“Lão Đại! Ta thật sự không nhịn được! Có một vấn đề ta nhất định phải hỏi ngươi!”
Tiểu Vũ lôi kéo Bạch Nhược, đi theo phía sau Lưu Quang mở miệng nói. Sắc
trời đã dần dần sụp tối, thấy Lưu Quang lững thững hướng sân vắng phía
trước mà đi tới, xem ra không phải là về Địa phủ.
Nghe thấy câu
nói của Tiểu Vũ, Lưu Quang đi ở phía trước giơ lên khóe miệng. Nghĩ
rằng, nha đầu kia quả nhiên đã thông suốt, rốt cục nhịn không được muốn
hỏi hắn vì sao đồng ý mua nữ tử này? Ha ha, hỏi đi hỏi đi. Như vậy ít
nhất cũng có thể nhìn ra được, trong lòng Vũ nha đầu cũng có hắn.
“Có vấn đề gì liền hỏi đi, không cần ngượng ngùng rào rào đón đón.”
Ngữ khí của mỗ Quang ra vẻ bình tĩnh, kỳ thật trong lòng sớm ước gì Tiểu Vũ mở miệng hỏi.
Tiểu Vũ vừa nghe lời này, liền buông lỏng tay đang nắm Bạch Nhược, chạy chậm hai bước đi tới bên cạnh người Lưu Quang. Lôi kéo ống tay áo hắn, ý bảo hắn cúi đầu đem lỗ tai ghé lại.
Lưu Quang thực tự nhiên nghĩ,
đây là biểu hiện con mèo nhỏ tiểu Vũ ngượng ngùng. Kết quả, hắn phối hợp hơi hơi cúi người xuống, ghé lỗ tai vào.
Ánh mắt Tiểu Vũ liếc
chung quanh, xác định bốn phía không có người, Tiểu Hắc và Bạch Nhược
cùng với Hiên Viên Thương Tử theo đuôi cũng không đi lên nghe lén. Vì
thế vẻ mặt thần bí hề hề bám vào bên tai Lưu Quang nói: “Lão Đại! Sao
ngươi có nhiều tiền như vậy? Có phải lấy trộm của công hay không?”
…
Giờ phút này Lưu Quang cảm giác, ngoại trừ bi ai, vẫn là bi ai. Nếu có thể
dùng một câu để hình dung, như vậy hắn sẽ nói, tâm của ta, thật lạnh
thật lạnh … .
Nghiêng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nghi hoặc của
Tiểu Vũ, Lưu Quang vô lực than nhẹ một tiếng, hai tay chấp ra phía sau,
liền vừa lắc đầu vừa thở dài tiếp tục hướng phía trước mà đi.
Tiểu Vũ khó hiểu sững sờ ở tại chỗ. Đây là làm sao vậy?
“Này! Này! Lão Đại. . . . Lão Đại dừng lại chút. . . Ta hỏi ngươi. Sao ngươi
lại không để ý gì hết vậy! Này! Này này! Lão Đại. . . Lão Đại … Hiện tại không phải thời điểm giả vờ thâm trầm, ngươi có biết nếu ngươi tham ô
của công, tội danh sẽ rất lớn đó! Cho dù ngươi đẹp trai, nhưng mà mặt
cũng không thể làm ra tiền nha. Gì? Lão Đại, sao sắc mặt ngươi khó coi
vậy? A! Chẳng lẽ thực bị ta đoán trúng?! …”
Lưu Quang nhanh chóng hướng phía trước mà đi, Tiểu Vũ chưa từ bỏ ý định truy ở phía sau hắn mà hỏi.
Đi theo phía sau bọn họ cách đó không xa Hiên Viên Thương Tử cười cười,
phe phẩy quạt lẩm bẩm nói: “Xem ra cảm tình của bọn họ rất tốt.”
Bạch Nhược cũng tươi cười thản nhiên, đối với nàng mà nói, kỳ thật bên những người vừa mới mua nàng, đều coi như là người xa lạ. Nhưng trong lòng
Bạch Nhược lại không có phản cảm với bọn họ. Nhất là tiểu cô nương vui
vẻ ở phía trước, làm cho người ta có cảm giác thực thư thái.
Mỗ Hắc đứng ở giữa Hiên Viên Thương Tử và Bạch Nhược, có chút xấu hổ cười gãi gãi đầu. Cảm tình rất tốt? Ặc, hẳn là rất tốt đi…
Dù sao trên đời này, chỉ có lão Đại đánh bại được Vũ nha đầu gây chuyện
quấy rối kia. Mà đồng dạng, cũng chỉ có Vũ nha đầu mới có thể làm cho
lão Đại phong hoa tuyệt đại lộ ra cái loại biểu tình bất đắc dĩ này.
… .
Tiểu Vũ ở bên người Lưu Quang tranh cãi ầm ĩ không ngớt, giống như nhất định phải ép hỏi Lưu Quang rốt cuộc có tham ô của công hay không. Mỗ Quang
vừa bị hỏi mà giận, vừa cũng bởi vì bị mỗ nha đầu làm tức giận. Đột
nhiên dừng cước bộ, xoay người vươn tay nâng cái ót của Tiểu Vũ, không
cho đối phương kịp có bất kỳ phản ứng gì, cúi đầu liền in lên môi người
nào đó.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ thoảng qua, nhưng đã tạo ra hiệu
quả rất lớn. Bởi vì mỗ nha đầu đã chuyển sang tình trạng ngây ngốc,
trừng lớn mắt, ngây ngốc nhìn Lưu Quang.
Lưu Quang thoáng thối
lui, vừa lòng phát hiện chiêu này tựa hồ đối mỗ nha đầu mà nói, tương
đối có hiệu quả. Cảm giác bực mình vừa rồi trở thành hư không, xoa hai
má Tiểu Vũ, vẻ mặt cười đến tà mị.
“Nương tử thân ái của ta, vi
phu giàu có ra sao, chẳng lẽ nàng không biết? Ngày thường đều là lấy dạ
minh châu làm viên đá mà quăng đùa, trong nhà kia trên từng chùm đèn
thủy tinh được khảm cái gì, nàng chẳng lẽ đã quên? Chỉ là một trăm vạn
lượng mà thôi, ở Địa phủ, bao nhiêu đó tiền cũng mua không nổi nồi canh
Mạnh bà kia nấu.”
Tiểu Vũ lấy lại tinh thần, thần sắc vẫn có chút ngốc trệ. “Vừa rồi ta hỏi ngươi lâu như vậy, sao ngươi lại không nói?”
Lưu Quang nhún vai, “Ta không muốn nói mà thôi.”
“Vậy sao hiện tại ngươi lại nói ?”
“Vừa rồi là vừa rồi, hiện tại là hiện tại. Ta cao hứng, vừa rồi không nói, hiện tại nói. Thì thế nào?”
“… .”
Thấy Tiểu Vũ không nói gì, Lưu Quang thật mừng rỡ thoải mái.
“Đúng rồi. Nương tử thân ái! Vi phu phát hiện, phương pháp lấy môi chặn môi
này hình như thực thích hợp với nàng. Về sau nếu nàng lại phiền khiến vi phu giận, vi phu nên dùng phương thức này đáp lại nàng, nàng thấy thế
nào?”
Tiểu Vũ nhìn đôi mắt giảo hoạt kia của Lưu Quang, nắm chặt nắm tay nhỏ.
“Ta đã từng nói với ngươi, ta thật sự rất muốn bóp chết ngươi chưa?.”
A? Lưu Quang ra vẻ kinh ngạc.
“Ta đây đã từng nói với nàng, dù cả đời nàng giết ta, cũng không thể làm ta chết chưa?.”
Mỗ Vũ cắn răng không cam lòng.
“Không thử làm sao biết ta giết ngươi không chết!”
Mỗ quang cười đến yêu diễm. Cúi đầu tới gần bên tai trái của Tiểu Vũ.
“Tốt lắm, về Địa phủ ta để cho nàng từ từ mà thử.”
Giọng nói ôn nhu mềm mại, hơi thở phun lọt vào vành tai. Tiểu Vũ vẫn cho rằng da mặt của mình dầy, nhưng giờ phút này cũng nhịn không được mà đỏ mặt. Nàng không có miên man suy nghĩ! Tuyệt đối không có! Nhưng sao vừa nghe những lời này của lão Đại, lại cảm thấy mang theo cảm giác không có ý
tốt?
Lưu Quang dùng ánh mắt nơi khóe mắt thoáng nhìn ba người
cách đó không xa có chút sững sờ đứng tại chỗ không dám tiến lên, nghĩ
rằng nơi này dù sao cũng không phải Địa phủ, bên đường làm động tác vô
cùng thân thiết, lực sát thương quả thật khá lớn.
May mà sắc trời đã tối, người đi trên đường cũng không nhiều. Vì không muốn gây xôn xao lớn hơn nữa, vẫn là nhanh chóng làm chính sự trước. Sau khi về Địa phủ, hãy còn nhiều thời gian!
Vừa nghĩ thế, Lưu Quang liền đứng thẳng người. Kéo tay Tiểu Vũ. Tiếp tục hướng phía trước mà đi.
Cách đó không xa ba người sững sờ ở tại chỗ, chậm rãi hồi hồn.
Hiên Viên Thương Tử giơ ngón tay cái lên, tán thưởng nói: “Thật sự là làm cho ta mở mắt!”
Sắc mặt Bạch Nhược có chút ửng đỏ, cúi đầu không lên tiếng.
Tiểu Hắc lại không cho là đúng. Nhớ ngày đó lúc lão Đại nhảy vào Vong Xuyên
hà để đem Vũ nha đầu cứu ra, hôn so với lần này còn kịch liệt hơn. Không ngạc nhiên!
… .
Mấy người cứ như vậy một đường đi tới, quanh co lòng vòng, sau khi qua vài cái ngõ nhỏ, đứng ở trước cửa một ngôi nhà.
Thời điểm Hiên Viên Thương Tử vừa đi qua cái ngõ nhỏ đầu tiên, liền cảm thấy đường có chút quen thuộc. Sau đó lại đi tới đi tới, trong lòng liền
kinh ngạc. Cho đến khi Lưu Quang dừng cước bộ. Hắn mới giựt mình mở
miệng nói: “Á… Các ngươi sẽ không muốn đến quấy rối đó chứ?”
Nơi
bọn họ đang đứng lúc này, đúng là cửa lớn của Lạc Phường. Ban đêm là
thời gian Lạc Phường buôn bán, cho nên giờ phút này bên trong đèn đuốc
huy hoàng. Hình như Tam ca sắp đi ra khiêu vũ.
Nhớ rõ lần trước
khi mấy người bọn họ đến, lão Lục vụng trộm chạy đi, Tam ca bị giấu
không tìm thấy, Ngũ ca thiếu chút nữa bị Đại ca mắng chết. Đêm đó là lần đầu tiên từ khi Lạc Phường khai trương tới nay, tiễn khách trước khi
đóng cửa.
Đã một năm, mấy vị đến từ Địa phủ lại tìm tới nơi này,
trong lòng Hiên Viên Thương Tử rối rắm, mẹ ơi, trăm ngàn lần đừng lại
làm ra chuyện ngoài ý muốn gì. Bằng không hắn đi theo bên người những
người này, xảy ra chuyện hắn khẳng định không trốn thoát có liên can.
Sắc mặt lão Đại trầm xuống, hắn liền chuẩn bị mua quan tài thôi.