Diêm Vương Phúc Hắc Vương Phi Gây Rối

Chương 9: Q.3 - Chương 9: Đặc sắc hơn






Tiểu Vũ ngây người một lúc, sau đó lau lỗ mũi. Quả nhiên, không có chút máu nào.

Nhìn Hắc Sơn Lão Yêu cười to không dứt, Tiểu Vũ âm thầm nắm chặt quả đấm.

Cái gì gọi là không thể nhịn được, nàng hôm nay coi như đã lĩnh ngộ. Đáng tiếc bất đắc dĩ, cái gì gọi là lấy của người sẽ nhát tay, ăn của người sẽ nhẹ giọng, ở dưới mái hiên nhà người, không thể không cúi đầu. Nàng đã lĩnh ngộ rất hoàn toàn.

Ai kêu người ta là lão Đại! Nàng không phải là Niếp Tiểu Thiến, nàng chỉ là một lâu la bên cạnh Hắc Sơn Lão Yêu. Vô luận liều mạng thế nào, nàng cũng thua.

So với ai khác trong túi có tiền? Thật xin lỗi, trong yếm nàng đừng nói tiền, ngay cả viên đường cũng không có.

So với ai khác thủ đoạn cao siêu? Vẫn là nàng không chống lại nổi. Đừng nói nàng chỉ là một quỷ sai nho nhỏ, có là mười vạn thiên binh, chắc rằng lão yêu cũng không để ở trong mắt.

So với ai khác xinh đẹp khuynh thành? Vậy càng thật xin lỗi, nàng được xưng Địa phủ Nhất Chi Hoa, thật ra thì cũng đẹp mắt hơn Mạnh bà một chút thôi. Nếu Mạnh bà trẻ lại, nói không chừng ngay cả Mạnh bà nàng cũng cực kỳ không so nổi. Lão yêu lại không như vậy, vừa ngoái đầu nhìn lại, là khuynh quốc khuynh thành. Vừa mỉm cười, là điên đảo chúng sinh. Đúng là cực phẩm yêu nghiệt, thần côn trong thần côn. Hơn nữa yêu nghiệt đi tắm, nếu không phải do nàng định lực không tệ, giờ phút này máu mũi đã sớm không ngừng phun rồi.

Trừ những điều trên, còn có vụng về, giả câm vờ điếc, lão yêu này đều là cao thủ. Hơn nữa mánh khoé một bụng, lòng dạ đủ cứng, nếu như không phải bị nàng dây dưa, chắc rằng rất nhiều việc cũng sẽ không xảy ra. Chỉ là Tiểu Vũ không thừa nhận cũng không được, Lưu Quang đối với nàng, thật đã rất tốt rồi.

Không giống với Chung lão đại, còn có Tiểu Hắc Tiểu Bạch yêu cầu thật nghiêm nghị. Sự kiện Tư Huyền, nàng hiểu một chuyện. Lão Đại bình thường tính khí ác liệt. Nhưng đối với người trong nhà, đều rất tốt. Đặc biệt là đối với nàng, có lẽ bởi vì nàng là nữ quỷ sai duy nhất, cho nên lão Đại đặc biệt chăm sóc.

. . . . . .

Lưu Quang vốn nghĩ Tiểu Vũ nhất định sẽ cùng hắn giương nanh múa vuốt, lại vạn vạn không nghĩ tới, nha đầu kia đầu tiên là tức giận không thôi, tiếp theo lại yên tĩnh ngoài ý muốn. Đứng trên ghế sa lon giống như suy nghĩ việc gì đó?

Cũng không muốn trêu nàng, Lưu Quang nhẹ nhàng mở miệng nói: “Được rồi, nghiêm chỉnh mà nói. Vốn việc chia rẽ nhân duyên, cũng không thuộc phạm vi Địa phủ quản lý. Ta đã sai Tiểu Thôi lên thiên đình từ chối nhiệm vụ này rồi. Chuyện này ngươi cũng không cần lo, tiếp tục xem manga thôi.”

A!?

Tiểu Vũ nghe Lưu Quang nói thế, đầu tiên là có chút không tin tưởng trợn to hai mắt. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt Lưu Quang nghiêm túc, mới hiểu được hắn nói là sự thật.

Kết quả là, Tiểu Vũ hưng phấn kêu to một hồi. Trực tiếp từ trên ghế salon hướng người lão yêu nhảy xuống. Hành động này, ngược lại khiến lão yêu sợ hết hồn.

Theo bản năng đưa tay ôm chặt thân thể kia, nhìn thấy Tiểu Vũ ôm cổ hắn vui vẻ cười lớn. Lưu Quang cũng khẽ cười, sớm biết tin này tốt như vậy, hắn mới vừa rồi sẽ không trêu nàng, nói thẳng ra chuyện này thì tốt biết bao nhiêu?

Tiểu Vũ thoáng lui ra, cười híp mắt nhìn Lưu Quang.

“Lão Đại! Ta phát hiện. Mặc dù ngươi tính khí kém, tính tình lại phản nghịch ác liệt, còn không có lương tâm. Nhưng ngươi thật không phải là người xấu! Thật ra thì ngươi nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng như đậu hũ, trên miệng thường nói chút lời khó nghe, nhưng trong lòng thật ra rất thiện lương. Lần trước Tư Huyền cùng Quân Lan, nếu không phải là ngươi thay bọn họ đỡ Thiên Khiển, bọn họ không thể sống lại. Còn có Quỳnh Hoa tiên tử cùng Nhị Lang thần, ngươi mặc dù không vui lòng, nhưng cuối cùng vẫn hỗ trợ.”

Nói đến đây, Tiểu Vũ từ nơi cổ áo móc ra dây đỏ trói chặt bình thủy tinh nhỏ, bên trong chứa một giọt nước mắt màu lam rất xinh đẹp.

“Ta tin tưởng, chuyện xưa của bọn hắn nhất định sẽ không kết thúc như vậy. Nếu mệnh định tơ hồng để bọn họ cùng dắt, như vậy, một ngày nào đó, bọn họ nhất định sẽ gặp nhau.”

Lưu Quang ngưng mắt nhìn Tiểu Vũ, mỉm cười không nói gì.

Mắt bên trái màu đỏ nhìn mắt bên phải cũng màu đỏ.

Giống như Hoa Bỉ Ngạn, đẹp đẽ đỏ tươi.

Trong không khí tựa hồ có một ít tình cảm không rõ đang từ từ sinh trưởng. Tiểu Vũ cũng đã nhận ra không khí vô cùng mập mờ, ánh mắt bất giác lại bắt đầu né tránh.

Lưu Quang cười đầu độc, mở miệng nói: “Nha đầu, ngươi có phải hay không nên giảm cân?”

. . . . . .

Tiểu Vũ lập tức nhảy ra, không khí lúc nãy trong nháy mắt bị phá hư hầu như không còn.

“Ta mà phải giảm cân sao? Có lầm hay không? Ta hiện tại chỉ có sức nặng của một luồng hồn phách mà thôi!”

Lưu Quang chỉ cười không nói, hắn nói câu kia, chỉ là muốn hóa giải cái loại không khí đó mà thôi. Hắn dù sao cũng không phải là Hắc Sơn Lão Yêu, không thể vô sỉ thấy thích là làm. Tình cảm phải từ từ bồi dưỡng, tuyệt đối không thể đụng tới là hoàn thành!

“Được rồi, chuyện xem như đã giải quyết, kế tiếp, ngươi nên cùng ta giải thích một chút, cái máy ảnh này là thế nào?”

Lưu Quang tay nhấc lên, máy ảnh màu hồng liền ngoan ngoãn nằm trong tay hắn. Lưu Quang cầm trên tay nhìn Tiểu Vũ quơ quơ, thấy nàng vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng len lén vui sướng.

Hắn biết! Cô nàng có cuộc sống từng trãi thiển cận. Đại khái là dung lượng trong đầu có hạn, cho nên để cho nàng chất đầy tâm tình. Cho tới khi trí tuệ không còn dùng được, mới nói đến nhiệm vụ, nàng đã sớm đem mọi chuyện quên sạch sẽ.

Vẻ mặt Tiểu Vũ giờ phút này, được gọi là đặc sắc.

Lại nói việc trở mặt còn nhanh hơn lật sách, những lời này để hình dung Tiểu Vũ giờ phút này thật thỏa đáng.

Nhìn thấy máy ảnh trong tay Lưu Quang, Tiểu Vũ tự trách vỗ vỗ cái đầu nhỏ. Đần! Thật là đần ….! Sao lại kích động đem chuyện này quên mất? Chuyện này quan trọng cỡ nào nha. Tiền của nàng, chi tiêu của nàng nha.

Hiện tại máy ảnh đã đến tay Lưu Quang, xem ra nàng muốn lừa dối vượt qua kiểm tra, cũng không thể thực hiện được rồi.

Tiểu Vũ hạ quyết tâm, chết sớm siêu thoát sớm, dứt khoát trực tiếp nhận mệnh!

“Á, cái này. . . . . Thật ra thì ta chỉ là muốn chụp mấy bức vẻ đẹp của ngươi mà thôi. Giống như, giống như lão Đại ngươi dáng dấp thật yêu khí bức người. A! Không đúng không đúng. Là anh khí bức người! Hơn nữa, lại có sức quyến rũ như vậy, quyến rũ người như vậy. Á, không phải không phải, là hấp dẫn người! . . . . . . Ta liền nghĩ, nghĩ chụp mấy bức, đem những hình này ngày ngày mang theo người, lúc không có chuyện gì làm, hoặc là nhiệm vụ mệt mỏi, cũng có thể lấy ra thưởng thức, hóa giải mệt nhọc. A, ha ha.”

Lúng túng cười mỉa hai tiếng, Tiểu Vũ nói xong cúi đầu, có lúc chính nàng cũng có chút bội phục mình. Những thứ nói dối này nàng đều có thể trong nháy mắt nói ra. Thật sự là quá tài tình.

Con mèo nhỏ họ Vũ mở mắt nói mò, dĩ nhiên là nói dối, nhìn một cái là biết nói dối.

Nhưng Lưu Quang là người thế nào? Là Hắc Sơn Lão Yêu tu luyện thành tinh! Cho nên hắn cũng lười vạch trần, càng cố tình theo nàng chơi tiếp.

Để tay lên khăn tắm bên hông, nhìn về Tiểu Vũ, nụ cười từ từ hiện ra đẹp đẽ.

“Sao? Là thế này phải không? Này, có muốn chụp thêm vài tấm đặc sắc hơn hay không?”

Dứt lời, nhìn thấy Tiểu Vũ ngẩng đầu lộ ra vẻ mặt giật mình, đem khăn tắm rút ra.

A!!!!!

Tiếng thét chói tai ầm ầm vang lên, Tiểu Vũ lấy tốc độ ánh sáng xoay người, xuyên tường mà chạy. Hắc Sơn Lão Yêu, đứng nguyên tại chỗ cười to không ngừng.

Chung Quỳ vốn là ở bên ngoài nghe lén, không ngờ hiệu quả cách âm thật sự quá tốt. Hơn nữa Lưu Quang khẳng định trước đó có kết phong ấn. Cho nên hắn thật không nghe được gì. Nhưng tiếng thét chói tai này của Tiểu Vũ thật sự quá lớn. Sợ là ngay cả Mạnh bà bên cầu Nại Hà cũng có thể nghe thấy. Chung Quỳ không hiểu xảy ra chuyện gì, đầu lặp lại suy tư có muốn vọt vào hay không?

Rốt cuộc, cảm tính chiến thắng lý tính. Không trông nom mọi việc, đẩy cửa vọt vào.

Vừa vào cửa, đã nhìn thấy Lưu Quang để trần nửa người trên đứng trước sô pha cười vui vẻ không dứt. Nhìn chung quanh, lại không nhìn thấy Tiểu Vũ.

Nhận ra có người đi vào, Lưu Quang xoay người nằm ở trên ghế sa lon. Quần dài màu đen ôm lấy chân thon dài.

“Chung Quỳ, ngươi càng ngày càng càn rỡ. Không có mệnh lệnh của ta, ngươi lại dám tự tiện xông vào phòng của ta? Ngươi tốt nhất nói ra lí do chính đáng. Nếu không, ngươi cũng biết tính khí ta.”

Trên mặt vẫn còn nụ cười, lời nói ra lại làm cho Chung Quỳ rùng mình một cái.

Chung Quỳ vội vàng cúi đầu, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh. Đang lúc khẩn trương không dứt thì truyền tới bên tai thanh âm Tiểu Bạch Tiểu Hắc.

“Chung lão đại, Tiểu Thôi trở lại.”

Giờ phút này, cái tin này đối với Chung Quỳ mà nói, quả thực là cây cỏ cứu mạng. So với trúng số còn làm người ta hưng phấn hơn.

Trầm tĩnh chốc lát, mở miệng nói: “Lão Đại, là Tiểu Thôi trở lại.”

Nghe được câu này, Lưu Quang quả nhiên hăng hái. Thoáng nhướng mày.

“Nói hắn vào thư phòng chờ ta, ta lập tức đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.