Phương Viên có một ảo giác, bất kể tập đoàn Phi Long xảy ra chuyện gì, dường như Mục Hàn đều có thể biết trước.
Nghĩ tới câu nói mà Mục Hàn thường nói với mình, Phương Viên không khỏi bàng hoàng, lẽ nào Mục Hàn thật sự là ông chủ đứng sau?
Không! Không thể nào! Phương Viên nhanh chóng bình tĩnh lại, âm thầm lắc đầu, nếu Mục Hàn thật sự là ông chủ đứng sau thì sao có thể chỉ là người ở rể của nhà họ Lâm Sở Dương?
Chắc chắn là bởi một sự trùng hợp nào đó mà Mục Hàn được ông chủ đứng sau tán thưởng.
Cho nên, mỗi một quyết định của ông chủ đứng sau, Mục Hàn đều có thể biết trước.
Đúng, chắc chắn là vậy!
Mục Hàn nào biết rằng trong lòng Phương Viên còn có những suy nghĩ thế này.
Nghe đến ba chữ “Mục Hạo Thần”, Mục Hàn không khỏi sững sờ.
Với tư cách là một trong mười ba người con nuôi của Mục Thịnh Uy - gia chủ đương nhiệm của nhà họ Mục thủ đô, Mục Hạo Thần còn có biệt danh là Thập Tam Thái Bảo.
Nhưng trong ấn tượng của Mục Hàn, Mục Hạo Thần đối xử với anh cũng coi như tạm được.
Cho dù năm đó Mục Hàn bị nhà họ Mục ở thủ đô truy sát, Mục Hạo Thần cũng không thừa nước đục thả câu.
Mà chọn giữ thái độ trung lập.
Đó cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Mục Hạo Thần ở lại mảnh đất Sở Bắc nho nhỏ này mãi mà không thể tiếp tục thăng tiến.
Không ngờ sáu năm sau, Mục Hạo Thần cũng đã ra tay với Mục Hàn.
“Nếu anh dám lừa tôi, tôi đảm bảo kết cục của anh sẽ thảm hơn bọn họ gấp trăm lần!”
Mục Hàn vẫn không thể tin được Mục Hạo Thần sẽ nhắm vào anh.
Dù sao, lúc Mục Vãn Trang đến Sở Dương cũng không thấy Mục Hạo Thần ra tay giúp đỡ.
“Người anh em, anh thấy tôi đã thành ra thế này rồi, sao còn dám lừa anh nữa chứ!”, Tôn Chí Vĩ trưng khuôn mặt khổ sở ra, trông có vẻ đầy uất ức.
Sau đó khai ra hết những chuyện Mục Hạo Thần dặn dò hắn.
“Không ngờ là Mục Hạo Thần thật!”, trong mắt Mục Hàn lóe lên vẻ lạnh lẽo.
“À, người anh em”, Tôn Chí Vĩ thật sự bị ghì đến nỗi không chịu được nữa, lên tiếng cầu xin: “Anh có thể thả tôi ra không?”
“Nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ ngạt chết mất!”
Tuy Tôn Chí Vĩ rất đáng ghét nhưng tội chưa đến mức phải chết.
Mục Hàn hừ một tiếng, buông Tôn Chí Vĩ ra.
Tôn Chí Vĩ lập tức nhẹ nhõm cả người, thở phào một hơi, dè dặt nói: “Người anh em, tôi trả lại ba triệu tiền cọc cho anh!”
Nói xong, Tôn Chí Vĩ chuẩn bị chuyển khoản.
“Chờ đã!”, Mục Hàn lại lên tiếng ngăn cản: “Tôi có nói sẽ dừng hợp đồng sao?”
“Hả?”, Tôn Chí Vĩ hơi ngạc nhiên, vô thức nhìn về phía Phương Viên đang đứng một bên: “Người anh em, ý của anh là…”
Thái độ của Tôn Chí Vĩ rất rõ ràng.
Cho dù Mục Hàn đánh nhau rất giỏi, có thể một chọi mười.
Nhưng chuyện hợp đồng vẫn phải do Phương Viên quyết định.
Mục Hàn sao có thể không hiểu suy nghĩ trong lòng Tôn Chí Vĩ, anh cười híp mắt nói với Phương Viên: “Ông chủ Tôn muốn bán gấp nhà máy, mà khu vực này lại vô cùng yên tĩnh, rất phù hợp cho chúng ta mở rộng nơi sản xuất, cô bảo có đúng không, Phó Tổng giám đốc Phương?”
“Anh nói cũng đúng”, Phương Viên gật đầu, ngay sau đó lại nhíu mày: “Nhưng cho dù tập đoàn Phi Long có thể mua được nhà máy với cái giá một trăm triệu thì cũng không tính là có lợi!”
“Đây là một cuộc mua bán thua thiệt, bỏ đi cũng được!”
“Có thua thiệt hay không, không phải do chúng ta quyết định hay sao”, Mục Hàn mỉm cười, vẫy tay với Tôn Chí Vĩ: “Ông chủ Tôn, lấy hợp đồng của anh đến đây cho tôi!”
Tôn Chí Vĩ ngoan ngoãn dâng lên.
Mục Hàn lấy bút ra, viết vài chữ lên hợp đồng.
Sau khi viết xong thì đưa hợp đồng cho Tôn Chí Vĩ.
“Ông chủ Tôn, cứ theo giá tiền này, chúng ta ký hợp đồng luôn hôm nay”.
Mục Hàn nói.
Tôn Chí Vĩ nhìn lướt qua hợp đồng, nhíu mày: “Năm triệu tệ?”
“Nhưng không phải trước kia chúng ta đã bàn là mười triệu rồi à?”
“Là mười triệu sao?”, Mục Hàn lại nheo mắt, vẻ mặt đầy sâu xa: “Ông chủ Tôn, chắc chắn là anh nhớ sai rồi, Phó Tổng giám đốc Phương của chúng tôi nói giá mười triệu lúc nào chứ?”
Thấy Tôn Chí Vĩ còn định mở miệng, muốn tiếp tục tranh luận, ánh mắt Mục Hàn lập tức trở nên lạnh lẽo, dọa cho Tôn Chí Vĩ rụt cổ đi ngay tức khắc, không dám tranh luận với Mục Hàn nữa.
“Cho dù trước kia Phó Tổng giám đốc Phương có bàn với anh là mười triệu tệ, nhưng bây giờ Phó Tổng giám đốc Phương của chúng tôi đổi ý rồi, năm triệu tệ thôi. Nếu anh không ký hợp đồng thì chúng tôi đi đây”.
Mục Hàn vừa nói vừa nháy mắt với Phương Viên.
Phương Viên lập tức gật đầu: “Đúng, năm triệu tệ thôi, thích bán thì bán”.
“Ông chủ Tôn, tôi không ngại nói cho anh biết, bây giờ có ít nhất năm công ty chủ động liên hệ với tôi, muốn bán nhà máy cho tôi đấy!”
“Giá tiền mà họ đưa ra đều dưới năm triệu tệ”.
“Tôi thấy việc mua bán giữa chúng ta xem ra không thành rồi”.
Phương Viên nói xong, còn ra vẻ như chuẩn bị rời đi.
“Được!”, Tôn Chí Vĩ buồn rười rượi, nghiến răng nói: “Năm triệu thì năm triệu!”
Thật ra Mục Hàn cũng không hề bạc đãi Tôn Chí Vĩ.
Theo đánh giá thị trường, giá giao dịch nhà máy của Tôn Chí Vĩ dao động từ ba triệu đến bảy triệu.
Cộng thêm mảnh đất này hơi hẻo lánh, có thể bán được bốn triệu đã là lời cho Tôn Chí Vĩ rồi.
Mà Mục Hàn lại trả cho Tôn Chí Vĩ những năm triệu.
Lần này, chuyện ký hợp đồng đã thuận lợi hơn.
Hợp đồng mua bán được hoàn thành rất nhanh. Sau khi Phương Viên lấy danh nghĩa tập đoàn Phi Long chi trả hai triệu còn lại, nhà máy của Tôn Chí Vĩ chính thức thuộc về tập đoàn Phi Long.
Trải qua chuyện lần này, ấn tượng của Phương Viên về Mục Hàn đã thay đổi rất nhiều.
Cô ta cảm thấy người chồng ở rể của Lâm Nhã Hiên cũng không phải hoàn toàn vô dụng.
Ở một nơi khác.
Khi nghe tin Mục Hàn và Phương Viên đã thuận lợi mua được nhà máy của Tôn Chí Vĩ, Mục Hạo Thần nổi giận, lập tức gọi điện cho Tôn Chí Vĩ, hỏi hắn vì sao không nghe lời mình.
Tôn Chí Vĩ vừa nhận điện thoại của Mục Hạo Thần đã bị Mục Hạo Thần mắng một trận tới tấp.
Cơn giận bùng lên trong lòng.
Vừa nghĩ tới vốn dĩ có thể bán được nhà máy với giá mười triệu tệ, thế mà vì ra mặt cho Mục Hạo Thần, cuối cùng chỉ bán được có năm triệu tệ, lại còn bị Mục Hạo Thần chửi mắng.
Tôn Chí Vĩ càng nghĩ càng tức.
Thế là hắn chửi lại Mục Hạo Thần qua điện thoại: “Nhà máy của thằng này, thằng này muốn bán thì bán, liên quan gì tới mày!”
“Mục Hạo Thần, mày là cái thá gì, đừng nghĩ mày mang họ Mục thì giỏi lắm! Cái gì mà Thập Tam Thái Bảo, chó đẻ! Tao thấy mày chỉ là con chó săn do nhà họ Mục thủ đô nuôi mà thôi!”
Tôn Chí Vĩ càng chửi càng sung sức.
Khiến cho Mục Hạo Thần nổi giận đùng đùng, quăng hẳn điện thoại.
“Khốn kiếp!”, Mục Hạo Thần thở hổn hển nói.
Chỉ muốn băm vằm Tôn Chí Vĩ ra làm nghìn mảnh.
“Anh Thần, tôi đoán Tôn Chí Vĩ khuất phục tập đoàn Phi Long nhất định là do bị bức ép”, lúc này, một gã đàn ông ẻo lả bên cạnh Mục Hạo Thần phe phẩy chiếc quạt xếp, nói: “Mặc dù kế hoạch ngăn cản tập đoàn Phi Long thu mua nhà máy thất bại, nhưng chúng ta vẫn còn cơ hội gây rắc rối cho Mục Hàn!”
“Ồ?”, Mục Hạo Thần lập tức cảm thấy hứng thú: “Cậu có cách gì hay?”
- -----------------