"Nương nương, nương nương... Trinh công chúa tiến cung rồi, đã chờ tại Tê Phượng Cung của hoàng hậu từ sáng sớm!"
" A!" Hoàng phi đang xích lõa trên giường không tự chủ được phát ra tiếng kêu sợ hãi.
"Trinh công chúa? Nữ nhi của lão Hoàng đế, có cái gì đáng kinh ngạc chứ?" Kiều Tam kỳ quái hỏi một câu, hành động của dương căn vẫn không hề dừng lại
nửa phần.
"Nàng không phải công chúa thực, Trinh công chúa này chỉ là một hàng giả ven đường mà thôi!"
Ngọc Phi dưới đại dương căn của Đại Đảm Tam, ngọc thể một đám đỏ bừng, nhưng nàng không hổ là nữ nhân dã tâm, hiện giờ đang lúc cực độ cao trào, vẫn rất rõ ràng phân minh hiểu lý, đem lai lịch tân đối thủ nói ra một lần.
Thì ra Trinh công chúa này chỉ là nghĩa nữ dân gian do hoàng hậu nhận.
Truyền thuyết có một lần, hoàng đế hoàng hậu vi phục xuất cung tuần du,
không ngờ trên đường gặp phải yêu nghiệt làm loạn, trong lúc cực độ nguy hiểm bỗng có một nữ hiệp từ trên trời giáng xuống dũng mãnh tru diệt
yêu quái, cứu giá trong lúc hiểm nguy. Hoàng Thượng hoàng hậu cảm thán
sự anh dũng này, hơn nữa hiệp nữ này thật là nhu thuận, liền nhận làm
nghĩa nữ, lại còn chiếu cáo thiên hạ, từ nay về sau Ngạo Lai Quốc có
thêm một vị dân gian công chúa.
" A, a... Hoàng cung còn có trò
hay này nữa à!" Kiều Tam vô lại cười, hai ngón tay dùng sức vân vê tiểu
đậu đậu ở bên trong ngọc môn(cửa mình) của Ngọc Phi, vân vê đến nỗi Ngọc Phi co rút run run không ngớt.
"Tiện nhân nương nương, một giả
công chúa nàng cần gì phải xem trọng như vậy? Hay là trái lại nằm úp sấp đi, để cho thiếu gia ta đâm vào thoải mái một chút!"
Phần eo vừa động, kim thương đã nhắm ngay phía sau cánh đình hoa đỏ thẫm Ngọc Phi,
viên đầu rung lên, Kiều Tam lại đột nhiên ngừng lại.
" Di?" Một
lũ cảm ứng khó hiểu khiến Kiều Tam đem đầu xoay lại, nhìn về phía đại
môn Ngọc Phi cung; mặc dù tầng tầng tường cao chặn lại không gian bên
ngoài đích, nhưng trong tâm hắn trong phút chốc lại gió cuốn mây vận
chuyển. Ngay sau đó thiên địa dừng lại, khuôn mặt không thể quên chậm
rãi từ từ trong tâm hiện lên.
Cơ hồ là ở trong khoảnh khắc Kiều
Tam xảy ra phản ứng "dị thường", liền thấy một cung nữ bối rối ở trước
cửa bẩm báo:" Nương nương, bất hảo rồi, Trinh công chúa... Trinh công
chúa đánh vào rồi!"
" A, ngăn trở nàng!" Phản ứng theo thói quen
để Ngọc Phi cố chống đỡ thân thể, từ dưới thân Kiều Tam bò ra, tay chân
luống cuống tìm kiếm phượng trang của mình chẳng biết đã văng đi đâu
rồi.
" Bịch, bịch..." Cả chuỗi tiếng vỗ lớn từ cửa cung vang lên, trong cung đặc biệt bồi huấn đích thái giám thị vệ căn bản đở không
được sát khí đích tiếp cận.
" Ai dám ngăn cản bổn công chúa, ta
chém đầu kẻ đó rơi xuống đất!" Thanh âm xúc phạm mặc dù thanh thúy,
nhưng về phần bá đạo ại không khác Kiều Tam là bao.
"Di, thanh âm này sao quen tai vậy chứ!" Nghi vấn trong lòng không dứt, Kiều Tam cố gắng nâng thân thể xích lõa muốn mở cửa ra.
" Người tốt, đừng có... đừng có đi ra ngoài!"
Ngọc Phi thấy thế vội vàng dùng tay lôi kéo, đã bất chấp mình mới mặc quần
áo được có một nửa, hơn phân nửa nhũ phong vẫn còn trần truồng trong
không khí:" Nha đầu kia có kim bài tiên trảm hậu tấu của lão thái hậu
trong tay, trong cung cũng không ai dám đắc tội nàng, hơn nữa nàng còn
có tiên pháp, không phải người thường!"
Kiều Tam rốt cục hiểu
được, vì cái gì ngay cả Ngọc Phi cũng sợ hãi cái Trinh công chúa như
vậy, thì ra trước mặt hoàng đế lão nhân nàng ta còn được sủng ái hơn so
với cả Ngọc Phi.
" Ta càng cần phải nhìn nàng ta một chút, để xem rốt cuộc là cao nhân phương nào?" Kiều Tam tuyệt không sợ hãi bất cứ kẻ nào, ưỡn ngực nhấc chân hướng cửa đi đến. Hắn cả quần áo cũng chẳng
muốn mặc, hai vai run lên, mông lung quỷ vân liền bao phủ thân hình nam
nhân.
Tại cửa lớn Ngọc Phi cung, từng tên từng tên thái giám thị
vệ đã trải qua nghiêm khắc chọn lọc rất cao tựa như rác rưởi bị quẳng ra chung quanh, nằm đầy một đống, một đạo cao gầy nữ tử bóng hình xinh đẹp giống như mủi tên nhọn xé gió phóng đi, trực tiếp chém giết tiến vào
bên trong giết.
" A!" Đang lúc Trinh công chúa vọt tới ngoài cửa phòng ngủ Ngọc Phi, nàng lại đột nhiên ngừng lại cúi đầu sợ hãi, đôi
môi đảo quanh than, hai tia hồng quang khác thường đồng thời hiện lên
trong đáy mắt hai người.
Thời gian đột nhiên dừng lại tại giờ
khắc này, cách nhau bằng một cánh cửa mỏng, một bên trong một ngoài, một nam một nữ, hai ánh mắt dừng ở lẫn nhau, cảm giác huyền dị(bí ẩn khác
thường) cho hắn biết ai tới rồi, đã làm nàng biết, là ai ở bên trong.
" Ngăn nàng lại, không thể để cho nàng tiến vào!" Ngọc Phi tay chân luống cuống dọn dẹp dấu vết dâm mĩ bên trong, nàng hiểu rất rõ Trinh công
chúa, chỉ có thể dựa vào tài năng của Đại Đảm Tam để ngăn trở cước bộ
của nữ tử điêu ngoa kia.
"Nàng đi rồi!" Kiều Tam không có động, chỉ là ngưng tiếng xé gió nói ba chữ đơn giản.
" Đi rồi?" Gian tình bại lộ chỉ kém một đường, Ngọc Phi bị dọa đến mức
nhảy dựng thật mạnh không tin vào lổ tai của mình, đến khi từ ngoài cửa
truyền đến tiếng vấn an run rẩy của đám thái giám cung nữ, Ngọc Phi lúc
này mới như trút được gánh nặng thở dài một hơi.
"Bảo bối nhân,
đừng sợ, tối nay ta phải đi Tê Phượng Cung thu phục nàng!" Ánh mắt Kiều
Tam lại ngắm nhìn cách cánh cửa nơi phương xa, ánh mắt phức tạp tựa hồ
muốn xuyên thủng tầng tầng tường cao, gấp rút đuổi theo bóng hình chân
dài xinh đẹp kia.
"Lạc, lạc... Đại Đảm huynh thật sự là hảo khí phách, không hổ là anh hùng hào kiệt trong lòng Ngọc Phiến!"
Ngọc Phi không có mở miệng, sau lưng Kiều Tam lại truyền đến ngân linh hoan
thanh(âm thanh chuông bạc) của Vạn Yêu công chúa, Ngọc Phiến tinh tế nhẹ nhàng lại vừa không mất đường cong uyển chuyển phảng phất từ hư không
hiện ra, bước chân nhẹ nhàng đến nhân gian.
Kiều Tam giờ phút
toàn thân trần truồng, bất quá Kiều Tam không nghĩ gì về chuyện không
mặc quần áo, ngược lại còn cố gắng tạo biểu tượng hùng tráng, xoay người lại, cùng Ngọc Phiến công chúa mặt đối mặt.
"Công chúa hảo nhã
hứng, thế nhưng có hứng thú đến tham quan học tập hay không, ta vừa cùng Ngọc Phi chơi trò chơi, nàng có muốn cùng chơi hay không?"
"
Lạc, lạc... Bổn cung thật rất muốn, chẳng biết Đại Đảm huynh có khinh
tiện thiếp thân là bồ liễu chi tư(đã có chồng) hay không?" Ngọc Phiến
chính là lời nói vô cùng hào phóng, tiếng cười tuyệt đối hoang dại to
gan, hai mắt ẩn tình đăm đắm dừng ở dương cương của nam nhân.
Như thếtrợn ra đích, một đời sắc lang lại khô khốc cười, hai tay làm ra
kiểu đầu hàng:" Công chúa điện hạ, nàng không cần trêu chọc ta, ta không thể là đối thủ của nàng!"
" Lạc, lạc... Có sắc tâm không sắc đảm!"(có máu dê lại ko có gan dê)
Ngọc Phiến chẳng biết thật giả kích thích rồi Kiều Tam một câu, xoay thân
một vòng, từ nhu tình như nước biến thành rồi túc mục(mi mắt) ngưng
trọng, không hề cùng Kiều Tam vui đùa, mà là vô cùng chăm chú nói:" Đại
Đảm huynh, bổn cung tiến đến là có việc muốn thương lượng cùng huynh;
Ngọc Phi muội muội, muội hãy ra ngoài trong một lát."
"Vâng!"
Ngọc Phi khom người thối lui, dưới khí thế uy nghi Vạn Yêu công chúa,
nhân gian hoàng phi căn bản không có nửa điểm phản kháng.
" Đại Đảm huynh, thần tiên muốn lấy mạng huynh đã đến Tôn Long thành!"
Ngọc Phiến vừa mở miệng, đã nói lên chuyện kinh người; ống tay áo giương
lên, xem nàng có vẻ tùy ý, kỳ thật rất ngưng trọng(chú tâm) mà đem sự
tàn nhẫn của Long Mẫu nói một lần, cuối cùng nghiêm trọng bổ sung nói:
"Huynh hôm nay đã là cái đinh trong mắt Tứ Hải Long Mẫu, nàng nhất quyết muốn giết huynh thật nhanh!"