Âm thanh phiền nhiễu
trong đầu sau cùng cũng biến mất, Kiều Sinh cuối cùng cười khổ lắc lắc
đầu, Sách Linh cứ răn dạy mãi tạo cho hắn một cảm giác khác thường, cứ
như lời mẹ hắn cách hay răn dạy hắn hồi trước. Hắn niệm chú gọi Quỷ Vân
sau đó cẩn trọng n bước lên trên " Quỷ túy chi vân".
Lúc này đây, Kiều Tam thực sự đứng vững vàng phía trên thân hình Quỷ Vân.
" Cáp, cáp...... Thành công rồi!"
Lúc bay qua phải, lúc qua trái, lúc lên cao, lúc xuống thấp, Kiều Tam tựa
như hài tử bình thường chơi vui đến chết đi được, tiên pháp quả thật
thần kỳ quá mức đã rung động phàm nhân chi tâm, khiến cho hắn trong lúc
nhất thời quên cả tẩu tẩu, đã, không còn nhớ một chút gì.
Sau nửa ngày qua đi, nhân loại thiên tính tham lam phát tác, hắn lại càng ham
chơi hơn. Đang lúc Kiều Sinh vắt hết óc muốn nghĩ thêm nhiều trò thần
thông thì từ chân núi mơ hồ vang lên tiếng kêu gọi khiến hắn bừng tỉnh.
" Tam thiếu gia, Tam thiếu gia......" Thập Nhị Nương dựa vào sự giảo hoạt của hồ yêu đích cùng những phép thuật cuối cùng cũng thoát khỏi sự truy đuổi không tha của Bắc Cung Chính, sau đó lại vừa rất nhanh đánh trả
một đòn hồi mã thương.
Nàng biết được của bí mật Kiều Tam, đương nhiên tin tưởng Kiều Tam sẽ không dễ dàng bị chết như vậy.
" Thập Nhị?" Kiều Tam ánh mắt sửng sốt, một vầng sáng chớp lên trên không trung, lóe sáng khắp cả cụm mây dưới chân Kiều Tam. Hai chân hắn mới
vừa vừa chạm đất, Quỷ Vân đã chui vào mặt đất biến mất không thấy:" Thập Nhị, ngươi thoát được rồi sao, tên Bắc Cung Chính bị bệnh thần kinh
đâu?"
Cự nhũ cô gái nghe vậy không khỏi thầm yên tâm, theo lý mà nói,tuy bị đột ngột giết chết nhưng Kiều Tam vẫn chưa biết gì.
Thập Nhị Nương giả bộ kinh sợ, vỗ vỗ cặp ngực cao vút, sau khi khiến cho
Kiều Tam ánh mắt nóng lên, nàng lúc này mới run giọng hỏi ngược lại:"
Tam thiếu gia, ngươi...... Người vừa rồi...... A, ngươi biết bay! Tam
thiếu gia, người cũng là yêu quái à?"
" Đừng có nói bậy, thiếu
gia ta đây chính là tiên pháp!" Lời còn chưa dứt, Kiều Tam đột nhiên
phản ứng mạnh:" Ai nha! Tẩu tẩu, không xong! Thập Nhị, mau, ta mang
ngươi đi tới!"
Tưởng tượng đến sự trì hoãn lâu như vậy, Kiều Tam
không khỏi ba hồn ứa ra, bảy phách bạo đi, liên tục thầm mắng chính mình hồ đồ.
Quỷ Vân lại từ mặt đất toát ra, nâng chủ nhân bay nhanh
hướng đỉnh núi bay đi, Thập Nhị Nương lúc này mới nửa thật nửa giả giải
thích nói:" Lúc trước mấy yêu quái đánh rớt người, sau đó bắt em đi, Bắc Cung Chính đuổi theo đã cứu em, hắn tiếp tục đuổi giết yêu quái rồi!"
" Ôi! Nguyên lai Bắc Cung thế gia thật đúng là có thể bắt yêu à!" Kiều
Tam hôm nay đối với quỷ thần đã là trăm phần trăm tin tưởng, giả bộ
thành tâm mà thuận miệng mong ước rồi một câu:" Chỉ mong hắn có thể đem
yêu quái xử lý! Hắc, hắc......"
" Hì hì, hi hi hi…"- Thập Nhị Nương phụ họa cười khẻ, cười đến cự nhũ một trận rung động lớn.
" A, tìm được rồi! Tam thiếu gia, người ở đây!" Sau khi đi tới đỉnh núi,
với sự dẫn dắt của khứu giác thần kỳ Thập Nhị Nương đã dẫn Kiều Tam tới
bãi cỏ dại rừng hoang, sau đó tìm được cái động khẩu bí mật.
"
Thập Nhị, ngươi ở bên ngoài chờ ta, cẩn thận nấp cho kỹ!" Kiều Tam mặc
dù phân phó Thập Nhị Nương cẩn thận, nhưng hắn cũng đi nhanh lưu tinh,
trường kiếm nơi tay, xông thẳng yêu động.
" Hihihihi…" Tiểu hồ
yêu cười trộm không thôi, nàng đương nhiên sẽ không theo vào, bởi vì ở
chỗ đó sắp xảy ra chuyện đã những chuyện mà không nên có quá nhiều người có mặt!
Ban đầu do được phép lực thần thông nên dũng khí Kiều
Tam tăng nhiều, sau một phen tìm kiếm, hắn đã tìm được bóng hình xinh
đẹp của tẩu tẩu, càng thêm may mắn chính là bên trong thạch động không
có một cái bóng của yêu quái!
Kiều Tam hưng phấn cấp bách chạy vội tới cái giường bằng đá, vội vàng ôm lấy rồi thân thể bất động của Khanh Nương!
" Tẩu tẩu, tẩu tẩu...." Ngón tay tìm tòi, Kiều Tam sợ hãi tâm thần lo âu, Khanh Nương chỉ là bị yêu pháp chế trụ tâm thần, nhưng quần áo vẫn đầy
đủ.
Lo sợ mãi cuối cùng cũng thấy an lòng, may mắn tới kịp!
Một lũ quang mang màu xám tại đầu ngón tay Kiều Tam lóe ra, lập tức chui vào mi tâm tẩu tẩu.
Tuyệt sắc giai nhân mi tâm sáng ngời, tâm thần giãy giãy khỏi sự trói buộc của hắc khí, đôi mắt nàng mở to.
" A, Tam đệ, hù chết ta rồi! Ô...ô..."
Mềm mại mỹ phụ trí nhớ vẫn đang bị mây đen bao phủ, lúc Kiều Tam xuất hiện
trước mắt nàng, một cổ nhiệt lệ phá tan khoảng cách giữa thúc tẩu hai
người, Khanh Nương kích động lần đầu chủ động nhào vào ngực tiểu thúc,
vai rung động không ngừng nhỏ lệ.
" Khanh Nương, không sợ! Yêu
quái đã bị đánh chạy rồi!" Vô lại Kiều Tam thuận miệng khuyếch đại công
lao chính mình, sau đó ôm lấy Khanh Nương thâm tình ôn nhu nói:" Chúng
ta về nhà đi!"
" Uhm!" Khanh Nương vừa ôn nhu vừa thẹn vừa mừng gật gật đầu, đôi mắt đẹp không có buồn rầu, mà lại có vài tia sáng kỳ dị.
Khanh Nương vừa mới đứng lên, đột nhiên thân thể mềm mại run lên, mặt ngọc
trong phút chốc giống như hỏa diễm đỏ hồng:" A...A... A..A...."
Đôi môi hồng nhuận đỏ thắm càng sáng thêm, thân thể mềm nhũn ngã vào ngực
Kiều Tam, Khanh Nương một bên thở dốc, một bên đứt quãng nói:"
Đừng...đừng... Tam đệ, nóng quá, ôm chặt...... Lại ôm chặt một chút!"
Hai người da thịt cách y chạm nhau rất sát, Khanh Nương trái tim vô tận khô nóng tựa hồ tìm được rồi phương hướng để dựa dẫm, một cổ cnhiệt lực
dũng mãnh chảy vào thân thể Kiều Tam, hơi lạnh khoái cảm khiến cho đoan
trang mỹ phụ trở thành con mèo nhỏ liều mạng hướng ngực tiểu thúc nhào
tới.
" Nóng, còn muốn ôm...ôm... Ôm chặt?!" Kiều Tam sửng sốt,
không thể tưởng được trong thời khắc như thế này, tẩu tẩu lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Cặp môi thơm hé mở, chiếc lưỡi đỏ tươi khẽ liếm nhe trên vầng môi nàng, ánh mắt ngượng ngùng diễm lệ, hô hấp dồn dập, mùi
thơm như lan, Khanh Nương mặc dù muốn nói rất nhiều nhưng xấu hổ cùng
với mặt ngọc nóng bừng đã nói hết thảy!
Kiều Tam trong lòng thầm kêu một tiếng sợ hãi, không biết nên thích hay nên buồn, như thế này hắn làm sao mà hiểu được?
Xuân dược- tẩu tẩu nhất định là bị bọn hái hoa tặc phục xuân dược, may mắn
chính mình cùng Bắc Cung Chính kịp thời xuất hiện khiến kẻ trộm người sợ quá chạy mất, bất quá...bất quá... Bây giờ làm sao bây giờ? Làm sao tìm bọn chúng để lấy giải dược đây?
Trong khi Kiều Tam đang do dự
cũng là lúc, một cổ nóng rực nhảy vào mi tâm hắn, Dâm Huyết Ấn đỏ tươi
lại một lần nữa hiện lên, đưa băn khoăn cuối cùng của hắn trong nháy mắt biến thành tro bụi.
Hắc, hắc...he he he... Sao mình ngốc vậy
chứ, thật sự là ngốc! Như thế nào buông tha cơ hội tốt này, ngày ban
thưởng này có thể nào không nhận, nếu không có cơ hội này thì tẩu tẩu
đích kiên trinh còn không biết kéo dài tới khi nào mới có thể hoan ái
cùng nàng thêm một lần nữa!
Tận hưởng, tận tình yêu thương tẩu tẩu thật lâu, thật nhiều phương pháp giải cứu duy nhất để cứu giai nhân khỏi xuân dược.
Hiện thực tuyệt vời phá vỡ sự trói buộc của luân thường đạo lý, lửa tình
ngập trời đốt hủy nhân gian luân thường, Kiều Tam quên đi yêu quái, quên đi nguy hiểm, cổ tay phương hướng biến đổi, lòng bàn tay đã bóp mạnh
nhũ phong đang run rẩy của Khanh Nương! Ôi thật đã!
"
A...aaaaaa…" Người đẹp hồi hộp cắn chặt môi, Khanh Nương ngọc thể mỗi
một tấc da thịt đều đang bừng bừng mời gọi nam nhân, mỗi một sợi tóc đều quấn quanh người tiểu thúc, nhưng là...nhưng là... Lòng của nàng hết
lần này tới lần khác vẫn đang tỉnh táo, so với những thời điểm dĩ vãng
hoan ái cùng Kiều Tam trước đây càng thanh tỉnh hơn
Mâu thuẫn biến thành thống khổ, thiên nhân giao chiến khiến Khanh Nương đau khổ giãy dụa giữa lý trí cùng dục vọng hoan lạc.
" Lạc, lạc......" Một đôi mắt đang ầm thầm xem sự nồng nhiệt này, tiểu hồ yêu ẩn thân lén quan sát cả hai, đối với sự bố trí của mình nàng cảm
thấy vô cùng hài lòng, đối với hồ tộc dâm huyết lại càng tự hào về sự
lợi hại không thôi!
Nàng cũng không muốn cho Khanh Nương tại mơ
hồ giao hợp, tố nhất để cho thúc tẩu hai người từ thân đến tâm kết hợp,
tốt nhất là Thập Dương Thể triệt để, hoàn toàn phá vỡ cấm kỵ luân
thường, để cho hắn cuối cùng vì Khanh Nương cùng huynh trưởng tay chân
phản bội...... Lạc, lạc, hảo kế hoạch!