Diêm Vương Phúc Hắc Vương Phi Gây Rối

Chương 23: Q.2 - Chương 23: Nghi thức hoan nghênh




Không chỉ muốn mặc kệ công việc điên đầu, còn phải theo sau nàng. Sợ tàng xảy ra việc ngoài ý muốn, hoặc là chạy trốn không thấy người. Lưu Quang lão Đại tuy rằng không nói rõ, nhưng nay ở Địa phủ phàm là quỷ đều có thể nhìn ra, Tiểu Vũ nha đầu kia trong cảm nhận của hắn rất quan trọng.

Thiên Khiển nha!!! Lưu Quang lão Đại vì nàng chặn Thiên Khiển. Ta mặc dù hiểu được thực lực của lão Đại, nhưng chính mắt thấy cổ khí thế kia, không khỏi cũng bị thuyết phục thật sâu. Cái gọi là không lên tiếng thì thôi, lên tiếng sẽ bỗng nhiên nổi tiếng, chính là nói nhóm lão Đại nhà ta. Ta mặc dù không hô to giống như Tiểu Hắc, nhiều lúc nói ra lời linh tinh ngu ngốc gì đó. Nhưng nội tâm kích động cũng khó có thể che giấu. Sớm nghe nói Diêm vương Lưu Quang lợi hại, ta ở Địa phủ nhiều năm lại chưa bao giờ chân thật lĩnh hội qua. Nay vừa thấy, liền càng kiên định quyết tâm của ta trọn đời theo hắn làm tùy tùng.

Aizz, thôi thôi. Làm người có nỗi khổ của con người, quỷ có cái khó của quỷ. Ai ngờ những nhân vật khó chơi ở địa phủ đều bị nha đầu kia trị. Ngươi xem, Mạnh bà người ta vẻ mặt vui tươi hớn hở cùng tàng nghiên cứu phương pháp nấu canh vong tình. Tiểu Thôi còn mê mệt đủ loại màu sắc nước trái cây. Ánh mắt Lưu Quang lão đại lại không dời khỏi người nàng. Chúng ta chỉ là tiểu quỷ, sau này còn có thể nói gì?

Nhật kí của Tiểu Bạch soái ca! Thực khó nghĩ! Cỡ nào phù hợp với Địa phủ, nơi tràn ngập hơi thở tử vong.

Ặc, kỳ thật khi nha đầu này chưa tới, chỗ này còn có chút hương vị tử vong. Nay, aizz. Lại nói, mặc dù không xem nhật kí của Tiểu Bạch viết cái gì, nhưng ta có thể khẳng định, hắn giờ phút này nhất định cùng ta cảm thán giống nhau. Bất quá ta so với hắn lạc quan hơn nhiều, đối với nha đầu Tiểu Vũ kia cũng rất là yêu thích. Tuy rằng ta cùng Tiểu Bạch đã lưu lạc thành bảo tiêu của người ta, nhưng ta cũng là cam tâm tình nguyện. Tên Tiểu Bạch kia cũng chỉ cứng miệng, kỳ thật hắn đi theo bên người nha đầu Tiểu Vũ, cũng vui vẻ mừng rỡ.

Có một điểm không thể không nói, chính là Chung lão đại đáng thương. Lệnh bài của Chung lão đại chính là thượng cổ pháp bảo, bị lệnh bài này đánh trúng sẽ thành Quỷ Lệ hồn, vô luận lợi hại bao nhiêu, đều không có đường sống. Đã có một thứ tốt như vậy, bị nha đầu Tiểu Vũ cố tình nói thành bản chuyên. Chung lão đại trước kia vẫn tự hào vì lệnh bài, từ đó, không bao giờ lấy ra khoe nữa. Pháp bảo của ta cùng Tiểu Bạch, càng không đáng nhắc tới. Vật lợi hại như vậy, đến miệng nha đầu kia, trở thành bản chuyên cùng chổi lông gà. Chung lão đại từng âm thầm thề, không bao giờ quan tâm nha đầu Tiểu Vũ. Chỉ vừa nháy mắt, hắn liền nhận được mệnh lệnh của Lưu Quang lão đại, luôn luôn phải bảo hộ nha đầu Tiểu Vũ an toàn. Nhớ rõ sắc mặt hắn khi đó, hình như đều thành màu đen.

Lão đại thật sự là xuất chúng, một tay chặn cả Thiên Khiển. Ta đối với hắn sùng bái giống như nước sông chảy liên miên không dứt. Tiểu Bạch thích mắng ta ngu ngốc, kỳ thật hắn so với ta còn ngu ngốc hơn, hắn không chỉ ngu ngốc, còn đặc biệt có thể giả bộ! Ta thấy ánh mắt hắn hưng phấn, chỉ biết hắn kỳ thật trong lòng khẳng định so với ta còn kích động hơn. Trước kia trong lòng ta, lão đại đứng thứ nhất, Địa phủ đứng thứ hai, Tiểu Bạch đứng thứ ba, Chung lão đại đứng thứ tư, Tiểu Thôi đứng thứ năm, Mạnh bà nếu như không cho ta nếm thử canh của tàng, liền đứng thứ sáu. Nay thêm một nha đầu Tiểu Vũ, vốn dựa theo trình tự tàng hẳn là đứng thứ bảy. Nhưng nhìn thái độ của lão đại đối với tàng, ta tuy rằng không thể khẳng định về sau sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng ta cảm thấy vẫn là đem tàng đẩy lên phía trước chắc có vẻ thỏa đáng.

Ta cùng Tiểu Bạch, Tiểu Thôi từng bàn luận một vấn đề, là Lưu Quang lão đại có phải hay không coi trọng nha đầu Tiểu Vũ? Nhớ rõ lúc ấy Tiểu Bạch rất là khinh bỉ lắc lắc đầu, lập tức phủ quyết nói: không có khả năng!

Tiểu Thôi bởi vì đi Thiên đình làm việc, vừa mới trở về không lâu, cho nên đối với Tiểu Vũ còn chưa quen thuộc. Nhưng nghe Tiểu Bạch nói nàng gây ra đủ loại hậu quả, bao gồm lần đó, để bọn ta đào nửa ngày ở đỉnh núi, rồi thản nhiên lắc đầu, nói không có khả năng. Ta thật ra đối với thái độ này không đồng ý, nhìn xem, sau khi chúng ta đưa Tiểu Vũ hôn mê trở về, Lưu Quang lão đại liền tươi cười làm cho người ta sợ hãi, cùng với toàn bộ Địa phủ đột nhiên thay đổi. Từ khi đó, ta liền ẩn ẩn cảm thấy Lưu Quang lão đại có chút không thích hợp. Hai người bọn ta cùng đưa ra một thống nhất, nàng khi mơ ngủ cũng đã lợi hại như vậy, chắc chắn lúc thanh tỉnh càng không tầm thường, nhất định sẽ gây chuyện nghiêm trọng. Cứ như vậy hai người bọn ta không phải sẽ sớm vác bát đi ăn xin hay sao?

Ba người chúng ta đều có quan điểm, sau sự việc Thiên Khiển, hoàn hoàn toàn toàn cải biến. Tiểu Bạch chấn kinh, nhưng còn thà chết mạnh miệng, không chịu thừa nhận. Tiểu Thôi có chút thừa nhận, cho nên Bút Phán quan bị nha đầu Tiểu Vũ bẻ gẫy, cũng chưa dám nói nửa lời. Ta đây, trong lòng kiên định suy nghĩ. Kỳ thật Địa phủ vẫn lạnh tanh, thêm nha đầu Tiểu Vũ hồ nháo cũng náo nhiệt không ít. Điểm này, từ tươi cười trên mặt Lưu Quang lão đại có thể nhìn ra được.

Nhìn Chung Quỳ lão đại hé ra mặt đen, ta chỉ có thể cảm thán một câu, Chung lão đại, ngươi nên nhận mệnh đi. Khụ, khụ!

Tiểu Thôi mang theo kính đen, cầm theo quả bẻ trong rừng cây, lặng yên đứng giữa căn phòng. Trên ghế ngồi ba người,Tiểu Bạch đem chân đặt trên bàn trà, Tiểu Hắc bắt chéo chân, rung rung lên kiểu dáng rất vô lại. Chỉ có Chung Quỳ ngồi đúng quy củ.

Chỉ thấy Chung Quỳ trong tay hào quang chợt lóe, bản chuyên lại hiện. Tiểu Hắc, Tiểu Bạch lúc này ngồi ngay ngắn, tay đặt ở đầu gối, không dám tùy tiện manh động. Tiểu Thôi thế này mới vừa lòng hướng Chung Quỳ giơ lên ngón tay cái, chọc Tiểu Bạch Tiểu Hắc trợn mắt trắng dã, không khỏi âm thầm nói thầm, thật sự là chân chó(nịnh bợ ^^)!

“Tốt lắm, hôm nay cũng cung cấp cho mọi người thông tin cơ bản, Địa phủ chúng ta hoa cỏ duy nhất nổi danh cũng chỉ là hoa Bỉ ngạn!”

Tiểu Bạch Tiểu Hắc liếc mắt bỏ qua, trong lòng khinh bỉ vạn phần. Sao phải nghe ngươi nói? Bất quá hắn cảm thán cũng chỉ kêu ca trong lòng, dù sao diêm Vương lão đại không ở đây, Địa phủ do Chung lão đại chủ trì. Tuy rằng tính tình so với boss Lưu Quang tốt hơn rất nhiều, nhưng vì bảo hiểm an toàn của bản thân, vẫn nên bớt chọc một chút. Tiểu Thôi dè chừng liếc mắt, thấy bộ dáng mọi người thực nghiêm túc, không khỏi mỉm cười gật gật đầu, bắt đầu giảng giải.

Phật nói, hoa bỉ ngạn, ngàn năm nở một lần, ngàn năm rụng một lần. Hoa và lá vĩnh viễn không gặp nhau. Tình bởi vì nhân quả, duyên do sinh tử định. Hoa Bỉ ngạn, theo phạn ngữ là hoa Ma Ha Mạn Đà La, ngàn năm nở một lần, ngàn năm rụng một lần, hoa nở khi lá đã tàn, lá trổ khi hoa đã héo, lá và hoa tuy cùng một cây, lại đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn không gặp. Trong thâm tâm con người, hoa bỉ ngạn là một đóa hoa bị nguyền rủa cùng trừng phạt, loại trừng phạt không ảnh hưởng tới sinh mệnh đối phương, cũng không gây thương tổn. Sự trừng phạt không thay đổi hằn sâu như hình xăm trên cơ thể, theo thời gian mà xóa nhòa. Hình xăm vĩnh viễn chỉ có thể mờ, không bao giờ có thể mất đi, như cơ hội được cùng người yêu ở cùng một chỗ vĩnh viễn chẳng bao giờ có, tựa như lá và hoa của hoa bỉ ngạn, hoa nở khi lá đã tàn, lá trổ khi hoa đã héo, cho dù là cũng một cây, nhưng vĩnh viễn không bao giờ được ở cùng một chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.