“Trước mắt, máy trị liệu hỗ trợ siêu năng kiểu mới do tập đoàn Phi Long sản xuất đã hoàn toàn thay thế địa vị vốn có của sản phẩm kiểu cũ bên chúng ta trên thị trường, nhưng như vậy không có nghĩa là bọn họ nắm chắc phần thắng”.
“Thật ra chúng ta có thể làm thế này…”
Gã đàn ông ẻo lả nở nụ cười nham hiểm, ghé đến bên tai Mục Hạo Thần, nhỏ giọng rì rầm.
Nghe xong âm mưu của gã đàn ông ẻo lả, hàng lông mày của Mục Hạo Thần lập tức dãn ra.
Hắn không khỏi vỗ tay kêu lên: “Cậu Đồng à, ý hay đấy!”
“Chuyện này mà thành công thì tập đoàn Phi Long sẽ mất hết danh dự!”
…
Điều khiến Mục Hàn bất ngờ là sau khi tan làm, lần đầu tiên trong đời Phương Viên lại mời Mục Hàn đi ăn cơm.
Mà hành động đón Lâm Nhã Hiên đi cùng của Mục Hàn lại khiến Phương Viên đánh giá cao Mục Hàn hơn.
“Nhã Hiên bảo vệ cho người chồng ở rể này như vậy, xem ra cũng có lý do à nha!”, Phương Viên thầm nghĩ.
Trên bàn ăn, Phương Viên kể lại chuyện thu mua nhà máy cho Lâm Nhã Hiên nghe.
Lâm Nhã Hiên nhìn đăm đăm vào Mục Hàn.
“Mục Hàn, rốt cuộc sao anh đoán ra được đằng sau Tôn Chí Vĩ có người sai khiến vậy?”, Phương Viên hỏi Mục Hàn.
Mục Hàn trợn ngược mắt: “Chỉ cần thông minh một chút là có thể đoán ra được rồi nhé”.
“Cái miệng anh đúng là thiếu đòn!”, Phương Viên nghe vậy, nghĩ thế nào cũng cảm thấy như là đang chửi khéo mình, tức giận nói: “Anh có thể nói chuyện thành thật chút được không?”
“Được được được! Tôi thành thật!”, Mục Hàn cười hì hì, nói: “Thật ra thì đây đều là cách nghĩ của ông chủ!”
Mục Hàn chính là ông chủ đứng sau.
Nói như vậy cũng chẳng có gì sai.
“Tôi đã nói mà”, vừa nghe Mục Hàn nhắc tới ông chủ đứng sau, trong mắt Phương Viên lập tức giống như hiện lên ngàn trái tim, bộ dáng si mê: “Mặc dù tôi chưa từng gặp ông chủ, nhưng anh ấy bày mưu tính kế, kiểm soát toàn cục, cứu tôi khỏi dầu sôi lửa bỏng, tôi cứ cảm thấy ông chủ vẫn luôn ở bên cạnh tôi”.
“Khụ khụ!”, Phương Viên vừa nói ra lời này, Mục Hàn chợt giật mình.
Đang uống thức uống suýt chút nữa là sặc.
“Tôi nói ông chủ kia mà, anh kích động làm gì?”, Phương Viên liếc Mục Hàn, không vui nói: “Người không biết còn tưởng anh là ông chủ đứng sau nữa!”
“Tôi chính là ông chủ đứng sau này!”, Mục Hàn nghiêm túc trả lời.
Phương Viên: “Cút!”
“Đúng rồi!”, lúc này Lâm Nhã Hiên cũng lên tiếng: “Mình cũng rất tò mò, ông chủ của các cậu rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể khiến Phương Viên nhà chúng ta si mê như vậy?”
“Thời còn đi học, bao nhiêu trai đẹp lại giàu xếp hàng theo đuổi cậu, cậu cũng không nhìn tới một lần”.
“Cô ấy có nhiều người tranh giành thế à?”, Mục Hàn lại khịt mũi xem thường: “Anh thấy là cô ấy xếp hàng theo đuổi người ta thì có!”
“Anh không nói, không ai bảo anh câm đâu”, Phương Viên bực dọc.
Mục Hàn nói như vậy, bầu không khí vốn tốt lành bỗng tan biến.
“Mình cảm thấy ông chủ đứng sau này rất là quyết đoán. Tập đoàn Phi Long vừa mới có danh tiếng, anh ta đã muốn đầu tư cho công ty Tần Thị chúng mình một tỷ, số tiền lớn như vậy quả là khiến mình mở rộng tầm mắt!”
“Mà số tiền đầu tư này vừa khéo bù vào số tiền thiếu hụt để phát triển khu nghỉ mát của công ty Tần Thị”.
“Thật là đúng lúc!”
Lâm Nhã Hiên tiếp tục nói.
“Nhã Hiên, mình tin ông chủ đầu tư số tiền lớn như vậy nhất định là đã thấy được tiềm lực nơi cậu. Một người phụ nữ ưu tú như cậu, đồng thời trở thành người thừa kế của nhà họ Lâm ở Sở Dương và nhà họ Tần ở Sở Bắc, sao ông chủ có thể không biết được chứ?”
Phương Viên nói với Lâm Nhã Hiên: “Nhã Hiên, hãy làm tốt dự án khu nghỉ mát, đừng để ông chủ thất vọng”.
“Nói không chừng anh ấy thấy cậu làm tốt, lại đầu tư thêm một tỷ nữa thì sao”.
Lâm Nhã Hiên bật cười, trách móc: “Nhỏ này, cậu coi ông chủ là người giàu có quyền thế rồi à?”
Phương Viên và Lâm Nhã Hiên đồng thời phá lên cười.
Thấy Mục Hàn cũng cười theo, Phương Viên lập tức nghiêm mặt, ra vẻ già dặn dạy dỗ: “Anh cũng nghe thấy rồi đó, vợ anh càng lúc càng ưu tú, bây giờ là người phụ nữ giàu có nắm trong tay một tỷ rồi đấy!”
“Nhìn lại anh xem, chỉ biết tranh giành hơn thua với người ta thôi”.
“Tôi nói anh biết, anh mà không theo kịp bước tiến của Nhã Hiên thì sẽ bị bỏ lại thật đấy!”
Mục Hàn nhún vai, vẻ mặt dửng dưng.
Dù sao mọi thứ của Lâm Nhã Hiên bây giờ đều là Mục Hàn cho.
Thấy vẻ mặt không quan tâm của Mục Hàn, trong lòng Lâm Nhã Hiên không khỏi cảm thấy mất mát.
Ôi, chồng ơi, sao anh không biết cầu tiến thế.
Trong lúc Mục Hàn, Lâm Nhã Hiên và Phương Viên đang ăn cơm, bên ngoài lại xảy ra một chuyện lớn.
Một bệnh viện tư nhân sau khi đặt mua máy trị liệu hỗ trợ siêu năng kiểu mới của tập đoàn Phi Long sản xuất và đưa vào sử dụng, trong quá trình chữa trị cho một bệnh nhân đã xảy ra sự cố điều trị, khiến bệnh nhân tử vong.
Qua điều tra, bệnh viện tư nhân này phát hiện nguyên nhân chính gây ra sự cố điều trị là do máy trị liệu hỗ trợ siêu năng kiểu mới.
Tin tức này vừa tung ra, tập đoàn Phi Long lại phải hứng chịu búa rìu dư luận của Sở Bắc một lần nữa.
Dù sao thì giữa thời đại Internet, tin tức tiêu cực luôn được lan truyền rất nhanh.
Những người dân không biết rõ chân tướng mắng chửi tràn lan.
Bệnh viện tư nhân kia lập tức hủy toàn bộ đơn đặt hàng.
Ngoài bệnh viện tư nhân đó, các bệnh viện lớn ở Sở Bắc và các cơ sở khám chữa bệnh đều đồng loạt hủy đặt máy trị liệu hỗ trợ siêu năng kiểu mới.
Trong thời gian ngắn, tập đoàn Phi Long đã trở thành mục tiêu công kích của công chúng.
Kết quả này khiến Phương Viên ngồi thừ ra trong văn phòng, hồi lâu không thể lấy lại tinh thần.
Ngay thời khắc quan trọng, Mục Hàn quyết đoán đi gặp Thống đốc ở tòa thị chính thành phố Sở Bắc.
Thống đốc là một trong số ít quan chức biết về thân phận của Mục Hàn trong quân đội Hoa Hạ, trước thỉnh cầu của Mục Hàn, Thống đốc lại tỏ ra khó xử: “Đại thống soái, không phải tôi không muốn can thiệp vào chuyện này, nhưng chuyện này thực sự ảnh hưởng quá xấu, đã đến tai của chính quyền tỉnh luôn rồi”.
“Nghe nói phía chính quyền tỉnh đã điều tổ chuyên án cùng với một chuyên gia kiểm tra chất lượng tới, ít ngày nữa sẽ đến Sở Bắc, họ sẽ lập hồ sơ vụ án điều tra chuyện này!”
“Nếu đã có chính quyền tỉnh xử lý thì tôi sẽ đi tìm chính quyền tỉnh”, Mục Hàn gật đầu đáp.
“Khó lắm!”, sau khi tìm tới quản lý ở văn phòng chính phủ tỉnh, quản lý lại lắc đầu, thái độ không còn cách nào khác, giải thích: “Chuyện này khó lắm, không phải khó ở bản thân vụ án mà là khó ở người phá án”.
“Khó ở người phá án?”, Mục Hàn nhất thời không hiểu ra sao.
…
“Ha ha ha!”
“Cậu Đồng, làm tốt lắm!”
Tập đoàn Phóng Mục.
Mục Hạo Thần ngồi trên ghế làm việc, tâm trạng vô cùng tốt: “Bây giờ tập đoàn Phi Long đã là châu chấu sau mùa thu, không nhảy được mấy ngày nữa đâu!”
Nghĩ ngợi một lúc, Mục Hạo Thần lại hỏi: “Cậu Đồng, không để lại sơ hở gì chứ?”
“Anh Thần cứ yên tâm”, anh Đồng phe phẩy quạt, cười híp mắt nói: “Tôi làm rất gọn gàng, bây giờ mọi chứng cứ phạm tội đều chỉ về phía tập đoàn Phi Long một cách rõ ràng”.
“Đợi tổ chuyên án tỉnh tới đây, đám người Mục Hàn sẽ không cách nào biện bạch!”
- -----------------