Lưu Quang theo Vương Mẫu đi đến Dao Trì. Vương Mẫu thấy sắc mặt hắn không
tốt, cũng không nói gì thêm, nghĩ thầm, chắc là Lưu Quang vẫn còn vì
nàng cùng Thiên đế liên hiệp lừa gạt hắn mà cảm thấy mất hứng. Áy náy
kéo tay Lưu Quang, vỗ nhẹ nói: “Quang nhi? Vẫn còn giận Mợ sao?”
Lưu Quang giật mình, lạnh nhạt nói: “Không có.”
Vương Mẫu nhướng mày cười yếu ớt, “Vậy, là đang nghĩ tới cô gái tên Tiểu Vũ?”
Vừa nghe hai chữ Tiểu Vũ, Lưu Quang thoáng nổi lên tâm sự. Nhìn Vương Mẫu nương nương, khẽ gật đầu.
“Đã nhiều ngày như vậy, không biết nàng ở đáy Vong Xuyên thế nào. Đáy sông
có không ít si hồn, con lo lắng không biết bọn họ có thương tổn Tiểu Vũ
hay không. Nước Vong Xuyên Hà sinh sôi không ngừng, con lo lắng, cho dù
cậu ra tay, cũng không nhất định có thể cứu được Tiểu Vũ.”
Vương
Mẫu hơi giật mình, cẩn thận nhìn chằm chằm vào Lưu Quang, sau đó mở
miệng nói: “Tiểu Vũ kia, lần trước ở hội bàn đào ta cũng gặp qua một
lần. Nàng quả thực có thể khiến con nóng ruột nóng gan sao?”
A. Nhớ
tới hội bàn đào lần trước, Lưu Quang không khỏi cười khẽ. Khi đó hắn vì
thoát thân, mới sử dụng đòn sát thủ, làm nũng với Vương Mẫu. Trước đó
hắn đã nói với Tiểu Vũ, chuyện này ngàn vạn lần không được truyền xuống
Địa phủ, nếu không hắn làm sao làm lão Đại, thật sự rất mất mặt mà.
Không nghĩ tới bọn họ vừa về tới Địa phủ, nha đầu kia liền sợ người khác không biết, ngày ngày đi khắp nơi phao tin.
Sau lại vì để cho
nàng ngừng mở miệng, hắn còn phải ký vài hiệp ước bất bình đẳng. Tỷ như
về sau tất cả canh của Mạnh bà đều do hắn ngăn chặn, Chung lão đại mặt
tối sầm, hắn phải ra mặt giải quyết. Nếu Tiểu Hắc Tiểu Bạch gây sự với
nàng, liền phạt bọn họ quét dọn WC, tặng thêm một nồi canh Mạnh bà. Nếu
Tiểu Thôi nói ‘chi hồ giả dã’ (mấy từ trong ‘kinh thư’ kiểu như “Tử
viết…) với nàng, đem lượng công việc của hắn tăng gấp mười lần, hủy bỏ
tất cả ngày nghỉ của hắn.
“Mợ, có thể người cảm thấy nàng thật
bình thường, so với những tiên tử Thiên giới, nàng căn bản chẳng là gì.
Lại chẳng có ưu điểm nào, bình thường còn thích hồ nháo, nói chuyện lớn
tiếng, tác phong làm việc tuỳ tiện . Các người cũng chỉ biết khuyết điểm của nàng, không có ai biết, thật ra nàng tốt vô cùng. Lúc đầu nghe nàng líu ríu bên tai, có lẽ sẽ cảm thấy chán ghét, nhưng lâu ngày sẽ thành
thói quen.”
Vương Mẫu nghe Lưu Quang nói như vậy, liền cảm thấy hứng thú. “Thế thì, con cùng Mợ nói một chút về chuyện xưa của nàng đi.”
Lưu Quang khẽ trầm tư, lẩm bẩm nói: “Người không biết đó thôi, nàng làm
nhiều việc mà người không cách nào tưởng tượng được đâu. Lúc rảnh rỗi
không có việc gì làm, thích nhất là đi đến cầu Nại Hà. Phàm ai muốn bước lên cầu để đi vào luân hồi, nếu thấy đối tượng bộ dáng giàu có, nàng
liền bước tới, hô cướp. Người nhát gan một chút, sẽ đáp ứng nàng. Nàng
muốn cái gì, đối phương sẽ báo mộng cho người nhà đốt gửi đến. Người
không nhát gan, sẽ tranh cãi với nàng, hỏi dựa vào cái gì mà uy hiếp họ
cống nạp cho nàng. Người đoán, nàng trả lời như thế nào?”
Vương Mẫu ngẩn ra, lắc đầu không biết.
Lưu Quang phá lên cười, bộ mặt vui vẻ. “Nàng nói, cầu này do ta xây, đường
này do ta mở. Nếu muốn qua cầu, để lại tiền mua đường! Sau đó nhìn vẻ
mặt kinh ngạc của người bị cướp, lớn lối nói, không giao tiền cũng được, vậy thì, ngươi xuống Vong Xuyên Hà mà bơi qua!”
Vương Mẫu cùng Lưu Quang trò chuyện vui vẻ về tiểu nha đầu, một lúc sau, Thiên đế từ bên ngoài đi vào.
Vương Mẫu thấy Thiên đế, đứng dậy hành lễ nói: “Bệ hạ, người đã trở lại. Xem bộ dáng người, tâm tình tựa hồ tốt hơn nhiều rồi.”
Thiên đế vừa đi vừa mỉm cười, “Đúng vậy, mới vừa giải quyết chuyện đã quanh
quẩn trong lòng nhiều năm. Hiện tại, thoải mái hơn nhiều.”
Lưu Quang
không hiểu Thiên đế nói gì, thấy hắn đi tới mắt lạnh đảo qua hắn một
cái, lạnh lùng nói: “Lão đầu! Chớ lề mề, đã có biện pháp gì cứu người
chưa!”
Thiên đế trợn trắng mắt nhìn hắn, ngồi xuống. Ủy khuất
nói: “Ta có thể không có cách nào sao? Không có cách ngươi không phải sẽ chém ta à? Ta chính là không có cách cũng phải nghĩ ra biện pháp nha.
Dù sao trong lòng ngươi, người cậu này cũng không bằng Tiểu Vũ, nàng là
bảo vật, còn ta chỉ là cây cỏ. Hừ!”
Thiên đế thoáng cái đã khôi phục
lại tính khí trẻ con. Hai chân tréo nguẩy, thần tình khó chịu. Còn kém
không hô lên, không có hoa, không có cây cao, ta là một gốc cây nhỏ bé
không người nào biết.
Lưu Quang lập tức tức cười, cậu này, thật sự
không biết do nhân tố gì tạo thành. Điểm này cùng nha đầu Tiểu Vũ kia có chút giống nhau. Lúc thì bình thường lúc lại bị điên.
Vương Mẫu đi đến, nhẹ nhàng lôi kéo tay áo Thiên đế, cười nói: “Được rồi! Người
lớn như thế rồi, còn cùng tiểu hài tử Quang nhi so đo làm gì! Nhanh
chóng đi cứu người thôi.”
Hừ! Thiên đế lại hừ nhẹ, nghẹn nghẹn miệng
không cam lòng nói: “Dựa vào ta đúng là không cứu được, dù sao nước Vong Xuyên Hà sinh sôi không ngừng, có thể pháp lực của ta cũng không làm gì được.”
“Người… Vậy làm sao bây giờ!” Lưu Quang sốt ruột, nếu Thiên đế cũng không cứu được Tiểu Vũ, vậy phải làm gì.
“Ngươi gấp cái gì! Ta còn chưa nói hết!” Thiên đế giống như là cố ý, chần chừ
không chịu mở miệng. Nội tâm Lưu Quang rối rắm không thôi, nghĩ cứu
người lên rồi, thế nào cũng phải làm cho mấy người trên thiên đình không ai được yên! Đầu tiên chính là cái vị Nhị Lang thần kia!
Khụ khụ! Cố ý ho nhẹ hai tiếng. Thiên đế cuối cùng cũng mở kim khẩu. (miệng vàng ^^, nói lời vàng ý ngọc ấy ^^)
“Nếu muốn cứu tiểu nha đầu kia, trừ phi trong nháy mắt hút khô nước Vong
Xuyên Hà, nhân lúc đó, xông vào Vong Xuyên, đem người kéo lên. Nếu tốc
độ không đủ nhanh, cứu người không được, chính mình cũng xong đời!”
Thiên đế ung dung nói, Vương Mẫu nghe mà cả kinh. Vừa định nói Lưu Quang
không nên tự mình mạo hiểm thì Lưu Quang đã vượt lên trước một bước mở
miệng nói.
“Được! Con đi cứu người! Nếu không cứu được, tốt xấu gì
con cũng có thể ở cùng nàng. Chỉ là người nói trong nháy mắt hút khô
nước Vong Xuyên Hà, người nào có thể làm được?”
An ủi vỗ vỗ mu bàn tay Vương Mẫu, ý bảo nàng yên tâm. Thiên đế búng ngón tay, mở miệng nói: “Tứ Hải Long Vương!”
Quả thực, đối với nước, tìm Tứ Hải Long Vương nhất định có thể ứng phó được.
Lưu Quang gật đầu một cái, “Việc không nên chậm trễ, người nhanh triệu Tứ
Hải Long Vương đến Thiên đình, sau đó theo con xuống Địa phủ cứu người.”
Thiên đế lười biếng duỗi lưng một cái, “Gấp cái gì, cơm trưa ta còn chưa ăn
đấy. Dù sao nha đầu kia tạm thời nửa khắc nữa cũng không chết được.
Nhưng ta nghe Dương Tiễn nói, ngươi cho nha đầu kia một con Ma Yểm chi
nhãn. Ngươi, tiểu tử chết toi này, ma tính thức tỉnh cũng không thông
báo cho ta một tiếng.”
Lưu Quang nhướng mày, không khách khí trả
lời: “Con vì sao mà phải nói với lão đầu đáng chết như người? Ai biết
Lão Đầu đáng chết như người trong lòng nghĩ cái biến thái gì, làm không
được cũng không nói lấy một tiếng để cho con biết đường phong ấn. Thay
vì dành nhiều thời gian đi lo chuyện bao đồng người nên quan tâm đến Mợ
nhiều hơn đấy.”
Ặc. . . Vương Mẫu đứng ở giữa, thấy hai người bọn họ lại cãi vã ầm ĩ. Biết điều chính là im lặng không lên tiếng. Dù sao
bọn hắn cũng đã quen cãi vã, nhìn thấy mặt nhau mà không cãi vã phỏng
chừng sống không nổi.
Ai nha nha! Thiên đế đứng lên xắn xắn tay áo.
“Ngươi, tiểu tử chết toi này muốn tạo phản à? Ngươi đừng quên, tánh mạng Tiểu
Tình Nhân kia của ngươi vẫn còn nằm trong tay ta đấy. Ta không nói, xem
ai mời Tứ Hải Long Vương cho ngươi!”
A, Lưu Quang cười nhạt một
tiếng. “Con cũng không phải không có cách! Bốn lão già đó nếu dám không
hỗ trợ! Con liền đem những binh tôm tướng cá trong biển bọn họ coi như
hải sản mà nấu toàn bộ!”
Thiên đế cau mày cắn môi dưới, bộ dáng hổn hển như muốn khóc.
Lưu Quang đút tay vào túi quần, nhướng mày nói: “Thế nào? Người ăn cơm trưa trước? Hay giúp con tìm người trước?”
Thiên đế xoay mặt, lại hừ nhẹ một tiếng.
“Không ăn, ta bị ngươi làm cho tức no rồi! Người đâu, người đâu! Đi mời Tứ Hải Long Vương lên Thiên Đình cho ta!”