Diêm Vương Phúc Hắc Vương Phi Gây Rối

Chương 38: Q.1 - Chương 38: Mỹ nam tắm rửa




Lời vừa nói ra này, lập tức đưa tới một đạo ánh mắt lạnh. Tiếu Vũ chớ có lên tiếng, lúc này mới nhớ tới, nơi này còn có một vị cao nhân có thể nhìn thấy nàng đấy. Nàng ngoan ngoãn không nói, ngồi bên cạnh nàng tử y nam tử ngược lại không giải thích được lắp bắp nói: “Ngũ, Ngũ Ca, ngươi nhìn ta chằm chằm xong chưa. Ta, ta nhưng một câu nói cũng không nói đâu nha.”

Túc Thanh mắt lạnh nhìn về Tiếu Vũ, trong mắt thoáng qua tàn khốc. Đều là vì đột nhiên xuất hiện Quỷ Hồnkhông rõ thân phận, mới gây ra nhiều chuyện như vậy.

“Tư Tư hồn phách nếu còn dừng lại ở người đời, nhất định là có lời gì muốn nói với ta, ta không biết nàng không có đi luân hồi, nếu không ta sẽ không rời đi Vô Vọng sơn trở lại nơi này. Ngũ Ca, đem bùa chú ở cửa chính phá giải, Tư Tư nếu báo mộng ta, ta sẽ khuyên nàng sớm ngày luân hồi, nếu ngươi không chịu, vậy ta chỉ có thể trở lại Vô Vọng sơn thôi.” Quân Thập mở miệng, giọng nói rất là kiên định.

Túc Thanh nghe vậy, đầu lông mày lại nhăn một phần “Ngươi uy hiếp ta? Ở trong lòng của ngươi, chúng ta, tình huynh đệ mấy chục năm còn không quan trọng bằng một nữ nhân?”

Quân Thập lắc đầu, “Không phải! Ở trong lòng Quân Thập, đã sớm coi mọi người như thân huynh đệ. Nhưng Tư Huyền là vợ của ta, địa vị của các ngươi là ngang nhau. Nếu có người ức hiếp Tư Huyền, ta sẽ không chút do dự dạy dỗ bọn họ. Nếu có người khi dễ các ngươi, ta cũng quyết liều mạng mình. Ngũ Ca, tấm lòng của Lục đệ, chẳng lẽ ngươi thật không hiểu sao?”

Túc Thanh biến sắc, khẽ há mồm còn muốn nói điều gì thì chợt nghe một loạt tiếng bước chân truyền đến. Tiểu Vũ nghiêng đầu nhìn lại, đang ở cuối hành lang, lại đi ra hai vị nam tử. Lúc này mới phát hiện ra, thì ra là Nhạc gia bảy vị mỹ nam, không chỉ có tên là dùng màu sắc mệnh danh, liền ngay cả y phục cũng đồng dạng màu sắc. Nhưng không, đang đi tới bên này hai vị nam tử, một hắc bào một bạch bào, vị bạch y kia, sắc mặt có chút tái nhợt, lại mang đầy phong độ của người trí thức, Tiểu Vũ cũng cảm thấy, vị trí Tiểu Hắc Tiểu Bạch hai người này đi làm, cũng nhất định thích hợp.

Thấy hai người đi qua, ngồi bên cạnh Tiếu Vũ tử y nam tử chợt đứng lên, cười híp mắt chào hỏi nói: “Đại ca, nhị ca, ngọn gió nào đem hai người thổi tới đây?”

Quân Thập cùng Túc Thanh cũng đồng thời nhìn lại hai người đì tới, mới vừa rồi căng thẳng không khí lập tức tiêu tán. Hai người tất cả gật đầu chào hỏi.”Đại ca, nhị ca.”

Nhìn nụ cười mê hoặc của tử y nam tử, Tiểu Vũ trong đầu nhất thời nhảy ra hai chữ, yêu nghiệt!

Quả nhiên, kia đi tới áo trắng nam tử nghe lời của tử y nam tử, khẽ cười nhẹ nói:

“Tiểu Tử yêu nghiệt, hôm nay làm sao ngươi rãnh rỗi như vậy, lại ngoan ngoãn ở lại Nhạc gia không có đi ra ngoài? Sợ lại là chọc tới thiên kim tiểu thư nhà nào, vì tránh né phiền toái chứ gì?”

Tử y nam tử cười mỉa một tiếng, muốn phản bác cái gì, lại lặng lẽ liếc mắt nhìn vị bạch y bên cạnh nam tử áo đen kia, thấy hắn đang nhìn chăm chú vào Túc Thanh cùng Quân Thập, không nhịn được hướng áo trắng nam tử trừng mắt nhìn, ngay sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại đứng ở một bên.

“Lão Ngũ, mau giải bùa chú trên cửa chính.”

Nam tử áo đen chỉ nói một câu như vậy, mặc dù là giọng điệu bình thường, nhưng lại bất giác lộ ra một cỗ uy nghiêm. Túc Thanh chợt giật mình, lại như kỳ tích không có hỏi nhiều, gật đầu nói dạ, xoay người đi tới cửa chính. Quân Thập cảm kích hướng nam tử áo đen cúi đầu nói cảm tạ, muốn nói cái gì lại bị nam tử áo đen lấy tay ngăn lại.

“Như ngươi nói, chuyện đã qua không cần nhắc lại, chúng ta là người một nhà, Tư Huyền nếu là vợ của ngươi thì cũng là một phần tử của chúng ta. Cho dù là sinh hay tử!”

Lúc này, nam tử áo trắng như có thể biến hoá, từ sau lưng lấy ra một bộ y phục đơn giản, sạch sẽ màu lan, rất là trang nhã.

“Lục đệ, trước vẫn là đổi y phục đi. Ngươi ở bên ngoài mặc màu đen thì cũng thôi đi, hôm nay trở về nhà, nếu còn mặc màu đen, là muốn cùng đại ca giành chén cơm sao?” Áo trắng nam tử cố ý trêu ghẹo, dí dỏm trừng mắt nhìn.

Quân Tập trong mắt lóe lên, đưa tay tiếp nhận áo bào kia. Đã không nhớ rõ mình bao lâu không mặc quần áo màu lan. Đúng vậy, hắn là một trong Nhạc gia Thất công tử, Lan công tử. Hôm nay trở về nhà, cũng nên trở về là mình ngày trước. Tiểu Vũ hít mũi một cái, bị một màn không khí đoàn tụ này cảm động. Đưa tay vào túi, muốn từ trong đó móc ra giấy lau lau nước mắt. Chợt nhớ tới, giấy lau sớm lưu ở trong sơn động của Hoa Yêu mỹ nam rồi. Tiếp đó lại là cả kinh, lúc này mới lại nghĩ đến mình tới đây để làm gì. Mẹ nó, thiếu chút nữa liền đem chính sự quên mất. Thật có lỗi quá. Vươn tay, lại chợt nhớ tới, choáng nha. Người khác không nhìn thấy nàng a! Này muốn thế nào khai thông hả?

Con ngươi đảo qua, bất đắc dĩ, Tiểu Vũ đành phải đi cầu cái người duy nhất có thể nhìn thấy nàng. Mặc dù người nọ có vẻ như sẽ không chịu giúp một tay, nhưng Tiểu Vũ cũng là không có biện pháp nào nữa cả. Quả thực là bất đắc dĩ vô cùng, hắc hắc! Cũng đừng ép nàng ra tuyệt chiêu. Tiểu Vũ lảo đảo đi tới nơi cửa chính, thấy Túc Thanh giống như là đã giải trừ phù chú ấn, sắc mặt ngưng trọng đứng ở một chỗ, xem chừng, hẳn là tâm tình rất khó chịu.

“Ách. . . . . . Cái đó. . . . . .” Tiểu Vũ lắp bắp , thấy Túc Thanh sắc mặt khó chịu, do dự vẫn là hay không thỉnh hắn giúp đỡ.

“Ta cùng Lục đệ ở chung nhiều năm như vậy, cũng chưa bao giờ nháo bất cùng. Hôm nay thế nhưng vì một nữ nhân, sinh ra bất đồng lớn như vậy. Là ta đối quá khứ quá mức chấp nhất, hay là Lục đệ đối với nàng kia quá mức chấp nhất?”

Túc Thanh đưa lưng về phía Tiểu Vũ, đứng ở cửa lầm bầm lầu bầu nói. Tiểu Vũ hé miệng, thẳng thắn nói:

“Các ngươi không ai có lỗi, chẳng qua là mỗi người đều có chủ kiến cùng tư tưởng mà thôi. Thật ra thì các ngươi nếu như đổi lại lập trường suy nghĩ một chút, sẽ hiểu tất cả. Ngươi thử nghĩ xem, nếu ngươi là Quân Thập, cô gái mình yêu không được huynh đệ mình chấp nhận ngược lại còn bị một câu mắng chửi yêu nữ , trong lòng của ngươi chẳng lẽ còn dễ chịu sao? Lại nói, nếu Quân Thập đứng ở lập trường của ngươi thay ngươi suy nghĩ một chút, sẽ hiểu, thật ra thì ngươi chẳng qua là quá mức quan tâm hắn, quá xem trọng phần tình huynh đệ này, cho nên mới chịu không được hắn bị người khác tổn thương.”

Túc Thanh cả người ngẩn ra, rõ ràng nghe hiểu vào lời nói Tiểu Vũ. Xoay người nhìn về Tiểu Vũ, đột nhiên lắc đầu cười khổ nói: “Uổng phí ta đọc hết trăm quyển sách, vẫn không hiểu được đạo lý này. Mỗi câu của cô nương, như thể Hồ Quán Đính khiến ta lần nữa hổ thẹn.”

Chắp tay khẽ khom người, Túc Thanh hướng Tiểu Vũ thi lễ một cái. Tình huống này biến chuyển quá nhanh, khiến Tiểu Vũ ứng phó không kịp. Nhưng đầu nhỏ nghĩ nghĩ, thấy hôm nay cơ hội mất rồi sẽ khó trở lại, liền dễ dàng mở miệng nói:

“Ai nha, ngươi đừng khách khí như vậy. Ngược lại ta có một chuyện muốn nhờ, mong rằng ngươi có thể giúp một tay.”

Túc Thanh đứng thẳng, khẽ cau mày lên.

“Cô nương mục đích đến ta hiểu rõ, hôm nay ta đóng cửa, phù chú ấn giải trừ, cũng không ngăn trở được người nào. Muốn đi vào liền vào đến đây. Hồn phách thân thể ở lại nhân thế đã lâu, cũng không phải là chuyện tốt. Để cho nàng sớm ngày hoàn thành tâm nguyện, đến miền cực lạc luân hồi cũng tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.