Diêm Vương Phúc Hắc Vương Phi Gây Rối

Chương 3: Q.4 - Chương 3: Giằng Co Không Ngớt




Nhị lang thần Dương Tiễn mang theo thiên binh thiên tướng tiến vào địa phủ. Giơ tay ý bảo ngừng lại, nhìn quanh một lượt sau đó đem ánh mắt thẳng tắp nhìn chăm chú Chung Quỳ đang quỳ hành lễ.

Dương Tiễn mặc dù là người thiên giới, nhưng đối với tên của thiên sư Chung Quỳ cũng đã từng nghe qua. Hàng ma phục yêu đều có hắn tham gia, Lưu Quang có thể ở địa phủ tiêu diêu tự tại, hơn phân nửa là nhờ công của hắn.

Dương Tiễn giơ tay lên ý bảo Chung Quỳ không cần đa lễ, sau đó mở miệng nói, “Được rồi, đừng khách khí. Ta cũng không muốn quanh co lòng vòng với các ngươi, mau trực tiếp giao người ra cho ta là được.”

Tiểu Hắc vừa nghe xong, trán liền nổi gân xanh. Đây là thái độ gì chứ? Không trách được vì sao lão Đại lại chán ghét hắn như vậy. Tên này đúng là người gặp người ghét mà!

Mở to đôi mắt nhìn Nhị lang thần Dương Tiễn, Tiểu Hắc hiện tại xác định cái tên áo trắng ở trước mặt là kẻ rất khó chịu, rất muốn xông lên đánh hắn. Bất quá tay trái bị Tiểu Bạch bắt được, tay phải thì bị Tiểu Thôi đè lại, trước mặt lại có Chung Quỳ cản trở.

Chung Quỳ không hổ danh là người từng trãi, đầu óc so với Tiểu Bạch, Tiểu Hắc cùng Tiểu Thôi trầm ổn hơn nhiều. Hắn vừa nghe Dương Tiễn nói xong, con ngươi đảo một vòng, liền mỉm cười nói, “À, thứ cho hạ quan ngu muội, thần quan muốn chúng ta giao ra người nào?”

Giả vờ ngây ngốc chính là một trong những sở trường của Chung Quỳ. Hôm nay có thể kéo dài khắc nào hay khắc đó, chỉ mong lão Đại có thể sớm trở về.

Dương Tiễn nhướn mày, phát ra tiếng cười nhạt.

“Đừng giả bộ ngu với ta. Ta nói cho các ngươi biết, chính Thiên đế đã phái ta tới xử lý chuyện này. Nếu thức thời thì mau mau hợp tác với ta. Ta không rảnh ở đây lãng phí thời gian với các ngươi. Ngàn vạn lần đừng ép ta động thủ.”

Ở thiên giới, Dương Tiễn cũng là một người có địa vị, có thể coi như là một thượng tiên. Mặc dù luôn cùng Lưu Quang đối đầu, nhưng tính khí của hai người lại rất giống nhau. Đều là kẻ không để người khác vào mắt.

Nhưng Lưu Quang lại cao hơn Dương Tiễn một bậc. Nên luôn chèn ép Dương Tiễn đến mức nghiến răng nghiến lợi. Mấu chốt chính là ở thế mạnh chống lưng hắn. Thứ hai, hắn có bối cảnh mạnh. Ba là hắn chỉ nhắm vào những kẻ không thuận mắt.

Dương Tiễn lại không giống vậy, hắn luôn đứng ở trên cao, nhận ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người. Khó tránh khỏi có chút phách lối, mắt cao hơn đầu. Vốn sau khi quen Quỳnh hoa tiên tử, liền rơi vào võng tình, tính tình bướng bỉnh của hắn liền thay đổi. Nhưng đáng tiếc chính là sau khi mọi chuyện bị vạch trần, đoạn kí ức kia của hắn liền bị xóa bỏ một cách triệt để. Hôm nay đã quay lại với bộ dáng đáng ghét ngày xưa.

Lúc này không chỉ có Tiểu Hắc nghe không lọt tai, ngay cả Tiểu Bạch đang ngăn hắn lại cũng không khỏi khẽ gắt một tiếng. Choáng nha, tên này muốn gì đây!!

Sắc mặt Chung Quỳ thay đổi, cố gắng cung kính như cũ nói, “Thần quân, lúc Diêm vương đại nhân rời đi thiên giới đã ra lệnh cho chúng ta là khi hắn chưa trở về, bất luận là ai cũng không gặp, bất luận chuyện gì cũng không xử lý. Hôm nay ngài xông vào đây, còn đả thương thủ vệ của địa phủ chúng tôi. Điểm này, tôi liền không cùng ngài so đo. Thứ cho Chung Quỳ ngu muội, những lời thần quân vừa nói khi nãy, tôi một chữ cũng nghe không rõ. Kính xin thần quan quay về trước, chờ Diêm vương đại nhân trở lại, ngày lại quay lại cùng đại nhân nói chuyện.”

Lời nói của Chung Quỳ không nhanh không chậm, không mang một chút hoang mang nào. Trong lời nói không có ý tứ chống đối nhưng từng chữ đều sắc bén. Ý tứ vô cùng rõ ràng, chính là ngươi đừng ở chỗ này cùng chúng ta giả vờ X, (Trong convert nó để đúng chữ X đấy ạ), chờ lão Đại của chúng ta trở lại, ngươi cứ cùng hắn giả bộ. Xem xem ai giả bộ giỏi hơn ai.

Dương Tiễn nghe Chung Quỳ nói xong, nét mặt liền thay đổi. Cắn chặt răng, hung hăng gật đầu một cái. Bực tức nói, “Tốt! Tốt! Không hổ danh là thủ hạ của Lưu Quang, quả nhiên nhanh mồm nhanh miệng, biết ăn biết nói. Nếu đã như vậy, ta cũng không cần nhiều lời với các ngươi nữa. Người đâu, lục soát cho ta.”

Dương Tiễn ra lệnh một tiếng, thiên binh thiên tướng sau lưng lập tức lĩnh mệnh, tiến lên lục soát khắp nơi.

Hắn có thể là Nhị lang thần quân ở thiên giới uy danh lẫy lừng, nhưng trong mắt của Tiểu Hắc và Tiểu Bạch, hắn chẳng là gì cả. Nhìn thấy hắn ra lệnh lục soát liền ra tay ngăn cản.

Song phương liên tục giằng co, lúc này tất cả đều đã bỏ mặt nạ xuống. Tiểu Thôi thoáng đi tới trước, bình tĩnh mỉm cười, “Thần quan đại nhân, nơi này dù sao cũng là địa phủ chứ không phải thiên đình. Mặc dù địa phủ thuộc quyền quản lý của thiên đình. Nhưng từ lúc Lưu Quang đại nhân trở thành Diêm vương. Thiên đế đã giao phó chuyện Điạ phủ đều do ngài ấy xử lý, người khác không được nhúng tay vào. Theo lý mà nói, chỉ cần là ở trong địa phủ, lời nói của Lưu Quang đại nhân chính là lệnh, cần phải tuân thủ! Điểm này, không biết Thần quân đại nhân có hiểu không ạ?”

Dương Tiễn không hiểu Tiểu Thôi rốt cuộc là muốn nói chuyện gì, chỉ khẽ nhướng mắt không lên tiếng. Muốn nhìn xem hắn có thể bài ra trò gì.

Tiểu Thôi thấy Dương Tiễn không phản bác gì, liền nói tiếp, “Vừa rồi Chung lão đại cũng đã nói, Diêm vương đại nhân trước khi đi đã giao phó không cho gặp bất kỳ ai, không cho xử lý bất cứ chuyện gì. Hiện tại Thần quân đại nhân ngài đột nhiên xông tới, bắt chúng ta giao người. Về tình về lý, cũng đều không thể tuân theo được.”

Tiểu Hắc nghe xong, liền giơ ngón tay cái. Quá đỉnh!!! Tên mọt sách này quả nhiên không uổng công ăn học, thời khắc mấu chốt liền có thể nói ra những lời hữu dụng này.

Dương Tiễn cười to, lắc đầu thở dài. Bộ dáng này, khiến cho mọi người khó hiểu.

Chỉ thấy Dương Tiễn móc trong người ra một vật gì đó. Hình chữ nhật, ánh màu vàng. Nhìn kỹ lại, có vẻ như là một lệnh bài.

Chung Quỳ đứng gần hắn nhất, sau khi thấy rõ đó là vật gì liền lập tức quỳ xuống.

Tiểu Hắc, Tiểu Bạch, Tiểu Thôi đứng ở phía sau đều không hiểu đó là vật gì, tiến lên nhìn một cái. Sau đó nhất thời cả kinh, rối rít quỳ xuống.

Dương Tiễn cười nhạo một tiếng, “Thế nào? Sao không nói tiếp? Các ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Phải đợi ta lấy ra Thiên tôn lệnh bài do Thiên đế ban cho mới chịu sao? Ta nói cho ngươi biết, Thiên đế lần này chính là quyết tâm phải xử lý chuyện này. Hôm nay, ta thật sự không hề có ý định mang người đi, mà là xử lý ngay tại chỗ. Các ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn đứng ở một bên, đừng có nhúng tay vào. Nếu không, hậu quả các ngươi cũng không thể nào chịu được đâu.”

Ngươi!!

Tiểu Hắc trợn to hai mắt, hung hăng trừng Dương Tiễn. Mấy lần muốn ra tay, đều bị Tiểu Bạch và Tiểu Thôi ngăn lại.

Nhị lang thần vung tay lên. Vài thiên binh đi tới, ra sức buộc bọn Chung Quỳ đứng sang một bên.

Trong lòng Chung Quỳ có chút bối rối. Xem ra chuyện này không đơn giản, chỉ dựa vào năng lực của hắn không thể nào giải quyết được. Ngay cả Thiên tôn lệnh bài, Thiên đế cũng giao cho Nhị lang thần. Xem ra quả thật đã quyết tâm.

Xử lý ngay tại chỗ? Chung Quỳ không hiểu. Cái gì gọi là xử lý ngay tại chỗ? Chẳng lẽ đúng như hắn suy nghĩ, dùng kế điệu hổ ly sơn? Trước tiên gọi Lưu Quang đi, sau đó phái người tới xử lý. Bọn họ rốt cuộc muốn như thế nào?

Trong lòng Chung Quỳ còn đang nghi ngờ, Tiểu Hắc đã mở miệng hỏi thẳng.

“Các ngươi rốt cuộc là muốn gì? Các ngươi muốn đối phó Tiểu Vũ như thế nào?”

Nhị lang thần cười nhạt một tiếng.

“Địa phủ của các ngươi xem ra thật tốt nhỉ. Xem ra Thiên đế đối với Lưu Quang thật là ưu ái. Đáng tiếc hắn không biết hưởng phúc, lại cố tình phạm vào tình cấm. Có một điều đáng tiếc, ta cứ cho là nam nhân giống như Lưu Quang, ánh mắt sẽ không kém. Không nghĩ tới, thiên giới có nhiều tiên tử xinh đẹp, hắn lại coi trọng một tiểu nha đầu bình thường như vậy. Trước đây hắn luôn cùng ta đối nghịch. Bây giờ thù mới hận cũ, ta nhất định trả lại cho hắn. Ha ha, các ngươi nghĩ, đến khi Lưu Quang trở lại, không nhìn thấy tiểu nha đầu mà hắn thích. Biểu tình của hắn sẽ thú vị đến cỡ nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.