Hẳn là Nhị Lang Thần từ đầu cũng chưa đưa mắt liếc nàng một cái, chỉ khi
bọn họ đi qua, Lưu Quang hung hăng trừng mắt nhìn. Thiên đế chỉ giúp hắn xóa đi đoạn trí nhớ liên quan đến Quỳnh Hoa Tiên Tử kia, nhưng về phần
Lưu Quang, hắn không động tay động chân. Cho nên giờ phút này ở trong
lòng Dương Tiễn, Quỳnh Hoa là ai? Hắn có lẽ không thể nhớ rõ. Nhưng Lưu
Quang là ai? Hắn vẫn như cũ nhớ rõ vô cùng!
Một yến hội nhàm
chán, một đám Thần nhàm chán. Mỗ Vũ hai tay chống cằm, nhìn lão thần
tiên, tiểu thần tiên vui cười kính rượu cho nhau, sau đó cắn quả đào. Ở
trong lòng liền trực tiếp cho bọn hắn hai chữ. Ngốc tử! Vị trí của Lưu
Quang cùng Tiểu Vũ tuy rằng bị an bài có chút xa. Nhưng tục ngữ nói
đúng, vàng để chỗ nào cũng đều sáng lên. À, đương nhiên. Những lời này
là tuyệt đối không phải Tiểu Vũ nói.
Một thân trường bào màu tím, tôn lên thân hình hoàn mỹ. Lưu Quang tung vạt áo, liền tùy ý ngồi
xuống. Một chút cũng không để ý tới tầm mắt chúng tiên chung quanh. Bàn
đào trân quý như vậy, bình thường chỉ có thân phận cao quý thần tiên mới có tư cách nhấm nháp thôi. Mà Lưu Quang không chỉ là Diêm vương chưởng
quản địa ngục, còn cùng Vương Mẫu, Thiên Đế có quan hệ thân thích. Cho
nên cũng thật tự nhiên, đào trên bàn của hắn, thực sự càng trân quý.
Tùy ý vươn tay cầm lấy, tùy ý hướng bên cạnh: “Nha đầu, nếm thử đào hôm nay cùng đào của các ngươi, xem có khác gì nhau không?”
Tiểu Vũ cũng không suy nghĩ nhiều, nghe thấy lời này, há mồm cắn xuống.
Nhưng miệng vừa hé ra, chợt nghe chung quanh một trận hút không khí. Tựa hồ có người muốn nói gì, nhưng thấy Lưu Quang vẻ mặt mị hoặc tươi cười, liền ngậm miệng. Tiểu Vũ khép miệng, giương mắt đảo quanh bốn phía,
trong lòng hiểu được vài điều. Con mắt vừa lưu chuyển, đột nhiên hé
miệng, làm bộ muốn cắn xuống. Quả nhiên, động tác này lại làm xảy ra một trận hút không khí.
A, thú vị!
Lại khép miệng, có chút vô tội nhìn về Lưu Quang ở bên cạnh, “Lão đại, sao ăn quả đào này mọi người lại tạo ra âm thanh?”
Lưu Quang tùy ý vẫy vẫy tay, “Không cần phải để tâm bọn họ, ngươi ăn việc
là việc của ngươi. Ăn ngon thì khi về đóng gói vài quả mang về Địa phủ.”
Nói ra chuyện này, thần tiên liền dùng một chút ánh mắt bắn phá nhìn lại.
Nhìn cái gì vậy, đáng đánh đòn! Tức khắc, chúng tiên lập tức quay đi,
lại giả vờ giả vịt đứng lên kính rượu nhau.
Tiểu Vũ cũng đem quả
đào trong tay hướng Lưu Quang, mở miệng nói: “Coi như xong, ta trời sinh đối với loại đại bổ này có dị ứng gì đó. Ngươi vẫn là tự mình ăn đi.”
Lưu Quang nhất thời nhún vai, cũng không bắt buộc. Để lại quả đào kia, kéo tay Tiểu Vũ qua, đứng lên.
“Kỳ hạn đã đến, chúng ta về nhà đi.”
Đúng nha! Tiểu Vũ đột nhiên tỉnh ngộ. Nếu Lưu Quang không nói như vậy, tàng
cũng quên. Bọn họ vẫn là thân mang tội, lên Thiên đình cũng vì đến gánh
vác hậu quả. Ặc, mà tàng ngẫm lại, mấy ngày nay, bọn họ bị phạt cái gì?
Đầu tiên là đi dạo phố, cơ hồ đem Thiên Giới đi hết một lần. Sau đó, đi
miếu Nguyệt lão kia hái hoa, đến chỗ Thái Thượng Lão Quân tìm lò bát
quái nướng khoai lang. Cuối cùng, thừa dịp người chưa chuẩn bị, đi điện
Dao Trì. Sau đó, mới gặp gỡ Quỳnh Hoa Tiên Tử.
Tuy rằng Thiên
Giới không khí không tệ, hoàn cảnh cũng tương đối tốt. Nhưng Tiểu Vũ cảm thấy thiếu thiếu một chút. Nay nghe Lưu Quang nói về nhà, tàng mới tỉnh ngộ. Thì ra, cho dù chỗ này ánh sáng phồn hoa. Nhưng nếu như không có
người làm bạn, không biết rõ bằng hữu, vô luận như thế nào, cũng không
phải nơi ở cuối cùng.
Ha ha, Tiểu Vũ giơ lên khuôn mặt tươi cười. Nhà nha, thì ra trong lúc bất tri bất giác, tàng đã coi Địa phủ như nhà của mình. Aizz, lời này nếu cùng người ta nói, người khác nhất định xem tàng là bệnh thần kinh mà bắt lại? Ừ! Tiểu Vũ dùng sức gật đầu, hướng
Lưu Quang lộ ra tươi cười thật sâu.
Giật mình, một giọng nữ tử trong đại điện vang lên.
“Sự kiện bàn đào hôm nay chính là do Vương Mẫu nương nương một tay xử lý, ở Thiên Giới phàm là thần tiên có uy tín, danh dự đều được trình diện
chúc mừng. Diêm Vương đại nhân lúc này rời đi, chẳng phải là không đem
chúng tiên để vào mắt? Thậm chí, là không đem Vương Mẫu nương nương để
vào mắt?”
Hai người dừng lại cước bộ, Tiểu Vũ bất đắc dĩ thở dài
một tiếng. Nàng chỉ biết! Làm sao đơn giản như vậy? Khi tàng ngày đầu
tiên theo Lưu Quang bước vào Thiên Giới, cơ hồ những ánh mắt bắn thủng
tàng vẫn theo như hình với bóng. Vô luận tàng đi đến đâu, sẽ có người
nhìn chằm chằm tàng. Bộ dạng tàng đẹp sao? Không đẹp! Đẹp là cái phúc
hắc nam nhân bên người tàng! Nhờ hắn ban tặng, Tiểu Vũ tàng dù muốn
thường thường phàm phàm làm người hầu nhỏ, cũng không có khả năng. Thanh âm này? Không phải là Hà tiên tử ngày đầu tiên đã gặp mặt, còn bị tàng
trêu đùa sao. Không nghĩ tới con nhóc có thể chịu lâu như vậy, hiện tại
mới đến báo thù.
“Lão đại? Làm sao bây giờ?” Không quay đầu, Tiểu Vũ hướng Lưu Quang đưa mắt, thấp giọng hỏi.
Lưu Quang cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng, thoáng quan sát, nháy mắt với
Tiểu Vũ, nói: “Nha đầu, tí nữa sẽ phát sinh chuyện, sau khi trở về trăm
ngàn lần không được nói điều gì cho Chung Quỳ hay là Tiểu Bạch, Tiểu
Hắc, Tiểu Thôi! Như vậy, ta mới không phải giết quỷ diệt khẩu!”
Xác định những lời này của Lưu Quang không phải vui đùa, nhưng TiểuVũ còn
có chút khó hiểu. Này? Đây là ý gì? Trong trường hợp này, không thể phủ
nhận, tuyệt đối đều do chính bản thân tạo ra. Tuy nha đầu này đầu óc
không tốt lắm, lại nói ta là tiểu bạch kiểm, nhưng nhất định phải giữ
bên người. Lại nói, cả đời người chắc chắn phải có điều gì đó làm sai,
hay hối hận. Kỳ thật không chỉ là người, quỷ cũng là như thế. Ví dụ như
ta, ta đời này làm một chuyện hối hận, đó là đã lưu lại nha đầu Tiểu Vũ
này.
Căn bản không nghĩ tới, thế gian còn có người hồ nháo như
thế. Cơ bản không nghĩ tới, thế gian còn có người không sợ Lưu Quang lão đại. Căn bản không nghĩ tới, có người dám đứng trước Mạnh bà nói canh
bà khó uống. (Ặc, tuy rằng sự thật này được công nhận, bất đắc dĩ chúng
ta đối với vẻ đẹp của văn hóa Trung Hoa – kính già yêu trẻ – rất là phối hợp, cho nên vẫn thông cảm với cảm thụ nội tâm của bà mà chưa từng nói
ra.) Căn bản không nghĩ tới, tàng cuối cùng sẽ bị Lưu Quang lão đại giữ
lại, làm đàn em của hắn. Căn cứ vào nhiều áp lực như vậy, chúng ta đều
bị lão đại bán đứng. Đành lưu nàng lại làm bảo tiêu. Ta với Tiểu Hắc xem như cũng tốt, Chung Quỳ lão đại lại vô cùng buồn bực. Nha đầu Tiểu Vũ
kia luôn gây chuyện, bất luận việc lớn việc nhỏ, chỉ cần là có chuyện,
tàng đều tò mò muốn quan tâm. Nàng càng quan tâm, Chung lão đại càng đau đầu.