Tiểu Vũ nhắm hai mắt, cảm thấy có một dòng nước ấm rót vào con mắt trái.
Ngoài cửa phòng truyền đến tiếng vang, Lưu Quang chợt mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng. Cửa phòng có bóng người chạy đi, đột nhiên phất tay, liền nghe
một tiếng hét thảm, một người vô tội bị đánh bay ra thật là xa.
Khẽ nhếch môi ngồi dậy, đưa tay che mắt phải của mình.
Tiểu Vũ cũng ngẩng đầu lên, mở mắt phải, mắt trái mới vừa bị hôn nên vẫn nhắm thật chặt.
“Cái này? Coi như khế ước hả?”
Lưu Quang cúi đầu, nâng lên khóe miệng cười cười, không rõ giờ phút này vẻ mặt hắn ra làm sao nữa!
Tiểu Vũ đứng lên, che mắt trái, hào hứng chạy đến trước gương, hơi khẩn trương buông lỏng tay ra, khẽ mở ra mắt trái đóng chặt.
Không giống như tưởng tượng, con ngươi cũng không bị đoạt đi. Mắt vẫn là mắt, màu đen, tròn trịa sáng sáng. Đưa tay bới bới mặt mình, phát hiện cũng
không có gì kỳ lạ dị thường.
Cau mày quay đầu, nhìn Lưu Quang cúi đầu ngồi vào chỗ của mình, Tiểu Vũ bất mãn hét lên: “Lão Đại! Ngươi làm cái gì a? Không phải nói sẽ khó coi, sẽ xấu xí, thế nào thứ gì cũng
không có?”
Thả tay xuống, Lưu Quang ngoái đầu chăm chú nhìn đi nhìn
lại vào Tiểu Vũ. Có chút bất đắc dĩ nói: “Mới vừa rồi không phải chính
ngươi nói, chỉ cần ngươi gặp phải nguy hiểm nghĩ đến ta mới có hiệu quả
sao. Ngươi bây giờ không có chuyện gì, dĩ nhiên không có thay đổi gì.”
Tiểu Vũ nâng miệng, không cam lòng nói: “Không được! Ai biết ngươi có lừa
dối ta hay không! Không được, ngươi rõ ràng không làm, không được, không được! Ta muốn thí nghiệm, rốt cuộc như thế nào mới có thể thấy biến
hóa!”
Lưu Quang ngửa ra sau tựa lên ghế salon, vén vén tóc cười nói:
“Không phải đã nói, gặp nguy hiểm sẽ nghĩ đến ta! Hiện tại mặc dù không
có nguy hiểm, nhưng ngươi cũng có thể nghĩ tới ta một chút a.”
Nhớ ngươi?
Tiểu Vũ trong miệng lẩm bẩm, xoay người đối mặt với gương. Nhớ ngươi? Nghĩ! Nghĩ!
Một nam nhân yêu nghiệt làm điên đảo chúng sinh, còn là một nam nhân phúc hắc giả bộ vô tội. Ta nghĩ, ta dùng sức nghĩ!
Tiểu Vũ trong đầu lặp lại hồi tưởng về Lưu Quang, chợt, con mắt trái nóng
rực. Theo bản năng nhìn vào trong gương, Tiểu Vũ nhất thời giật mình há
to miệng.
Màu đỏ! Biến thành màu đỏ!
Tròng mắt bị Lưu Quang
hôn, mới vừa còn như mực màu đen, lúc này đã biến thành màu đỏ. Cùng với cảm giác nóng rực, càng ngày càng có vẻ yêu dị.
Kinh ngạc che miệng, quay đầu nhìn lại. Lại thấy Lưu Quang vừa đúng cũng nhìn nàng, nở nụ
cười, mắt phải hồng quang bốn phía, tản ra vẻ mị hoặc không nói ra được.
“Lão Đại, ngươi!”
Tiểu Vũ kinh hãi, nàng biết Lưu Quang một khi tức giận hoặc nổi giận thì
tròng mắt cũng sẽ lóe lên hồng quang. Lại không nghĩ rằng, giờ phút này
nàng cùng hắn đều có một trong mắt màu đỏ?
Lưu Quang nhàn nhạt cười một tiếng, không nói tiếng nào. Hai tay thả lỏng sau ót, lại thoải mái nằm xuống.
Tiểu Vũ chạy vội đến ngồi bên cạnh hắn, định hỏi chút gì, lại nghe Lưu Quang mở miệng nói: “Trước đó ta đã nói, ngại xấu xí hoặc khó coi, ta sẽ
không để ý tới ngươi!”
“Không, không phải vậy! Ta là muốn nói. . . . . .” Tiểu Vũ muốn giải thích, chỉ là Lưu Quang tựa hồ biết nàng muốn hỏi
điều gì, cố ý không cho nàng cơ hội nói chuyện. Xen vào nói: “Núp ở
ngoài cửa! Có chuyện gì đi vào nói đi!”
. . . . . . ?
Lời này vừa nói ra, tay cầm cửa chuyển động, có kẻ ngoan ngoãn đến gần tới hai người.
Không, chính xác mà nói, phải là hai con quỷ!
Tiểu Hắc, Tiểu Bạch? Tiểu Vũ giọng nói nghi ngờ, bọn họ không phải cảm thấy
rảnh rỗi đến bị khùng, đi giúp Ngưu Đầu Mã Diện câu hồn à. Hôm nay sao
lại không ra ngoài làm việc?
“Nói đi, chuyện gì?”
Lưu Quang
lạnh lùng ra tiếng, mới vừa rồi bị hắn đánh ra ngoài, chính là bọn họ.
Tưởng rằng bọn họ cố ý núp ở ngoài cửa nghe lén, nhưng xem ra, hình như
là có việc xảy ra rồi.
Tiểu Hắc Tiểu Bạch từ cửa đã cúi đầu, cho nên
không nhìn được mắt của Tiểu Vũ, nếu không nhất định lại kinh ngạc không thôi. Nghe Lưu Quang hỏi, Tiểu Bạch từ trong túi tiền lấy ra một phong
thư, mở miệng nói: “Là Thiên Đình truyền tới, phía trên có ấn bảo vệ Hữu Pháp, chúng ta hủy đi không được, cho nên không biết là chuyện gì.”
Lưu Quang nghe vậy, ánh mắt lóe lên, bất giác lại nhăn mày lại. Trong lòng
thầm than, chỉ cần cùng Thiên Đình có quan hệ, khẳng định không phải là
chuyện tốt. Không biết lão đầu kia lại muốn chơi cái gì!
Đưa tay
một cái, phong thư trên tay Tiểu Bạch liền rơi xuống tay hắn. Tay vừa
dùng lực, màu vàng bảo vệ liền bị vỡ, mở ra xem, chân mày Lưu Quang liền nhăn sâu hơn .
Lão Đầu chết tiệt! Thật là ăn no rỗi việc! Rảnh rỗi không hưởng lại muốn lộn xộn ném việc cho hắn!
“Lão Đại? Phía trên viết cái gì?”
Tiểu Vũ nhòm đầu nhỏ, hiển nhiên đối với phong thư này sinh ra hứng thú, trực giác nói cho nàng biết, nhất định là có nhiệm vụ!
Lưu Quang vô lực nhìn nàng, thấy nàng hào hứng bừng bừng, than nhẹ một tiếng, đưa thư.
Tiểu Vũ hưng phấn nhận lấy, há mồm liền đọc to lên:
Theo Nguyệt lão báo lên, bên trong có một cây vốn không nên giao xoa tơ
hồng, thế nhưng cố tình quấn quít lại với nhau. Chuông bạc vang dội
không ngừng, xem ra nhân giới nhất định là xảy ra một chuyện kinh thế
hãi tục. Ha ha, đứa cháu đáng yêu của ta, tiểu Quang Quang thân ái. Ta
lần trước gặp nha đầu đáng yêu ngươi mang theo, xem bộ dáng tương đối
linh hoạt, chuyện này, giao cho nàng đi xử lý đi!
. . . . . .