“À, lão Đại! Ngươi. . . . Chẳng lẽ không cảm thấy chúng ta bây giờ khoảng
cách dựa vào có chút gần sao? Địa phủ vốn không khí cũng không quá tốt,
vì để tránh cho thiếu không khí gây ra tiểu não ngắn lại, ta cảm thấy
ngươi hơi lui về phía sau một chút thì tốt hơn?”
Ánh mắt Tiểu Vũ
nhanh chóng tránh, chính là không dám nhìn thẳng phía trước. Trời mới
biết tình cảnh của nàng bây giờ có nhiều lúng túng. Ai tới nói cho nàng
biết, bình thường thấy bộ dáng con người lão Đại, tắm liền thay đổi
thành Hắc Sơn Lão Yêu rồi sao? Ai ui, trái tim nàng nhỏ, không chịu nổi
hình ảnh kích thích thế này nha.
Nụ cười Lưu Quang không giảm, khoảng cách không lùi. Ngược lại có khuynh hướng càng đến càng gần.
“Không biết, hiện tại ta cảm thấy khoảng cách này tốt vô cùng. Hơn nữa ta tin
tưởng, với tư thế này, một con mèo nhỏ cũng tuyệt đối trốn không thoát.
Nói đi, tìm ta có chuyện gì?”
Tiểu Vũ nhíu nhíu mày, vốn tìm Lưu
Quang là vì thương lượng sự kiện Dương Quá, muốn hỏi hắn nhiệm vụ này có thể không nhận hay không. Bởi vì thật sự rất căng. Hơn nữa muốn chia rẽ Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ? Làm ơn, người ta rất xứng đôi. Nàng không
hạ thủ, cũng không muốn hạ thủ!
Nhưng tình huống hôm nay, xem ra, nàng trước hết vẫn đừng động tới Dương Quá, trước hết trông coi chết
sống của chính mình đã. Tạm thời không đoán, con người trước mắt này
chợt hóa thân thành Hắc Sơn Lão Yêu, có phải hay không xem nàng như Tiểu Thiến có thể gặm được. Chỉ nói nàng giờ phút này nội tâm kích động
không thôi, hơn nữa một giây kế tiếp, nói không chừng có khả năng phun
máu mũi. Quan trọng hơn là, dấu máy chụp ảnh ở phía sau!
Coi như
bị phát hiện cũng không sao! Nàng hôm nay bất cứ giá nào, cũng phải nhắm mắt chiến đấu tới cùng! Nói gì cũng phải đem hết toàn lực bản thân mà
lui! Không chỉ muốn giữ được người, máy chụp hình cũng muốn giữ! Một khi thành công, hắc hắc! Sợ rằng tiền sẽ ào ào tuôn tới tay.
Tỉnh táo! Đúng! Nàng phải tỉnh táo! Không thể vì sắc đẹp trước mặt mà váng đầu!
“Lão Đại! Cái này, ta tìm ngươi là vì, vì Thiên Đình giao cho ta nhiệm vụ
kia!” Tiểu Vũ tận lực để cho tâm mình bình khí hòa, biểu hiện trấn định
một chút, nhưng ít nhiều còn có chút khẩn trương. Líu la líu lo, thiếu
chút nữa cắn phải đầu lưỡi.
A? Lưu Quang rốt cuộc không trêu mèo nhỏ nữa. Thu tay lại đứng lên. Tay ôm ngực, đứng trước mặt Tiểu Vũ.
“Thế nào? Nhiệm vụ lần này rất khó sao?”
Thật ra thì Lưu Quang sớm biết chuyện như thế nào, nhưng mà giờ phút này lại cố làm như không biết. Rõ ràng đã sai Tiểu Thôi lên thiên đình xử lý
chuyện này, nhưng bây giờ lại giả bộ hồ đồ.
“Ai ui! Lão Đại! Ngươi cũng không biết!!!”
Lưu Quang vừa lui mở ra khoảng cách, quả nhiên Tiểu Vũ liền lập tức giương
nanh múa vuốt. Quên mất trên tay còn cầm máy ảnh, lập tức bật lên. Không biết là bởi vì tức giận, cảm thấy đứng thật cao nói chuyện cũng có chút phân lượng. Chân không trực tiếp đứng ở trên ghế sa lon. Quơ múa tay
nhỏ bé bắt đầu tức giận nói.
“Nguyệt lão đầu tuyệt đối là già nên hồ
đồ rồi! Hơn nữa thiên đế đại thúc cũng bệnh không nhẹ! Bọn họ lần này
giao cho ta nhiệm vụ, nói gì tình yêu bất luân? Mẹ nó! Lại để cho ta đi
chia rẽ Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ!”
Nói đến chỗ này, Tiểu Vũ
còn cố ý dừng lại, ánh mắt hoài nghi nhìn về Lưu Quang, thử dò xét hỏi:
“Lão Đại? Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ ngươi biết là ai chứ? Kim Dung đại thúc, Thần Điêu Hiệp Lữ, ngươi đã xem qua chứ?”
Lưu Quang tư thế không thay đổi, gật đầu một cái.
Làm ơn, coi như chưa từng xem, hắn tuyệt đối cũng không nói ra. Bằng không lại mất thể diện!
Tiểu Vũ thở ra một hơi, đã xem là tốt rồi! Như vậy mới có tiếng nói chung! Tiếp đó lại tức giận bất bình nói.
“Ngươi nói có quá đáng không? Có lầm hay không? Phía trên là ăn no rỗi việc,
còn thật sự rỗi rãi đến phát hoảng? Muốn ta chia rẽ thế nào! Đây không
phải là cố ý chơi ta sao? Nhưng mà, đây cũng là lần đầu tiên Thiên Đình
giao nhiệm vụ cho ta, nếu như làm không tốt, không phải là rất mất thể
diện sao?”
Đuôi lông mày Lưu Quang nhảy lên, lạnh nhạt nói: “Thật ra
thì chuyện này cũng rất dễ làm, ta nhớ hai người bọn họ về sau không
phải là chia tay sao? Mười sáu năm ước hẹn gì đó? Tiểu Long Nữ đầu thai
đúng không?”
Tiểu Vũ gật đầu một cái, nhưng nghe có chút mơ hồ. Không hiểu ý tứ những lời này của Lưu Quang.
Lưu Quang anh tuấn vỗ tay phát ra tiếng, mở miệng nói: “Chuyện kia dễ làm
mà! Để cho nàng chết! Khi nàng nhảy xuống núi thì hạ thủ! Nhảy xuống,
cũng đừng để cho nàng sống lại! Cú thế mà chết thôi! Làm như vậy, cũng
coi như chia rẽ, nhiệm vụ hoàn thành!”
. . . . . .
Tiểu Vũ, trên trán xuất hiện ba đường hắc tuyến, méo miệng lắc đầu một cái.
Cuồn cuộn kéo lên ống tay áo, mặt bất mãn nhìn về phía Lưu Quang, thậm chí
còn ngại máy ảnh cầm trên tay cản trở, trực tiếp đặt trên ghế sa lon.
“Lão Đại! Làm sao ngươi có thể có loại tâm tư bất lương này? Chuyện tàn nhẫn như vậy, ngươi cũng có thể nói ra miệng được? Người ta là một đôi tình
nhân, vốn là nỗi khổ tương tư mười sáu năm, quay đầu lại không phải vì
có một hi vọng sao? Thế nào? Ngươi còn làm cho người ta đi tìm chết?
Ngươi cũng quá không có tâm đồng tình rồi? Phải đổi cho ngươi thành
Dương Quá, đau khổ chờ người yêu trong lòng mười sáu năm, quay đầu, lại
nói cho ngươi biết, sor¬ry, người của ngươi đã sớm vĩnh biệt rồi. Chẳng
lẽ ngươi chịu nổi?”
Lưu Quang nghe vậy, sờ sờ cái cằm giống như
suy tư, sau đó vô vị nhún nhún vai, bình tĩnh nói: “Không chịu nổi thì
theo nàng cùng chết. Toàn bộ tới Địa phủ đoàn viên, sau đó đầu thai chứ
sao. Như vậy nhiệm vụ của ngươi cũng coi như hoàn thành. Dù sao chỉ cần
chia rẽ là được rồi, chết là hết chuyện, chia rẽ cũng xong.”
Tiểu Vũ mặt đen lại, không nói bất kỳ lời nào. Bất đắc dĩ thở dài, hỏi một câu hoàn toàn không hợp với đề tài này.
“Lão Đại, ngươi gần đây uống canh vong tình của Mạnh bà, đầu rút lại trải
qua? Lương tâm của ngươi sớm bị Hao Thiên Khuyển của Nhị Lang thần gặm
rồi?”
A, Lưu Quang cười mỉa một tiếng, lắc lắc ngón tay.
“Canh
Vong tình ta không uống…, mà cái tên chó chết kia, ngay cả cơ hội đến
gần ta cũng không có, thế nào gặm ta? Lương tâm của ta, sớm bị mình ném
vào Vong Xuyên Hà làm mồi cho cá rồi. Ngươi hiện tại đi ra sông vớt xem? Nói không chừng còn có thể giúp ta tìm trở về.”
. . . . . .
Hết thuốc chữa!
Trong óc Tiểu Vũ, giờ phút này bị mấy chữ này tràn ngập. Đôi mắt nhỏ nhìn
chằm chằm Lưu Quang, muốn xem thử thần côn (NN:ta không hiểu rõ từ này,
chắc cũng gần với thần tiên ^^) này rốt cuộc ăn cái gì lớn lên? Rốt cuộc sao có thể trở thành thần côn? Không phải đều nói thần côn có cái tấm
lòng cứu đời giúp người gì đó? Rất hiền lành tốt đẹp? Sao mà trước mắt
nàng, một chút cũng không cho nàng cảm giác được những thứ tốt đẹp này?
Nghe những lời này? Ngẫm lại tác phong làm việc bình thường của Lưu Quang,
cũng chỉ là một tên yêu nghiệt! Có cái gì giống thần côn?
“Nha đầu, ngươi chảy máu mũi.”
Đang lúc Tiểu Vũ tưởng tượng lan man thì thình lình nghe được câu này của
Lưu Quang. Một giây kế tiếp, thấy nàng lập tức lấy tay che mũi. Rất
nhếch nhác nhảy đi nhảy lại.
Không thể nào? Chảy, chảy máu mũi? Sao mà một chút cảm giác nàng cũng không có chứ? Mẹ ơi mẹ ơi, mất hồn rồi!
Hắc Sơn Lão Yêu chợt cười ngông cuồng, điên đảo chúng sinh, bộ dáng khiến Tiểu Vũ hoảng hốt một hồi.
Kết quả là, chỉ thấy yêu nghiệt này môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt khạc ra mấy chữ. Làm như cố ý, từng chữ từng câu.
“Ta. Lừa gạt. Ngươi. Đấy!”