“Á. . . . . . Lão Đại, chúng ta tới đây làm cái gì?”
Không kích động như Hiên Viên Thương Tử, Tiểu Vũ lại có chút chột dạ mở miệng hỏi.
Lưu Quang cười nhạt, giống như lơ đãng nói: “Không làm gì, một Quỷ Hồn
trong Địa ngục trốn thoát, ta tự mình tới bắt nàng trở về mà thôi.”
Tiểu Vũ nghe nói thế, mặt xanh mét. Nàng thật vất vả đem người từ Địa ngục
mang ra, cũng không thể liền như vậy bị bắt trở về. Kẻ si tình kia không biết đã tỉnh chưa, nếu hắn tỉnh lại mà phát hiện vợ hắn lại bị đánh
xuống Địa ngục, vậy phỏng chừng hắn cũng liền hoàn toàn xong rồi.
Lưu Quang cố ý không nhìn thần sắc rối rắm của Tiểu Vũ, xoay người đến cạnh Hiên Viên Thương Tử.
“Hôm nay ta không tới quấy rối , ngươi dẫn đường đi.”
Hiên Viên Thương Tử sửng sốt, “Mang? Dẫn đường gì?”
“Dẫn chúng ta trực tiếp đi đến phòng của Tứ ca ngươi. Sau đó đi đại sảnh nói cho Đại ca, Nhị ca ngươi biết, ta ở trong phòng chờ bọn họ, có chuyện
quan trọng muốn thương lượng.”
Lưu Quang gật đầu, theo hướng hắn chỉ dẫn đi tới. Tiểu Vũ ngơ ngác đi theo
sau, không biết trong hồ lô lão Đại rốt cuộc bán thuốc gì. Mà việc đã
đến nước này, coi như lão Đại muốn đem Mị Nguyệt mang đi, nàng cũng
không có năng lực giữ lại.
. . . . . . .
Khi Lưu Quang đẩy cửa phòng ra, trong nháy mắt, trước mặt một đạo Lệ Phong lao tới. Lưu
Quang phản ứng cực nhanh, đưa tay liền giữ chặt cổ tay người đó.
Mọi người cả kinh, chỉ thấy cặp mắt Mị Nguyệt ửng hồng, cầm trong tay một
thanh đoản đao sắc bén. Ánh mắt nhìn Lưu Quang, tràn đầy tức giận.
Trước, Túc Thanh lo lắng Mị Nguyệt là Quỷ Hồn sẽ làm thân thể Bích Hiên bị ảnh hưởng không tốt, cho nên sử dụng pháp lực để nàng có thể tạm thời hiện
hình người.
Dù sao cũng là chị dâu của mình, mặc dù không rõ đã
xảy ra chuyện gì. Nhưng Hiên Viên Thương Tử theo bản năng liền muốn thay Mị Nguyệt giải nạn. Muốn khuyên Lưu Quang xuống tay lưu tình.
Khóe miệng Lưu Quang giương lên. Tay dùng sức, ném thân thể Mị Nguyệt. Hiên
Viên Thương Tử vừa định mở miệng nói, đành nuốt xuống, vội vàng tung
người nhảy lên, kéo cánh tay Mị Nguyệt lại. Nhưng không nghĩ tới Lưu
Quang này nhẹ nhàng ném một cái, lực đạo lại lớn như vậy. Thân hình hắn
loạng choạng, không thể làm gì khác hơn là dùng thân đỡ thân, thẳng tắp
đập vào tường, trong miệng ngòn ngọt, một tia máu tươi tràn ra khóe
miệng.
“Thất đệ!”
Mị Nguyệt thét lên kinh hãi, kinh ngạc quay đầu nhìn Hiên Viên Thương Tử.
Hiên Viên Thương Tử lắc đầu một cái, trên mặt vẫn tươi cười. Vuốt ngực ho khan một cái, nói không có việc gì.
“Quỷ hồn mang tội, cũng dám ở trước mặt ta làm càn!”
Lưu Quang hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng không nhìn hai người ngã nhào trên
đất, thẳng hướng Bích Hiên đang nằm trên giường đi tới.
Mị Nguyệt vội vàng đứng lên, kinh hô: “Ngươi đừng động đến chàng!”
Lưu Quang chợt dừng bước, nghiêng mặt có chút hứng thú nhìn Mị Nguyệt.
“Ta muốn động thì sao?”
. . . . . . .
Một mảng yên tĩnh, ai cũng không lên tiếng nữa.
Mị Nguyệt nhận ra Lưu Quang, vốn nàng chính là một luồng u hồn, không thấy được Diêm vương. Chẳng qua nàng là ngoại lệ, bởi vì trong cơ thể nàng
thiếu một hồn phách. Cho nên Thẩm Phán Thôi Phán Quan thường lui tới
thẩm lí và phán quyết không dám tự mình làm chủ, liền mời Lưu Quang tới.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lưu Quang, Mị Nguyệt kinh ngạc. Thế nào cũng không
nghĩ đến, đại quyền chưởng quản sinh tử Diêm Vương đại nhân, đúng là một nam tử tuấn mĩ. Chỉ là, nàng cũng chỉ kinh ngạc mà thôi. Sau lại bởi vì tay mình nhiễm máu tươi, bị phạt đày xuống địa ngục không được luân
hồi. Sau nữa, lại gặp được tiểu nha đầu Tiểu Vũ không giải thích gì cứu
nàng chạy trốn.
Mà giờ khắc này, Diêm Vương đại nhân lại tự mình
rời Địa phủ đi tới nơi này. Nếu tới lùng bắt nàng cũng thôi đi. Nhưng
Bích Hiên mấy ngày nay vẫn chưa tỉnh, Diêm Vương xuất hiện lúc này,
chẳng lẽ cũng là muốn dẫn Bích Hiên đi?
Có chút suy tư, đây cũng
là lí do tại sao Mị Nguyệt cảm nhận được hơi thở đến từ âm phủ, liền quả quyết ra tay. Nàng tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào đem Bích
Hiên đi!