Con ngươi đảo một vòng, trong lòng khẽ suy tư. Theo như Tư Huyền nói, Lạc
phường này là do bảy vị nam tử mở. Bọn họ bảy người diện mạo đều bất
phàm, tướng công nàng, chính là trong bảy vị nam tử này xếp hạng thứ 6.
Vị nam tử trước mắt này, chắc cũng là một trong bảy người đó.
“Nói cho ngươi biết cũng được, vậy ngươi phải nói cho ta biết, ngươi là ai?”
Túc Thanh nghe vậy, chắp tay nâng lên nụ cười cười yếu ớt.
“Tại hạ Túc Thanh, là quản gia nho nhỏ trong Lạc phường này. chuyện sinh
hoạt của các huynh đệ hàng ngày, tài vụ chi tiêu, đều do tại hạ xử lý.”
Túc Thanh? Tiểu Vũ lặp lại một tiếng, nghĩ tới Tư Huyền đã từng nói qua,
tên của bảy vị trong Lạc phường, đều là lấy màu sắc mệnh danh. Sẽ không
biết vị Thanh công tử này, xếp hàng thứ mấy? Lắc đầu, tạm thời đem
chuyện vặt để sang một bên, nếu người ta đã nói rõ thân phận. Tiểu Vũ
cũng không giấu diếm. Nói thẳng:
“Ngươi nếu là một trong Thất công tử, cũng đã nghe qua cái tên Tư Huyền rồi chứ?”
Tiểu Vũ một câu vừa xuất khẩu, sắc mặt Túc Thanh lập tức biến dạng. Không
giống với vẻ lịch sự nho nhã vừa rồi, trong mắt thậm chí lóe ra chút tàn khốc, “Sao? Cô nương biết Tư Huyền ?”
Câu hỏi ngược lại, liền
thấy rõ Túc Thanh nhất định biết Tư Huyền, Tiểu Vũ cũng không có chú ý
tới ánh mắt của hắn, nói tiếp: “Tư Huyền mặc dù đã qua đời, nhưng hồn
phách của nàng vẫn không rời Vô Vọng sơn, nàng một mực ở đó chờ Quân
Thập. Ngươi nếu nhìn thấy ta, liền phiền lòng đi nói cho Quân Thập một
tiếng, để cho hắn trở về, Tư Huyền đã lưu lại nhân gian quá lâu, tinh
khí đã hao hết, nàng hiện tại chỉ hy vọng trước khi luân hồi có thể gặp
lại tướng công của nàng, cái yêu cầu này, cũng không quá đáng chứ?”
Hừ! Túc Thanh vung ống tay áo, trên mặt đều là vẻ kinh thường.
“Gặp mặt một lần? Yêu nữ kia còn chưa gây chuyện đủ sao? Sau khi chết còn
muốn dây dưa Lục đệ! Ngươi trở về nói cho nàng biết, để cho nàng bỏ cái ý nghĩ đó đi. Nên tranh thủ thời gian đi luân hồi đi. Đem trí nhớ kiếp
này hoàn toàn quên sạch sẽ mới phải.”
Tiểu Vũ ngẩn ra, không hiểu người này thế nào bỗng nhiên sinh ra tà khí lớn như vậy. Nhưng nghe hắn nói Tư Huyền như vậy, không khỏi bất bình cả giận nói:
“Cái
người này ,ngươi nghĩ gì mà nói với ta như vậy? Tư Huyền đã cùng Quân
Thập thành thân, đã là một đôi vợ chồng. Quân Thập là Lục đệ của ngươi,
trên danh nghĩa Tư Huyền cũng là đệ muội của ngươi. Cái gì yêu nữ? Cái
gì dây dưa? Coi như khi còn sống có oán hận chất chứa đi nữa, nhưng hôm
nay Tư Huyền cũng đã tạ thế nhân gian rồi, nàng lưu lại một luồng hồn
phách, cả ngày tránh né quỷ soa đuổi bắt, tình nguyện với kết cục hồn
phách tiêu tan, cũng không nguyện đi luân hồi chuyển thế, còn không phải là vì Lục đệ của ngươi, không muốn hắn một mình cô đơn ở trên đời sao?”
Túc Thanh hoàn toàn không có nghe những lời Tiểu Vũ vừa nói, ngược lại càng lớn tiếng nói: “Thật là buồn cười! Lục đệ mới không lẻ loi một mình.
Hắn có hảo huynh đệ như chúng ta, lúc trước yêu nữ chưa xuất hiện, Thất
huynh đệ chúng ta đang sống rất tốt. Nhưng từ khi nàng ta xuất hiện,
cuộc sống của Lục đệ liền hoàn toàn bị náo loạn. Cuối cùng Lục đệ còn
ngây ngốc cam tâm tình nguyện uống hết ly rượu độc kia, nếu không phải
là nhị ca y thuật cao siêu, Lục đệ sớm đã một bước rời xa nhân thế rồi.
Vậy ta cũng không ngại nói cho ngươi biết! Trên đại môn này có phù chú
ấn, chính là ta coi hồn phách của nàng vẫn còn ở nhân thế, đặc biệt vì
ngăn nàng mà làm ra nó!”
Lời này của Túc Thanh vừa nói xong, liền chợt cả kinh, xoay người quay đầu nhìn lại. Tiểu Vũ không hiểu, nhìn
theo hướng hắn nhìn . Chỉ thấy hành lang cách đó không xa, hai người nam tử cũng là kinh ngạc hướng bọn họ đi tới . Chính xác mà nói, là hướng
Túc Thanh đi tới .
Hắc y nam tử thần sắc khiếp sợ không thôi, chân mày chậm rãi nhăn lại. Mở miệng nói: “Ngũ Ca? Ngươi mới vừa rồi nói cái gì?”
Đứng bên cạnh hắc y nam tử là tử y nam tử, trước tiên bình tĩnh, vội vàng
dàn xếp cười nói: “Ha ha, đoán chừng là mấy ngày nay buôn bán quá tốt,
Ngũ Ca tính sổ bị choáng váng rồi sao? Mới một mình lẩm bẩm như thế. Đi
thôi, Quân Thập, chúng ta liền đi nấu chén canh cho Ngũ Ca bồi bổ thân
thể.”
Tiểu Vũ cả kinh, nhìn về phía nam tử áo đen kia. Thì ra, hắn chính là Quân Thập. Tướng công của Tư Huyền ?
Quân Thập không để ý đến tử y nam tử kia, đứng nguyên tại chỗ, cứ như vậy
thẳng tắp nhìn chăm chú vào Túc Thanh, giọng nói hiển nhiên lệ lên mấy
phần .
“Ngũ Ca? Ta đang hỏi ngươi! Ngươi mới vừa nói gì? Cái gì là vì ngăn nàng?”
Túc Thanh đầu tiên là trầm mặc không nói, tiếp cũng không có bất kỳ biểu
tình gì, mở miệng nói: “Ta là nói, ngay từ lúc ngươi trở về, ta liền
phong chú ấn lên cửa. Chính là vì ngăn hồn phách của yêu nữ kia tìm đến
ngươi .”
Tiểu Vũ ngồi trên ghế dài ở hành lang, đôi tay chống
cằm. Hiểu rõ cảm xúc giương cung bạt kiếm, vốn còn tưởng rằng có thể
nhìn thấy huynh đệ bọn họ hảo hảo đánh nhau, chẳng qua là không nghĩ
tới, hai người này chỉ đứng nguyên tại chỗ, vẫn như cũ nhìn nhau chăm
chú. Tử y nam tử đứng bên cạnh Quân Thập, than nhẹ một tiếng. Giống như
là không muốn tham gia vào trận chiến này, thức thời lui sang một bên.
Đến bên cạnh chỗ Tiểu Vũ đang ngồi.
Tiểu Vũ ngớ ngẩn, theo bản năng liền mở miệng nói: “Ngươi không phải nên đi khuyên nhủ sao?”
Hỏi xong lời này, thấy tử y nam tử kia căn bản không có để ý nàng, lúc này mới nghĩ tới, người bình thường không thấy được nàng.
“Ngũ Ca. Tại sao? Cũng đã lâu như vậy rồi, tại sao ngươi không chịu tiếp
nhận Tư Huyền? Coi như nàng năm đó phạm nhiều lỗi lầm, nhưng ta lại chưa bao giờ trách nàng! Tất cả đều do ta cam tâm tình nguyện. Huống hồ nàng hôm nay không còn sống trên đời, ngươi sao lại đối với nàng như vậy?”
Quân Thập cuối cùng cũng mở miệng, tâm tình có chút kích động. Tiểu Vũ nhìn ra, nam nhân này rất yêu Tư Huyền a.