Diêm Vương Đại Nhân! Đợi Tôi 18 Tuổi, Tôi Sẽ Nói Yêu Anh!

Chương 2: Chương 2: Tai nạn




-Diêm Vương đại nhân! Người định làm thế nào với bà ta!

-Chẳng thể làm gì đâu! Bà ta chính là vị tiên nữ bị phạt năm xưa đây mà. Đây là kiếp cuối cùng bà ta bị phạt. Hình phạt là nhìn thấy con gái của mình chết! Giờ cô ta được cứu, xem ra bà ta còn lý do ở lại! Thật phiền phức. Ta đến quá bar 1 lát! Ngươi cứ tiếp tục làm việc!~~

~~~~~~6.PM~~~~~~

Tử Diệp bước vào nhà, đầu tóc rối bời mệt mõi:

-Thưa ba! Con mới về!

-Ba! Chị ấy đi chơi nên mới về trễ đó!_Vy Vy xắt xéo.

-Ủa! Vy Vy! Chị nhớ em cúp từ tiết 2 cơ mà! Thật hỗn xược!_cô nhếch mép rồi đi lên lầu.

-Anh thấy chưa! Con bé luôn ngang nghạnh như vậy!_Diễm Hương giả vờ vuốt vuốt tóc con gái. Cái đáng thương ấy trong đáng sợ làm sao! Giả tạo.

GẦM...

Cô đóng sầm cửa, nhảy lên giường. Đôi mắt chợt mở to, cô nhận ra điều gì đấy. Nãy giờ cô không thấy con chó con của mình dưới nhà. Tử Diệp đứng dậy, dòm ngó mọi góc ngách, luôn miệng gọi Chípp! Mày đâu rồi?... cô đi khắp nhà nhưng vẫn không thấy, vú Năm gọi cô lại, từ tốn:

-Cô chủ! Lúc chiều tôi có thấy Vy Vy đưa Chipl của cô ra ngoài đi vệ sinh!

-Vú Năm! Sao vú để nó mang Chipp ra ngoài?

-Tôi...tôi xin lỗi cô chủ!

Không đợi lời giải thích, Diệp chạy ngay ra ngoài tìm chú chó. Cô lang thang hết mọi nẻo đường. Gọi tên nó khan cả cổ họng như có ai cào xé nhưng chẳng có lời hồi âm nào. Cô ngồi khụy xuống đất, từ khi mẹ cô mất, Chípp là niềm vui duy nhất của cô....Cố ngăn cho giọt nước mắt không rơi, Tử Diệp tiếp tục đi tìm

Niềm hy vọng chợt lóe lên khi cô gái kiệt sức. Bên kia đường, chú chó của cô đang đứng run rẫy một cách sợ hãi.

-Chipp! Tìm thấy mày rồi!_Tử Diệp vui mừng, băng ngang sang đường

BÍP BÍP....GẦMMM....

Dưới mặt đường lạnh lẽo, cô gái nằm yên không nhúc nhích. Máu đỏ lênh láng, ướt đẫm cả bộ đồng phục. Đôi mắt mệt mõi cố gượng nhìn chú cún bên cạnh, mọi vật mờ ảo dần.... người ta còn nghe thấy tiếng còi xe cứu thương. Trời đổ mưa, từng giọt mưa hòa vào máu dưới mặt đất, thẫm đẫm lên khuôn mặt bất động của cô gái....

.

.

.

~~~Bệnh Viện~~~

Hàn lão gia đứng ngồi không yên trước phòng cấp cứu... Có cả bà Hương và con gái. Họ đều vui mừng nhưng không ra mặt. Đèn cấp cứu tắt, vị bác sĩ bước ra.

-Bác sĩ, con bé sao rồi?_ông Hàn vội vã

-Mọi người có thể vào gặp cô ấy lần cuối. Xin mọi người hết sức bình tĩnh! Cô ấy chết do mất máu quá nhiều! Xin lỗi! Chúng tôi đã cố gắng hết sức!

Đôi chân ông Hàn run run, không tin những gì trước mắt,kéo tấm vải trắng che kín mặt con gái ông. Tử Diệp người đầy máu, ánh đèn mập mờ của phòng cấp cứu hắt lên gương mặt tuy chẳng có cảm xúc nhưng lại hồng hào biết mấy! Trợ lý đi cạnh phải đỡ vì sợ ông kiệt sức mà ngã ra.

An An của mẹ! Sao lại như vậy chứ? Linh hồn mẹ cô cạnh bên, khóc nấc nhìn con gái đầy máu me, đôi môi cô vẫn còn giữ nụ cười.

Thượng đế! Xin thứ lỗi! Cho dù là trời chu đất diệt tôi vẫn phải cứu con bé! mẹ cô dùng tay, thổi ra một luồng khí màu xanh, áp xát vào mặt cô. Đó là viên chân nguyên cuối cùng của bà. Ngón tay Tử Diệp bắt đầu động đậy cũng là lúc Thiên Thảo bà ta mất đi thêm một phần nguyên khí.

-Bác...bác sĩ...con tôi tỉnh rồi!_ông Hàn vui mừng trong sự ngạc nhiên. Hai mẹ con bà dì ghẻ cũng qua dỗi bất ngờ, cả các bác sĩ và y tá cũng thế. Đây là trường hợp đầu tiên họ thấy!

Chợt, một bàn tay đặt lên vai bà, một hơi tay thật ma khí...

Hôm nay là ngày tận của con bé! Sổ sinh tử đã ghi rõ! Mà bà dám làm trái...trời đất không tha!

-Mọi tội lỗi ta sẽ chịu!Con bé không sao đồng nghĩa với việc ngươi hết nhiệm vụ rồi! Về đi! Ta sẽ trở lại Quỷ Môn Quan sớm thôi!

-Bà...

-Tội lỗi ta sẽ gánh, chỉ cần con bé an toàn!

-Một kiếp người u mê!_Tên Thần Chết biến mất.

.

.

.

BỤP

-Thật quá đáng! Thần nữ thì có thể can thiệp vào sự sống và cái chết à? Thần Chết! Ta cho ngươi 3 ngày để bắt hồn con bé Tử Diệp về đây!_anh nổi giận

-Dạ vâng thưa Ngài! Tôi sẽ cố gắng!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm nay là ngày cô ra viện, chỉ 1 mình không người thân...không một ai cả giống như lúc mẹ cô ra đi vậy! Bà nằm lạnh lẽo trên giường bệnh một mình suốt những giây phút cuối đời. Thử hỏi xem lúc đó ba cô ông ta đã ở đâu? Nói đến đây, cô quệt nước mắt, âm thầm xách balo khỏi phòng bệnh.

Cô bước đi. Lại là 1 ca cấp cứu, bệnh nhân bị xe đụng, người đầy máu. Chợt, cô nhìn thấy 1 người đứng lặng lẽ ở góc phòng, gương mặt vô hồn, đôi mắt sâu thẳm như cái hố đen đựng đầy u uất, cô dụi dụi mắt:

-Người...người này khi nãy đang được chuyển vào cấp cứu mà!_cô đảo mắt nhìn xung quanh, cũng thấy một số kẻ giống vậy và... cô nhận ra Họ là những linh hồn

-Mong anh sớm siêu thoát!_Tử Diệp nhìn con ma đó, cười rồi rời đi.

Ngoài cửa sổ, đám quạ đen đảo đôi mắt đầy sát khí của chúng nhìn quanh rồi biến mất-Hết chương 2-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.