Ta không thấy gì hết, đúng! Cái gì cũng không thấy!
Tiểu Vũ trở về gian phòng của mình, nhảy lên trên giường dùng chăn đem cả
người bọc lại. Trong miệng lẩm bẩm. Tựa hồ bị kinh sợ không nhỏ.
Thật ra thì, Tiểu Vũ quả thật không trông thấy gì. Bằng không cũng không có bộ dạng hốt hoảng này rồi.
Lưu Quang dùng khăn tắm quấn quanh nửa người dưới, là có mặc quần. Hắn
chính là cố ý đùa Tiểu Vũ. Không nghĩ tới, Tiểu Vũ nhìn hung ác, kì thực cũng là người nhát gan vô cùng. Hơn nữa thật sự là không chịu nổi hù
dọa!
Động não suy nghĩ một chút cũng có thể đoán ra. Hắn đường đường
là Diêm Vương, cũng không phải là loại biến thái gì. Làm sao lại không
để ý hình tượng, trước mặt nàng phơi bày hoàn toàn?
Aizzz, là nha đầu Tiểu Vũ quá đơn thuần? Hay là hắn quá tà ác?
. . . . . .
Cái gì! ?
Lưu Quang chợt từ trên ghế sa lon ngồi dậy, cau mày nhìn Tiểu Thôi cúi đầu
đứng ở cách đó không xa, mới từ Thiên Đình trở về, sắc mặt ngưng trọng,
mang theo chút tức giận.
“Chính là như vậy. Phía trên tựa hồ đã sớm
biết ngươi không nhận nhiệm vụ này, cho nên khi ta vừa đến thiên giới,
liền bị thủ vệ thiên binh ngăn ở cửa. Nói là Thiên đế gần đây thân thể
khó chịu, không gặp bất kì kẻ nào.”
Tiểu Thôi cúi đầu đứng thẳng,
thần sắc có chút đắc dĩ. Đầu năm nay thay người đi làm việc thực không
dễ dàng, đến chỗ nào cũng phải nhìn sắc mặt người ta. Quả là làm khó
hắn.
A! Lưu Quang cười nhạo một tiếng, mang theo nhàn nhạt châm chọc.
“Lão đầu kia thân thể khó chịu? Ha ha, thật là buồn cười. Đây không phải rõ
ràng là mở mắt nói mò sao! Ngươi cũng đừng nói cho ta biết, ngươi tin
tưởng?”
Tiểu Thôi vội vàng lắc đầu một cái, giải thích: “Không phải!
Ta làm sao tin tưởng. Ta cũng biết rõ nhất định là giả. Cho nên ta đến
hôm nay mới trở về. Mấy ngày nay ta vẫn canh giữ ở Lăng Tiêu điện, nhất
định phải gặp Thiên đế. Nhưng mà lão nhân gia ông ta tựa hồ quyết tâm,
mỗi ngày đều không mở cửa, ta ở cửa ra vào đợi ba ngày, sửng sốt không
thấy người. Lúc này mới hết hy vọng, trở về hướng lão Đại ngươi báo cáo
tình huống.”
Lưu Quang nghe vậy, tròng mắt lóe lên. Ngoài cửa sổ bầu trời lập tức thay đổi.
Tiểu Thôi cảm giác được không khí không thích hợp, hai tay nắm chặt, toát ra mồ hôi lạnh. Nhìn đi, hắn đã nói đi làm không dễ dàng. Lo lo lắng lắng
chạy việc, nhận hết lạnh nhạt, còn phải trở lại chịu đựng lão Đại tức
giận.
Mắt bên phải ửng hồng, Lưu Quang hiển nhiên cực kỳ giận giữ.
Tốt! Thật tốt! Lão đầu tử giăng bẫy hắn! Trốn Tiểu Thôi như vậy rõ ràng là
không cho hắn từ chối nhiệm vụ lần này. Cứ như vậy, hắn càng thêm khẳng
định, lão đầu tử trăm phần trăm là có âm mưu!
Thoáng ổn định tâm
tình, Lưu Quang nằm lại trên ghế sa lon, có chút mệt mỏi đem tay gối lên đỉnh đầu, ngó ra ngoài cửa sổ lạnh nhạt nói: “Không sao, ngươi đi xuống trước đi.”
Tiểu Thôi lĩnh mệnh, thở ra một hơi, vội vàng gật đầu lui ra.
. . . . . .
Ở cửa, tụ tập ba người Chung Quỳ, Tiểu Bạch, Tiểu Hắc.
Thấy Tiểu Thôi đi ra, lập tức lôi kéo hắn chạy đến phòng khách dò thăm tình báo.
Tiểu Vũ từ gian phòng đi ra liền gặp được bốn người kia ngồi ở trên ghế sa
lon phòng khách, nói chuyện say sưa ngon lành. Nàng tò mò đi tới, từ
trong túi tiền móc ra nắm hạt dưa, ngồi ở bên cạnh Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc đang tập trung tinh thần nghe Tiểu Thôi nói chuyện trên Thiên đình mấy
ngày nay, hoàn toàn không chú ý tới, chẳng biết Tiểu Vũ đi tới lúc nào.
Sau đó nghe thanh âm, mới quay đầu liếc nhìn. Nhưng trọng điểm vẫn không đặt ở trên người Tiểu Vũ, mà là từ trong tay nàng chộp tới một chút hạt dưa, sau đó quay đầu tiếp tục nghe Tiểu Thôi nói.
Tiểu Bạch cùng Chung Quỳ cũng không phát hiện ra Tiểu Vũ. Nghiêm túc nghe Tiểu Thôi nói chuyện.
“Các ngươi cũng không biết, phía trên có nhiều thần côn khiến người buồn
nôn! nnd! Ngay cả ta là một người văn nhã khiêm tốn như vậy, cũng không
nhịn được mà muốn mắng mấy câu!”
Tiểu Thôi sắc mặt giống như trước kia, bình tĩnh, nhưng giọng nói rõ ràng thay đổi không ít.
Tiểu Hắc nghe xong lời này, hăng hái. Nhổ vỏ. Phất tay nói: “Không sai! tmd. Ta đã sớm thấy lũ thần côn kia khó chịu.”
Bên cạnh có người đẩy hắn một cái, mở miệng nói: “Chớ quấy rầy Tiểu Thôi nói chuyện!”
Tiểu Thôi gật đầu một cái, tiếp tục tức giận bất bình nói: “Từ khi ta tiếp
nhận công việc giấy tờ tới nay, đây là lần đầu tiên buồn bực nhất. Ta
vốn cho là rất đơn giản, không phải là đến từ chối nhiệm vụ của Tiểu Vũ
sao. Bằng ba tấc lưỡi của ta không nát không thôi, đó chỉ như là chút
thức ăn! Nhưng vạn lần không nghĩ tới, ta cả cửa lớn của Thiên giới cũng không được vào! Các ngươi cũng không nhìn thấy những thủ vệ thiên binh
đó. Tựa như muốn đuổi ruồi, nói với ta, Thôi Phán Quan, ngươi đi xuống
đi, trở về Địa phủ của ngươi viết báo cáo mỗi ngày đi, Thiên đế nói rồi, không gặp bất kì kẻ nào! Đặc biệt là loại người từ dưới đất chui lên
như ngươi!”
tmd! Tiểu Bạch chợt đứng lên, bộ mặt khó chịu nói:
“Cái gì! Dưới đất chui lên? Dưới đất chui lên thì thế nào? Dưới đất chui lên cũng không phải là kẻ hết thời? Cũng có một ít tài năng! Tiểu Thôi! Ta tuyệt đối không phải là kẻ chuyên đi thêu dệt chuyện! Những người đó cũng may mà gặp được kẻ tính khí tốt như ngươi, nếu là ta, ta đã sớm
đánh đấm rồi!”
Đúng! Tiểu Hắc cũng tức giận bất bình la lên.”Ta cũng
muốn đi báo thù cho hả giận. Đúng là mắt chó nhìn người thấp. Cho rằng
bọn họ ở trên trời, chúng ta dưới mặt đất, là có thể đem chúng ta đạp
dưới lòng bàn chân. Ta nhổ vào! Muốn liều mạng, công phu quyền cước, Hắc Đại gia ta thật đúng là không đem bọn họ để ở trong mắt.”
Chung
Quỳ cau mày nhìn về phía hai người một cái, có chút không nhịn nói: “Tốt lắm, tốt lắm! Các ngươi cũng đừng ở nơi này nói mạnh miệng. Nếu như
thực đến Thiên Đình, các ngươi dám động thủ? Đừng làm nhiễu việc, Tiểu
Thôi nói trọng điểm! Rốt cuộc kết quả như thế nào?”
Chung lão đại nói những lời này, quả nhiên Tiểu Bạch, Tiểu Hắc đều không lên tiếng. Ngoan ngoãn ngồi trở lại trên ghế sa lon.
Tiểu Thôi nhẹ nhàng ho khan một cái, mở miệng nói: “Trọng điểm chính là
nhiệm vụ thất bại rồi. Ta canh chừng mấy ngày, sửng sốt không thấy Thiên đế. Ép với bất đắc dĩ, ta chỉ có thể về, hướng lão Đại báo cáo tình
huống. Không ngoài sở liệu, lão Đại quả nhiên nổi giận.”
Tiểu Hắc nghe được lời này, lại không nhịn được nói tiếp: “Cái này không phải
nói, nha đầu Tiểu Vũ vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ? Đi chia rẽ Dương Quá
cùng Tiểu Long Nữ?”
Lời này vừa nói ra, một giây kế tiếp, người bên cạnh đã biến mất không thấy.
Tiểu Hắc thấy mọi người nặng nề suy ngẫm, không hiểu gãi gãi đầu. Đưa tay về phía sau muốn nắm thêm một nắm hạt dưa, lại vung nửa ngày không tìm
được mục tiêu.
Không khỏi quay đầu nhìn lại, phát hiện bên kia không
có một bóng người. Nhíu nhíu mày, có chút nghi ngờ tự nhủ: “Gì? Mới vừa
rồi bên này là ai tới ?”
Chung Quỳ mắt trợn trắng, vô lực thở dài một tiếng.”Tiểu Hắc à, không phải ta nói ngươi. Thân thủ của ngươi cùng đầu óc, thật kém xa! Ta cũng hoài nghi ngươi làm sao lại được lão Đại nhìn
trúng, chọn làm quỷ sai . Aizzz. . . . .”
Tiểu Hắc nháy mắt mấy cái, không hiểu Chung lão đại sao lại nói hắn như vậy?
Tiểu Bạch cũng trợn trắng mắt, hướng Tiểu Hắc làm ra ánh mắt khinh bỉ.”Em
trai à! Không phải là “ca” nói ngươi! Hai chúng ta về sau đi thi hành
nhiệm vụ thì ngàn vạn lần đừng nói ngươi là em trai của ta. Khi cần
thiết, có thể làm bộ như không biết ta. Ta thật sự không hiểu, ngươi rốt cuộc ăn cái gì mà lớn lên?”
Tiểu Hắc lần nữa nháy mắt mấy cái,
vẻ mặt không hiểu. Hắn, hắn chưa nói thô tục chứ? Cũng chưa có, cũng
không gây chuyện gì mà? Sao mà từng người từng người đều mắng hắn?
Tiểu Thôi thần sắc đã khôi phục bình tĩnh, tốt bụng đưa tay chỉ vỏ hạt dưa
trên đất. Lạnh nhạt nói: “Toàn bộ Địa phủ, có những thứ này, ngươi nói
còn có thể là ai?”
Tiểu Hắc lần này không nháy mắt, mà trợn to hai mắt. Kinh ngạc nói: “Đúng, đúng, người nào?”
Mọi người lắc đầu tản ra, làm việc của mình. Tiểu Hắc có chút gấp gáp kéo Tiểu Thôi, lóe ra mắt to.
Tiểu Thôi bất đắc dĩ nhún vai, đối với hắn khẽ mỉm cười.
“Không trách được ngươi cũng chỉ có thể làm hộ vệ cho nha đầu Tiểu Vũ, lấy
loại người đầu óc thông minh hơn ngươi. Nha đầu Tiểu Vũ nếu đã cố ý trêu người, giống như chơi cùng Văn Khúc Tinh Quân, chính là ví dụ tốt nhất. Ta nghe nói, hắn hiện tại chỉ cần vừa nghe đến một chữ “Vũ” cũng sẽ hộc máu đấy.”