“Mẹ kiếp ! Ngươi đúng là loại người nhát gan hay giở trò! Có giỏi thì chờ
lão Đại chúng ta về đi, thứ người không biết xấu hổ, chỉ biết khi dễ nữ
nhân!”
Tiểu Hắc bất chấp tất cả, ra sức mắng chửi một trận. Thiên binh bên cạnh ra sức áp chế hắn.
Tiểu Bạch ở một bên cũng mất bình tĩnh, mở miệng nói: “Người người đều nói
Nhị Lang thần quân có bao nhiêu lợi hại, bao nhiêu uy vũ, hôm nay coi
như ta được mở rộng tầm mắt, thì ra chính là đánh lén sau lưng Tôn Tử!
Thiên giới có thượng tiên như vậy? Ta phi! Về sau đi ra ngoài làm nhiệm
vụ ta đều không biết thẹn mà nói rằng mình là thần tiên, con mẹ nó, thật mất thể diện!”
A! Nhị Lang Thần nhún vai cười lạnh.
Quay mặt
nhìn bộ mặt tức giận của hai người, lạnh nhạt nói: “Mắng! Mắng tiếp đi!
Các ngươi cũng chỉ giỏi khua môi múa mép. Ta đây không so đo với các
ngươi, chờ ta đem nha đầu kia trước xử lý xong. Sẽ trở lại thu thập các
ngươi!”
Dương Tiễn hừ lạnh một tiếng, không để ý tới những người kia, xoay người đi vào phía trong.
Chung Quỳ trong lòng nôn nóng, không khỏi buột miệng hỏi: “Ngươi rốt cuộc
muốn xử trí Tiểu Vũ như thế nào? Ngươi đừng có mà làm càn!”
Dương Tiễn dừng bước lại, không hề quay đầu, trực tiếp lạnh lùng nói: “Ta
không làm càn. Ta chỉ là xử lý ngay tại chỗ mà thôi. Địa phủ các ngươi
không phải có Vong Xuyên Hà sao? Nghe nói sông này chuyên môn dùng để xử lý những người có ý niệm tình cảm vô cùng cố chấp. Ta liền nghĩ tới,
nếu đem nha đầu kia ném xuống sông, Lưu Quang sau khi trở lại, không chỉ không được gặp lại nàng. Cho dù hắn có thể cứu người lên được. Trãi qua nước Vong Xuyên ngày đêm cọ rửa, chỉ sợ nha đầu kia sớm đã không nhận
ra hắn là ai. Đến lúc đó? Ha ha, ta thật muốn nhìn biểu tình của Lưu
Quang khi nha đầu kia gặp chuyện không may.”
“Ngươi dám! Mẹ nó,
lương tâm ngươi cho chó ăn rồi hả ? Chuyện ác độc như vậy mà ngươi cũng
nghĩ ra được? ! Dương Tiễn, ta cho ngươi biết! Có gan ngươi nhằm vào ta! Ngươi dám động vào một sợi lông của Tiểu Vũ, ta tuyệt đối không tha cho ngươi!”
“Súc sinh! Không trách được bên người là một con chó, thì ra mình chính là chó! Bình thường sao ta lại không nhìn ra vậy, dáng dấp
quả thật rất giống nha, hèn chi lòng dạ lại ác độc như vậy!”
Tiểu Hắc, Tiểu Bạch tức giận mở miệng trực tiếp mắng. Giãy dụa thân mình muốn thoát ra.
Lần này, ngay cả Tiểu Thôi bình tĩnh cũng không thể nhịn được. Nhẹ nhàng
lắc đầu một cái, tiếp lời Tiểu Bạch: “Chớ đem Thần Quân đại nhân người
ta ra so sánh với chó, đối với chó mà nói, cũng là một loại vũ nhục!”
Ha ha ha ha! Tiểu Hắc cười điên cuồng.
“Mọt sách! Làm huynh đệ với ngươi đã nhiều năm như vậy. Hôm nay nói những
lời này làm người khác thật thích nha! Mẹ nó, thực là nói đến tận tâm
khảm của ta rồi!”
Hừ! Dương Tiễn không thèm ngó tới, chánh sự quan
trọng hơn, hắn tạm thời không do đo với bọn họ, chờ xử lý nha đầu kia
xong, sẽ tận tình dạy dỗ đám người này.
Lục lọi khắp các gian
phòng, thiên binh ép mấy người Chung Quỳ đi theo phía sau. Tiểu Hắc,
Tiểu Bạch một mạch mắng không ngừng. Tiểu Thôi thỉnh thoảng lại nói mấy
câu tương đối sâu sắc. Duy chỉ mình Chung Quỳ là không nói tiếng nào.
Thật ra giờ phút này trong lòng hắn đang rối rắm, vốn dĩ nghĩ rằng lừa dối
để dễ dàng qua cửa ải. Ai ngờ người đến là Nhị Lang thần, hơn nữa còn
cầm Thiên Tôn lệnh bài Thiên đế khâm ban. Nếu bọn họ còn dám tiến lên
cản trở, hiển nhiên là công khai làm trái với Thiên Quy, như vậy, tội
danh sẽ rất lớn.
Nhớ lại trước khi đi Lưu Quang giao phó, còn cùng Tiểu Vũ nhiều ngày chung đụng. Chung Quỳ cũng là lương tâm không đành.
Mà quan trọng nhất là, lời nói vừa rồi của Nhị Lang thần!
Hắn là người hầu ở Địa phủ đã lâu năm, dĩ nhiên biết nước sông kia lợi hại
như thế nào. Nếu Tiểu Vũ thực bị đẩy xuống Vong Xuyên, đừng nói đến trí
nhớ, có thể ngay cả mạng sống cũng không còn.
Nước sông Vong
Xuyên sinh sôi không ngừng, vĩnh viễn không bao giờ khô cạn. Phàm là bị
đẩy vào Vong Xuyên, tuyệt đối không ngày trở về. Trừ phi chính mình hiểu rõ, hồn phách mới có thể thoát ra, nhập vào Luân Hồi.
Muốn hiểu rõ
không hề dễ chút nào? Ban đầu cũng bởi vì chấp niệm của họ quá sâu, mới
có thể rơi vào Vong Xuyên. Trãi qua trăm ngàn năm nước sông cọ rửa, họ
sớm sẽ quên hết thảy. Lại nói muốn hiểu rõ, đúng là rất gian nan.
Tiểu Vũ nếu rơi vào Vong Xuyên, Lưu Quang sau khi trở lại, thiên giới này, sợ là không còn an bình. . . . . .
. . . . . .
Không mất nhiều thời gian, đám người Dương Tiễn rốt cuộc đã đi đến phòng của Tiểu Vũ.
Một gã thiên binh tiến đến mở cửa, lại bị một cỗ lực đạo bắn ngược trở lại. Dương Tiễn nhướng mày, lúc này mở Thiên Nhãn ra.
Bốn phía gian phòng này, có một tầng hồng quang mỏng manh bao phủ.
Dương Tiễn vừa thấy, liền biết đây là kết giới. Nhất thời trong lòng hiểu rõ, nha đầu kia, nhất định đang ở trong căn phòng này.
Vẫn đang nghĩ nên phá giải kết giới này như thế nào, lại nghe có người hô to một tiếng, “Động thủ!”
Người lên tiếng gọi không phải ai khác, mà là người nãy giờ không hề lên tiếng Thần Chung Quỳ.
Hắn suy tư liên tục, cuối cùng cảm thấy vì để tránh cho cục diện không thể
vãn hồi, vẫn là giờ phút này nên ngăn lại cho thỏa đáng.
Vừa nghe hai chữ này, Tiểu Hắc, Tiểu Bạch sớm đã đầy một bụng tức giận, tức khắc lấy ra pháp khí, đánh nhau với thiên binh.
Tiểu Thôi là văn nhân, nhưng giờ phút này cũng không để ý hình tượng quân tử là cái gì. Lấy ra Bút Phán Quan, hạ thủ không lưu tình chút nào. Còn
chưa nói một câu, quân tử động khẩu không động thủ, mà đã động thủ thì
ai cũng phải rùng mình!
Bên trong Địa phủ một mảnh hỗn loạn, nhóm quỷ soa vốn luôn giữ vững cương vị không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại
thấy Chung lão đại cùng Hắc Bạch vô thường, còn có Thôi Phán Quan đã ra
tay. Bọn họ đều không quản sự việc như thế nào, rối rít xắn tay áo lên,
cầm xiềng xích, khiêng ghế, dọn bàn cùng nhau vọt ra. Cùng đám thiên
binh mà Nhị Lang thần mang tới đánh nhau thành một đoàn. (cái này đúng
là đánh lộn ^^)
. . . . . .
Tiểu Vũ núp ở trong phòng, sớm đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Từ lúc Nhị Lang thần xông vào Địa phủ, nàng liền mở Thiên Nhãn, nhìn chăm
chú tình huống bên ngoài. Tự nhiên cũng nghe được Nhị Lang thần muốn xử
trí nàng thế nào.
Nàng không sợ trừng phạt, bởi vì tính ra lỗi nàng
phạm, nhiều lắm chỉ bị phạt giam lỏng..v..v. Chẳng qua là nàng ngàn vạn
không nghĩ tới, kết quả lại nghiêm trọng như vậy.
Không phải chỉ
là một nhiệm vụ chưa hoàn thành sao? Vì cái gì muốn đẩy nàng vào Vong
Xuyên Hà? Nàng sợ nước, nàng sợ lạnh. Nàng không muốn bị đẩy xuống Vong
Xuyên Hà, nàng không muốn quên Lưu Quang lão Đại.
Bất an núp trong phòng, nhìn bên ngoài đang đánh nhau loạn xạ. Tiểu Vũ trong lòng hốt hoảng.
Nàng nên làm cái gì bây giờ? Nàng phải làm sao? Tại sao lại xảy ra chuyện
như vậy? Tại sao chỉ là một nhiệm vụ, hậu quả lại nghiêm trọng như vậy?
Tiểu Vũ suy đi nghĩ lại, thật không ngờ, sự tình là cùng một chuyện.
Ở thiên giới, động tình chính là tội lớn! Tội lớn, thậm chí bao gồm
chuyện Lưu Quang lần trước đỡ Thiên Khiển là một, so ra đều kém động
tình một tội. Điểm này, từ sự kiện Nhị Lang thần cùng Quỳnh hoa tiên tử
liền có thể thấy được.
Bởi vì là thần tiên nên không được có tình,
vạn vạn không thể có ý nghĩ cá nhân. Các Thần côn đem ra làm kết quả cho cảnh giới cao nhất. Họ cho rằng như vậy, mình mới trở nên cao quý và
thoát tục.
Muốn độ mọi người, trước phải độ mình. Ý tứ là, muốn khuyên người khác không nói yêu thương, chính mình cũng đừng nói.
Được rồi, vẫn là câu kia có vấn đề. Thiên đế cùng Vương Mẫu là một đôi đó thôi?
Kết quả là, Tiểu Vũ quy kết thành bốn chữ: rõ ràng nói bậy!
Quy kết thành ba chữ: toàn nói mò!
Quy kết thành hai chữ: vô nghĩa!
Quy kết thành một chữ: xạo