"Tiểu nha đầu, trở về đi! Lạc, lạc......" Hai nàng cứ như vậy một chạy một đuổi, đã rời xa
Tôn Long thành không dưới vài trăm dặm, nhưng cái này đối với Bạch Ngọc
Bảo Phiến mà nói, khoảng cách có xa cũng không là vấn đề, chỉ cần nhẹ
nhàng một phiến, Huyền Nữ khó có thể phản kháng đã sắp trở lại hoàng
cung, trở xuống dưới hông kẻ xích lõa(trần truồng) Kiều Tam!
Mắt
thấy quang mang Bạch Ngọc Phiến một chút gia tăng, Huyền Nữ đang ở hiểm
cảnh nhưng lại đột ngột nở nụ cười, lại còn hướng đối thủ ở không gian
sau lưng trong suốt thi lễ.
Sợi tóc cạnh cố Ngọc Phiến bay về
phía trước, tiếng lòng mẫn cảm để cho Địa Giới công chúa cổ tay vừa lật, không chút do dự đánh vê về phía sau một phiến.
" Hô...." Cuồng
phong lướt qua, vân phi vụ tán(mây bay sương mù tan), ngay cả ánh trăng
cũng ảm đạm vài phần, nhưng cuồng phong tiêu thiên bạt địa nhưng lại bất động khi thổi qua kia nói quốc sắc thiên hương đại khí tiên ảnh!
Long Mẫu- đã là cấp bậc kim tiên chính là vị đứng đầu Tứ Hải rốt cục xuất
hiện, tuyệt thế giai nhân dương dương tự đắc cười ảm đạm trong gió, ngọc chưởng nhẹ nhàng chia ra, hiện ra rồi một mảnh kim quang tiên đan bảo
bối.
"A, Định Phong Đan!"
Ngọc Phiến đôi mắt co rụt lại,
yêu nữ giảo hoạt lập tức bước lên trên Bảo Phiến bay trốn, ngay cả nửa
câu chào cũng không dám lưu lại!
Trời sinh vạn vật, tương sinh
tương khắc, đã có Bạch Ngọc Bảo Phiến vô địch huyền phong, tự nhiên sẽ
có Định Phong Đan Định Phong Sơn- Định Phong Chân nhân.
Huyền Nữ
hôm nay chịu đủ uất ức từ Ngọc Phiến, thấy nữ yêu muốn chạy trốn, nàng
phi thân đuổi theo, vân đoàn còn chưa động, Tứ Hải Long Mẫu lại gọi nàng lại.
" Không nên, con không phải đối thủ của nàng ta! Ách!"
Đang mới nói, một tiếng kêu rên từ khóe môi Tứ Hải Long Mẫu bắn ra, mặt
ngọc quốc sắc giai nhân trong nháy mắt lộ ra một tia ửng hồng.
"Long nương nương, người bị thương sao?" Bởi vì quan hệ của sư tôn, Huyền Nữ
cùng Long Mẫu hết sức thân thiết; trước mặt Long Mẫu, nàng thu hồi Tố Nữ bí quyết lạnh lùng như băng lạnh, hiện ra một mặt nhân tính nội tâm.
" Ôi... Bạch Ngọc Phiến quả nhiên lợi hại!"
Một lát sau, Tứ Hải Long Mẫu mới hít thở được, sau đó thở dài một hơi, nàng lại đem Định Phong giơ lên trước mắt," Hạt này tuy là bảo đan do Định
Phong chân nhân tỉ mỉ luyện chế, nhưng bất quá bạch Ngọc Phiến; trong
thiên hạ, chỉ sợ cũng chỉ có Định Phong Châu mới đánh bại được Bạch Ngọc Phiến!"
Đang nói, bỗng nhiên Long Mẫu cảm khái ánh mắt một chớp, liếc mắt nhìn ra xa nơi Ngọc Phiến đào tẩu, một bên nắm lấy ngọc thủ
Huyền Nữ sóng vai mà bay, một bên ngưng tiếng nói:" Đi thôi, ta cần yên
tĩnh chữa thương, nếu yêu nữ biết cùng đường phản kích, chúng ta sẽ chỉ
lưỡng bại câu thương, hay là tìm kiếm Cửu Thiên Huyền Hỏa Đan cứu sư tôn con mới được!"
Huyền Nữ lẳng lặng gật đầu một cái, Tố Nữ quyết
vừa động, rốt cục xua tan rồi trái tim phiền loạn, hồi phục lại Tử Phủ
thánh nữ bình thường nương theo bên người tại Long Mẫu, lẳng lặng mà bay trở về Tôn Long thành.
Liên tiếp ba ngày, Ngọc Phi cung hàng đêm ca hát.
Ngọc Phi biến đổi đa dạng, đem tất cả quý phi trong cung luân phiên mời tới
một lần, đã không còn Tử Phủ thánh nữ đích quấy rối, kế hoạch Kiều Tam
dâm loạn hậu cung tiến hành vô cùng thuận lợi, đám hoàng gia diễm phụ
xinh đẹp đều thần phục dưới hông hắn.
Ba ngày qua đi, không cần
Ngọc Phi triệu kiến, chúng phi tử đã tự hành tiến đến thỉnh an nàng,
tiếng gầm thét dâm loạn càng lúc càng dạt dào, may mắn lão hoàng đế sợ
chết trốn ra ngoài cung, bằng không chắc chắn bị cái mũ xanh nặng như
núi này đè cho tức chết tươi!
Một ngày này, thừa dịp Kiều Tam
đang ở trong phòng cùng mấy hoàng phi kỵ mã chiến tranh(chơi trò cưỡi
ngựa luân phiên), Ngọc Phi lặng lẽ đi tới phủ quốc sư, gặp được Địa Giới công chúa đang bế quan trầm tư.
"Ngọc Phi muội muội, sự tình có biến, kế hoạch phải lập tức triển khai!"
Ngực Ngọc Phi nhảy dựng cả lên, áp chế mạnh thanh âm kích động hỏi:" Ý tỷ tỷ là......"
Tâm tính Tương tự giúp Ngọc Phi hiểu được mệnh lệnh của Vạn Yêu công chúa
đích, nhưng đảm lượng(can đảm) bất đồng lại khiến cho tâm hồn thiếu nữ
chấn động, đôi mắt trong như giãn ra vài phân.
"Vô độc bất trượng phu, cậy mạnh khó thành sự tình! Muội muốn làm nữ trung đại trượng phu, nhất định phải thông minh lên một chút!"
Ngọc Phiến ngay sau đó
kể ra mệnh lệnh nói: "Giết hoàng hậu thì đơn giản, nhưng thiên hạ nữ
nhân có đến hàng ngàn trên vạn, vốn là giết không hết, tốt biện pháp tốt nhất vốn là đem lực cản biến thành trợ lực; lợi dụng Đại Đảm Tam thu
phục hoàng hậu, vậy chúng ta tùy thời có thể để cho lão hoàng đế vô dụng biến mất!"
"Muội muội tuân mệnh!"
Ngọc Phi mang theo cõi
lòng tràn đầy hưng phấn rời đi, Vạn Yêu công chúa cũng thầm đắc ý, nếu
như kế hoạch nhất nhất thực hiện, Đông Thắng Thần Châu tất thiên hạ đại
loạn, nhân gian trọc khí sẽ bốc lên, tất cả mặt đất sắp trở thành quyền
sở hửu của Địa Giới.
Mi mắt khép hờ, bày ra hết thảy sự trầm tư
của nữ yêu ở bên trong, tính toán tâm kế Vạn Yêu công chúa không tự chủ
lẩm bẩm:" Bây giờ, chỉ còn lại có Long Mẫu cùng Huyền Nữ- là trở ngại
cuối cùng, như thế nào trừ bỏ đây? Ân..."
Bắc Cung thế gia, Bắc
Cung Chính hồi phủ không lâu liền đi vào thư phòng phụ thân, trong chốc
lát sau, trong phòng vang lên tiếng phản đối mãnh liệt của Bắc Cung
Chính.
"Phụ thân, con không muốn tiến cung, người tìm người khác đi, tiến cung làm cơ sở ngầm, kẻ thích hợp lại không chỉ một mình ta!"
" Bịch" Một tiếng động vang lên, cửa phòng phát run, giả công tử nổi giận đùng đùng đá cửa ra, cá tính thẳng thắn để cho giả hoành mi(lông mày)
có vẻ đặc biệt bay lên.
" Chính Nhân!" Bắc Cung Hầu gia giương
giọng kêu gọi, nhưng lại không thể kêu Bắc Cung Chính trở về, âm dương
thần bộ tay vừa nhấc, lập tức lại vừa chậm rãi phóng ra xuống tới, khôn
khéo đích thần bộ đáy mắt né khỏi một mạt nghi hoặc, còn có một lũ hiểu
rõ.
Chính Nhân mặc dù đối với hoàng hậu rất là mâu thuẫn, nhưng
phản ứng cũng không nên kiên quyết như vậy, chẳng lẻ là bởi vì... Cần
hắn đối phó Đại Đảm Tam?
" Công tử, công tử..." Một tiểu hạ nhân
của Bắc Cung thế gia chạy đi tìm Bắc Cung Chính mới vừa đi khỏi thư
phòng, "Công tử, Xích Nha công tử đang tìm người khắp nơi, muốn hay
không tiểu nhân......"
" Không cần đâu!" Bắc Cung Chính quả quyết đánh gảy lời nói của hạ nhân, lông mày đã đở không được mi tâm nàng
nhíu chặt, tưởng tượng đến Xích Nha cứ một mực dây dưa, nàng không khỏi
càng thêmà tâm sinh xúc động.
Hạ nhân sững sờ vừa mới lui ra, một đạo bóng dáng cao lớn liền xông vào tầm nhìn của Bắc Cung Chính.
"Sư muội, thì ra muội ở chỗ này à, vừa mới gặp qua sư thúc chứ?" Trần duyên thiếu tôn nhiệt tình không hề nhận ra khí tức lạnh lùng của Bắc Cung
Chính, hai mắt tỏa ánh sáng, tự cho là tiêu sái phe phẩy quạt giấy đi
tới.
" Thiếu tôn, mời kêu Bắc Cung"sư đệ"!"
Bắc Cung Chính đem sư đệ hai chữ nói đặc biệt nặng, đồng thời lui về phía sau một
bước, tạo ra khoảng cách với Xích Nha, không đợi đối phương gần chút
nữa, nàng đã cướp trước lạnh ngôn nói: "Thiếu tôn, sắc trời đã tối, Bắc
Cung cần nghỉ ngơi rồi!"
" Sư... đệ, chẳng lẻ Bắc Cung sư thúc không nói với muội chuyện chúng ta sao?"
Đồng tử Xích Nha co rụt lại, một tia tức giận chợt lóe qua, mạnh mẽ tự cười
đối diện với Bắc Cung Chính nói: "Huynh xuống núi là lúc, phụ thân viết
một phong thơ đưa cho Bắc Cung sư thúc, sau này chúng ta đúng là... "
" Không có chuyện này!" Bắc Cung Chính buông xuống hai cánh tay căng
thẳng bên sườn, nàng không đại gia khuê tú(tiểu thơ nhà giàu) bình
thường, không đợi Xích Nha hưng phấn nói xong, giai nhân chân dài đã
lạnh lùng xoay người đi.
" Bịch!" Cánh cửa thư phòng lại bị trùng trùng đẩy ra, Bắc Cung đứng trước cửa bất động không di chuyển, Bắc
Cung hầu gia đang cảm thấy ngạc nhiên vì con vừa mới tranh cãi giằng co, giờ nàng lại vừa đột ngột nói:" Phụ thân, Chính Nhân phải tiến cung!"
Đến đã vội vàng, tới đã vội vàng, qua như gió, Bắc Cung Chính lưu lại đơn
giản lời nói nhanh chóng rời đi, chỉ để lại Bắc Cung Hầu gia cùng Xích
Nha vừa đuổi tới cười khổ với nhau.