh không
hề hài lòng về thái độ này, nàn tràn ngập ghen tuông với cựu nhân* vừa
xuất hiện, giai nhân xưa nay thẳng thắn nhỏ giọng chua cay nói: "Hừm, hồ yêu thì có gì tốt cơ chứ, nhìn bộ dạng ngốc của chàng kìa!"
Muốn hưởng hết mọi phúc phần, sẽ phải chịu nữ nhân la rầy, Kiều Tam tuy vừa
mới tả ủng hữu bão*, nhưng nam nhân trời sinh hiểu được sự khác nhau
rằng, Bắc Cung Trinh là thố hoả*, hắn liền quay đầu mỉm cười với nàng,
sau khi ôm giai nhân chân dài 1 cái thật sâu, liền bay về phía tiểu hồ
nữ.
Sự thông minh của nam nhân quả nhiên hữu dụng, sau khi được
hắn ôm ấp trấn an, địch ý của Bắc Cung Trinh với tiểu hồ yêu vi diệu
giảm đi mấy phần, bất quá nàng vẫn bâng quơ đứng tại chỗ, không lại gần
hỏi han tiểu hồ yêu.
Hừ, dẫu sao cũng không thể hành lễ trước
nàng ta được, chẳng phải sau này hồ yêu sẽ leo lên đầu bổn công chúa
sao. Bắc Cung Trinh tuy là nữ trung hào kiệt, nhưng rốt cục cũng là nữ
nhân, nữ nhi vốn lòng dạ hẹp hòi, tại thời khắc "mới cũ" gặp mặt, thật
khó có thể khắc chế.
Từ xa, Bắc Cung Trinh thấy hai người ôm nhau tha thiết, giữa lúc nàng còn đang tính toán thì đột nhiên Kiều Tam phát ra 1 tiếng hét cuồng hống kinh thiên.
"A---"
Mây trắng
đầy trời đông phiêu tây đãng, cuồng phong vô hình rít gào vang vọng,
trong chớp mắt, gió nổi mây vần, thiên địa biến sắc.
Cuồng hống
vẫn tàn sát bừa bãi trên hư không, một cổ hồng quang-- tràn ngập sát
khí, hồng quang thô bạo, cuồng loạn nổ tung tại không trung, quang mang* lướt qua, không gian cũng bị bóp méo mà trở nên mờ mịt.
Bắc Cung Trinh ở quá xa nên nàng không thể thấy mọi thứ trước mắt, lập tức hướng Kiều Tam mà kinh hô: "Kiều lang---"
Hồng quang cuốn đi rất mạnh lên không trung, giai nhân chân dài vồ hụt một
cái, Kiều Tam cùng Thập Nhị chớp mắt đã biến mất không thấy đâu nữa, chỉ còn lại Hổ Yêu cùng Hùng Tinh đứng ngay trước mặt Bắc Cung Trinh đang
lạnh đến run người.
Trên sân rộng hoàng thành, trong đàn tiên đại hội, thời điểm náo nhiệt của đấu pháp chính thức diễn ra.
Bùa chú giản đơn, thần binh thì hoa mỹ, pháp bảo thần kỳ, những trận đấu
cực kỳ kịch liệt, tham gia đấu pháp tuy đều là hậu bối tuổi còn trẻ của
các môn phái, nhưng khiến những kẻ liên can nhìn như si như say, vỗ tay
tán thưởng ầm ầm.
"Trần Duyên Thiểu Tôn, thắng!" Xích Nha mở hoàng phù ra bắn hạ đối thủ đầu tiên rơi xuống.
"Trần Duyên Thiểu Tôn, thắng!" Xích Nha lắc mình một cái, huyễn ảnh võ đạo liền đánh hạ một đối thủ.
... .....
Lúc Trần Duyên Thiểu Tôn sử xuất Càn Khôn kiếm xong nó lập tức thu hồi lại
trong tay hắn, thiếu niên tiên hiệp quả danh bất hư truyền không khỏi
ngẩng đầu ưỡn ngực, ánh mắt nóng cháy hướng về nhị vị thượng tiên, khát
vọng thời khắc đánh 1 trận để thành danh.
Mắt phượng của long mẫu vẫn nửa đóng nửa mở, cái gọi là đấu pháp trên đài không có đến nửa điểm thu hút sự chú ý của nàng, chỉ là lúc Càn Khôn kiếm xuất hiện, mi mắt
Tứ Hải chi chủ mở to một chút, hơi liếc mắt về phía Trần Duyên Sơn lưỡng đại tán tiên.
Phong Vũ nhị cư sĩ thấy vậy vội vàng cung kính
nói: "Khởi bẩm Long Mẫu, việc chưởng môn sư huynh truyền kiếm tiên cho
Thiểu Tôn, chỉ mong hắn thay trời hành đạo, Trần Duyên Sơn tuyệt không
có ý dựa vào thần kiếm ức hiếp đồng đạo."
"Uh, trảm yêu trừ ma
cũng phải có lưỡi đao sắc bén tại thân, tuy nhiên kiếm này là kiếm linh
đoạt mạng, bằng không thì là thần khí quá vô dụng rồi, nhưng phàm gian
đều biết đây là thần kiếm, quý phái chỉ cần không chém giết tuỳ tiện làm nhục ông trời là được." Tứ hải cùng nhân gian tương lân, Tứ hải chi chủ dĩ nhiên thông minh hơn nhiều so với các thần tiên trên thiên giới,
luôn mỉm cười nhạt, mắt phượng uy nghiêm lần thứ hai hợp lại, một sợi
tinh quang kéo dài bay vụt trong không trung, cùng ánh mắt đối lập của
Ngọc Phiến công chúa giằng co kịch liệt.
*quang mang: ánh hào quang, ánh sáng rực rỡ
thố hoả: dấm chua, thuốc nổ
tả ủng hữu bão*: trái ôm phải ấp
*cựu nhân: người quen cũ
*man thiên quá hải, thanh đông kích tây: là lợi dụng lúc trời sương mù mà
lẩn trốn, vượt qua hay hành động ngay trong lúc sương mù. Kế "Man thiên" đem áp dụng thực hiện được cả hai mặt: tiêu cực lẫn tích cực.Tích cực
là đem ánh sáng đến cho một tình thế mờ mịt. Tiêu cực là lẩn tránh một
tai họa, là lợi dụng cơ hội sơ hở của địch để thoát bí. Ở trận Xích
Bích, Khổng Minh đã giải quyết vấn đề thiếu tên bắn cho các cung thủ
bằng cách lấy mười chiếc thuyền lớn chất đầy rơm, đợi lúc trời sương mù, âmthầm đến trại Tào Tháo nổi trống la hét làm như tấn công. Tào sợ ngụy kế, khôngdám xông ra, chỉ bắn tên như mưa vào các thuyền rơm. Bằng một
đêm đánh trốngreo hò, không chết một người, Khổng Minh đã lấy được của
Tào Tháo cả trămngàn mũi tên.
Thanh đông kích tây-Tức gây thanh
thế ở phía đông, nhưng lại tiến đánh từ phía tây, cũng có thể dùng để ví về sự biến đổi khôn lường giữa lời nói và việc làm.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Thông điển-Binh điển lục".
Sau khi triều nhà Tần bị diệt vong, Lưu Bang và Hạng Vũ tiến hành bốn năm
Sở Hán tranh hùng. Năm đó, Lưu Bang phong Hàn Tín làm Tả Thừa Tướng dẫn
quân tiến đánh đại tướng Ngụy Vương Báo của Hạng Vũ.
Sau khi được tin quân Hán tiến đến, Ngụy Vương Báo phong Bách Trực làm đại tướng
thống lĩnh quân mã đến trấn giữ ở Bạc Bản bên bờ sông Hoàng Hà để ngăn
chặn quân Hán vượt sông. Bách Trực ra lệnh cho thuyền dân không được qua lại trên mặt sông.
Khi Hàn Tín dẫn quân Hán tới bờ sông, nhìn
sang bờ bên thấy Bạc Bản địa hình hiểm trở, quân của Bách Trực lại canh
phòng rất nghiêm ngặt, muốn đổ bộ qua sông là điều không dễ dàng. Hàn
Tín bèn quyết địch dùng chiến thuật "Thanh đông kích tây", ra lệnh cho
quân đóng trại đối diện với Bạc Bản, xung quanh doanh trại cắm đầy cờ
xí, quân sĩ ban ngày thao luyện võ nghệ, ban đêm thì hò reo ầm ĩ làm ra
vẻ đang vượt qua sông. Kỳ thực thì Hàn Tín đã ngầm điều chủ lực đến Hạ
Dương ở hướng bắc. Ngụy Vương Báo thấy quân Hán ở bờ bên làm dữ như vậy, cho là quân Hàn Tín sẽ vượt sông tại Bạc Bản, nên tỏ ra rất yên tâm.
Sau khi chủ lực quân Hán đến Hạ Dương, liền nhanh chóng làm bè vượt sông,
đánh cho quân Ngụy Vương Báo một trận tơi bời, chiếm cứ được An Ấp vùng
hậu phương quan trọng của Hạng Vũ.
man thiên quá hải- thanh đông
kích tây: nghĩa là tung hoả mù làm đối phương lơi lỏng, chủ quan... ở
đây có nghĩa là Kiều Tam giả ngủ để lừa mọi người...
*thải lâu: toà lầu nhiều hoa văn màu sắc