Tiểu Bạch ngồi ở cửa đại điện, tay chống cằm, bộ dáng trông chờ mòn mỏi.
Tiểu Thôi nhàm chán đếm ngón tay, xem coi đây là ngày thứ mấy.
Chung
Quỳ hai tay chắp sau lưng, thỉnh thoảng thở dài. Tiểu Hắc ở ngoài đại
điện, bắt đầu ném xiềng xích cao giọng quát: “Ngươi mau trở lại chúng ta chịu đựng hết nổi rồi ngươi mau trở lại Địa phủ có ngươi mới đặc sắc ”
Phịch một tiếng! Một viên đá chuẩn xác đập vào đầu Tiểu Hắc.
“Quỷ kêu gào cái gì! Ngươi hét như vậy, quỷ mới trở lại!” Tiểu Bạch gãi gãi lỗ tai, vẻ mặt khinh thường.
Tiểu Hắc sờ sờ đầu, vô tội nói: “Vốn mọi người chính là quỷ mà. . . . . .”
“Trở lại, đã trở lại!” Từ Sinh Tử Môn, hai bóng dáng nhanh chóng chạy tới.
Đã trở lại? Chung Quỳ lập tức phản ứng, đẩy Tiểu Bạch cùng Tiểu Thôi. Chạy lên hai bước đối với Si Mị Võng Lượng nói: “Trở lại? Là lão Đại trở
về?”
Si Mị kích động gật đầu.”Đúng đúng! Là lão Đại trở lại!”
Võng Lượng ở bên cạnh cũng ra sức gật đầu.”Không chỉ lão Đại trở lại, còn mang theo Tứ Hải Long Vương cùng cùng nhau trở về.”
Chung Quỳ thật sâu thở ra một hơi, mặt đầy kích động tươi cười. Hướng Sinh Tử Môn nhanh chóng chạy tới. Cuối cùng, rốt cuộc lão Đại cũng trở lại. Nếu đã trở lại, liền đại biểu không gây ra chuyện gì. Aizzz, hắn trở lại
mới thả lỏng được tâm tình căng thẳng.
Tiểu Bạch cùng Tiểu Thôi bị
Chung Quỳ đẩy mạnh, cả người chao đảo. Còn chưa lấy lại tinh thần, liền
nghe Tiểu Hắc chậm chạp hô to.”Ha ha! Lão Đại trở lại? Không nghĩ tới ta đây hô rất chính xác nha! Sớm biết vậy mấy ngày trước ta liền bắt đầu
hô! Cũng không cần phải lo lắng không công nhiều ngày như vậy!”
. . . . . . .
Chung Quỳ hưng phấn vọt tới trước cửa Sinh Tử Môn, quả nhiên, xa xa chỉ thấy
Lưu Quang đang đi tới, theo phía sau là bốn vị Long Vương. Trong chớp
mắt, mấy người đã đi tới trước mặt của hắn.
Cung kính cúi đầu hành
lễ, Chung Quỳ khiêm nhường nói: “Chung Quỳ bái kiến bốn vị Long Vương
đại nhân.” Lập tức, hắn không chờ bốn người phản ứng, liền đi tới trước
người Lưu Quang, nội tâm kích động không ngừng, ánh mắt lóe sáng nói:
“Lão Đại! Ngươi trở lại rồi.”
Lưu Quang gật đầu một cái, an ủi vỗ vỗ vai hắn. “Ừ! Mấy ngày nay, người vất vả rồi.”
Chung Quỳ cảm động, còn kém chưa chảy ra vài giọt lệ nam nhi. “Không khổ cực! Không khổ cực! Ngươi trở lại là tốt rồi!”
Hai người này đang diễn một hồi cảm động, vốn đang cảm thấy rất ấm áp, Tiểu Bạch Tiểu Hắc theo phía sau Chung Quỳ chạy tới, lại thêmTiểu Thôi cùng
với Si Mị Võng Lượng, rất là có cảm xúc, ai cũng cúi đầu lau nước mắt.
Nhưng có người lại không nhìn được.
“Này! Bốn người các ngươi cản trở ta! Biết hiện tại trên sân lộ mặt không dễ dàng, nhưng là không cần thiết phải tranh giành như vậy?” Câu nói đầy bất mãn, từ sau lưng Tứ
Hải Long Vương vang lên.
Bốn vị Long Vương vội vàng tránh né, đứng ra hai bên. Lúc này mọi người mới phát hiện, thì ra phía sau còn có một người.
Người nọ mắt trợn trắng nhìn bốn vị Long Vương vừa cản trở hắn, tiếp theo bắt đầu quan sát Địa phủ. Đơn giản chỉ tùy ý liếc hai mắt, liền không có
hứng thú, rảnh rang nói: “Ta hàng năm đều cho Địa phủ nhiều tiền như
vậy, thế sao chỗ này vẫn như cũ? Có phải toàn bộ tiền đưa xuống đều bị
tiểu tử đáng chết này chiếm đoạt hết hay không?”
Lời này vừa nói ra,
Lưu Quang còn chưa trả lời. Chỉ thấy Chung Quỳ Tiểu Bạch Tiểu Thôi đã
quỳ rạp xuống đất, bộ mặt cung kính. Chỉ có ở nơi kia, trạng thái Tiểu
Hắc như đi vào cõi thần tiên cùng hai Tiểu Quỷ Đầu Si Mị Võng Lượng kia
mắt trợn trắng, còn chưa hiểu ra tình huống gì.
Tiểu Bạch dùng
sức kéo kéo quần Tiểu Hắc, cắn răng thấp giọng nói: “Ngu ngốc! Mau quỳ
xuống. Ngây người ra đó làm gì, muốn chết sao!”
Tiểu Hắc ồ một tiếng, sau đó liền quỳ xuống. Si Mị Võng Lượng cũng quỳ xuống theo. Tiểu Hắc
thoáng đến gần Tiểu Bạch, nghi ngờ nói: “Ca, tại sao chúng ta phải quỳ?
Chẳng lẽ lại phạm tội gì nữa hả?”
Nói rõ một chút, Tiểu Hắc ngoan ngoãn quỳ xuống như vậy, hoàn toàn là bởi vì nhìn thấy hai người vô
cùng nghiêm chỉnh là Thần Chung Quỳ cùng Tiểu Thôi đều quỳ xuống. Kỳ
thật hắn hoàn toàn còn chưa hiểu đây là loại tình huống gì. Mà hai đứa
ngốc Si Mị Võng Lượng kia, tâm tình cũng giống nhau. Dù sao tất cả mọi
người quỳ, vậy bọn họ cũng liền quỳ theo thôi.
Tiểu Bạch mãnh
liệt trợn trắng mắt, vẻ mặt không chịu nổi, thấp giọng nói: “Ta phát
hiện, đầu óc ngươi không chỉ ngu xuẩn, mà mắt còn có vấn đề! Ngươi không cảm thấy người nam nhân kia nhìn rất quen mắt sao?”
Tiểu Hắc khó
hiểu, nhìn về phía nam tử vừa mới nói chuyện kia. Áo bào màu xanh, giữa
lông mày lộ ra nhàn nhạt cao quý. Nhìn dáng dấp đại khái chừng bốn mươi
tuổi. Nhìn quen mắt? Hắn thế nào lại không nhìn ra?
Tiểu Bạch
thấy bộ dạng Tiểu Hắc ngu ngốc, biết hắn nhất định còn chưa nhận ra.
Đúng là đầu heo! Chỉ là đem long bào màu vàng đổi thành thường phục màu
xanh mà thôi, tên ngu ngốc này lại không nhận ra được! Vô lực lắc đầu
một cái. Kề sát bên tai Tiểu Hắc nhẹ giọng nói: “Hắn là Thiên đế!”
Tiểu Hắc trừng mắt, hoàn toàn kinh ngạc.
. . . . . . .
Lưu Quang nhìn thấy mấy người Chung Quỳ đều quỳ xuống đất, không khỏi mím
mím môi, “Được rồi lão đầu! Người tới Địa phủ của ta cũng không phải sĩ
diện, nhanh theo ta cứu người!”
Thiên đế bĩu bĩu môi, trong lòng cảm thán. Đứa cháu bên ngoại này thật là một chút cũng không đáng yêu.
“Tốt lắm tốt lắm! Các ngươi đều đứng lên đi. Việc này không nên chậm trễ, chúng ta phải đi Vong Xuyên Hà cứu người.”
Ánh mắt hướng bốn vị Long Vương, trong lòng bốn vị thầm hiểu, không dám đi
trước mặt hắn, chỉ ngoan ngoãn đi theo phía sau, hướng Vong Xuyên Hà mà
tới.
Mãi cho đến khi năm người bọn họ đi xa, mấy người Thần Chung Quỳ mới dám đứng dậy.
“Lão Đại? Đây là? . . . . . .”
Lưu Quang vỗ vỗ bờ vai hắn, “Hiện tại không giải thích với ngươi được. Mấy người các ngươi cũng cùng ta đi thôi.”
Mọi người lĩnh mệnh, theo Lưu Quang đi đến Vong Xuyên Hà.
. . . . . . .
Mọi người tới bờ sông, bốn vị Long Vương đã bay ra giữa không trung. Mỗi người một phương, đứng thẳng uy nghiêm.
Thiên đế đứng ở cầu Nại Hà, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ta đem nhiệm vụ nói lại
lần nữa! Đợi ta ra lệnh, ta sẽ thi triển pháp thuật trấn áp ác linh, bốn vị Long Vương liền cùng nhau hút khô nước Vong Xuyên Hà này. Sau đó Lưu Quang ngươi phải nhanh chóng tìm được nha đầu kia, thừa dịp Vong Xuyên
Hà lần nữa trào ra dẫn nàng trở lại. Cơ hội chỉ có một lần, ngươi phải
nắm chắc.”
Lưu Quang bước lên cầu Nại Hà, đi tới bên người Thiên đế gật đầu một cái.
Trong lòng hắn thật ra rất cảm kích người cậu này, Thiên đế mặc dù mồm miệng
xấu xa, nhưng trong lòng lại rất ân cần với hắn. Hành động lần này, hắn
vốn cho là chỉ cần hắn và bốn vị Long Vương là đủ rồi. Không nghĩ tới
Thiên đế lại mở miệng nói đi cùng. Cho tới bây giờ hắn mới hiểu, hắn đã
quên một chuyện. Trong Vong Xuyên Hà này đắm chìm vô số hồn phách si
tình, bọn họ sớm đã đánh mất trí nhớ, hoàn toàn dựa vào nước sông này
trấn áp. Nếu như giờ phút này đem nước sông hút cạn, si hồn trốn thoát
sẽ biến thành ác linh, lúc đó tai họa thật khó có thể đoán được.
Thiên đế tới đây, chính là vì trấn áp những hồn phách này. Không cho bọn họ
nhân cơ hội ra ngoài làm loạn, để Lưu Quang an tâm, có thể nhanh chóng
đem người trở về.