Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 147: Chương 147




Chỉ trong một lúc như vậy, uy thể khủng bố của Ngọc Giang Long được mọi người thu hết vào trong đáy mắt.

Thời khắc hắn ta khiêu chiến lần thứ hai, đám đông liên minh bên này truyền đến tiếng bàn luận nhưng không có ai lên đài.

Bầu không khí trong nháy mắt trở nên lúng túng.

“Sao vậy, mấy thằng nhóc con vô dụng của thành phố Lâm Giang ngay cả can đảm lên đài cũng không có sao?”

Lâu như vậy mà không có ai tình nguyện lên đài, trong mắt Ngọc Giang Long loé lên tia xem thường.

Lời nói hắn ta càng ngày càng khiêu khích.

Đám người Trần Hùng và Liễu Hồng Ngọc có chút nóng nảy.

Trần Hùng còn chưa xuất hiện mà lúc này bên phía liên minh lại không có ai dám lên đài, khiến người dẫn đầu liên minh là Trần Hùng nhất thời cảm thấy vô cùng nóng ruột.

“Người phía trên sao còn chưa có ai lên?”

“Quả thật sốt ruột muốn chết!”

“Người dân thành phố Lâm Giang chúng ta dũng mãnh như vậy, dù sao cũng không thể sợ hãi.”

Lưu trọng nhìn thấy tình hình thế này, cũng gấp đến đỏ cả mặt.

Anh ta xiết chặt quả đấm, hận không thể tự mình xông lên đấu với Ngọc Giang Long một trận. “Trận võ đài này, bên phía liên minh không ai đánh thắng được Ngọc Giang Long.”

Trần Hùng chỉ nói một câu, trêu Lưu trọng đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

Anh ta gần như là chỉ vào mũi Trần Hùng mắng: “Kẻ vô dụng như anh lại nói bậy một câu nữa thì đừng trách ông nội đối xử với anh không khách sáo.”

“Thành phố Lâm Giang bọn tôi không thiếu nhất chính là cao thủ.”

“Hiện tại chỉ là thua trận một lúc thôi, tiếp theo chắc chắn liên minh có thể cử được người đánh bại Ngọc Giang Long kia.”

Lúc này bên phía liên minh rốt cuộc cũng có người đứng lên, đi về phía võ đài.

“Để tôi đấu với anh.”

Trong đám người, một kẻ có khuôn mặt âm u, trước ngực xăm hình một người đàn ông đạp lên lưng hổ bước lên võ đài.

Trên người kẻ này cũng tản ra một loại khí thế cực kỳ hung ác bá đạo, tựa như một con hổ dữ đi lên võ đài.

Đám người bên dưới nháy mắt xôn xao.

“Hắc Hổ, vua boxing Hắc Hổ?”

“Sao có thể là anh ta, không phải anh ta đã mất tích hai năm nay rồi sao?”

“Bên ngoài đều đồn thổi Hắc Hổ đã chết, sao anh ta có thể xuất hiện?”

Trong lúc nhất thời, toàn bộ mọi người đều ầm ĩ.

Không ít những người quyền quý của thành phố Lâm Giang bắt đầu hưng phấn khoa tay, vô cùng kích động kêu to tên Hắc Hổ.

Dường như tên tuổi Hắc Hổ có tiếng tăm rất lớn ở nơi này.

Sự thật cũng đúng là như vậy.

Bởi vì hai năm trước là thời kỳ đỉnh cao của Hắc Hổ, anh liên tục phát huy sức mạnh trên võ đài, đánh bại tất cả tay đấm của Thuyền Hoa, được gọi là vua Thuyền Hoa Quyền.

Có điều hai năm trước bởi vì một lần say rượu anh đã đánh nhau với người ta, một mình anh đánh ngã hai mươi mấy người, thậm chí còn gây ra mạng người.

Sau đó, Hắc Hổ đã bị bắt, nghe nói là bị tuyên án tử hình.

Nhưng hiện tại vua Thuyền Hoa Quyền đáng lẽ đã chết lại xuất hiện tại đây như một kỳ tích.

Chuyện này đương nhiên dẫn tới một hồi ồn ào.

Mấy người Trần Hùng cũng ngạc nhiên không kém.

Theo bản năng ông quay đầu về phía chủ nhân nhà họ Hàn – Hàn Tùng bên kia, Hắc Hổ là do ông ta mời đến.

Hàn Tùng khẽ mỉm cười với Trân Hùng nói: “Hai năm trước, Hắc Hổ bị oan, trận đánh nhau năm đó không có ai chết.”

“Vì vậy anh ta cũng không bị phán tử hình, chỉ là lẩn tránh để mọi việc lắng xuống.”

Trân Hùng cũng không hỏi nhiều, những chuyện sau lưng này không nên nói ở đây.

Hắc Hổ xuất hiện, không thể nghi ngờ khiến cho liên minh bên này tăng thêm không ít sức lực và tự tin.

Vua Thuyền Hoa Quyền ngày xưa từng có sức mạnh như thế nào, tất cả mọi người ở đây trong lòng đều rõ ràng.

So với Hồng Vũ chỉ được cái mạnh miệng vừa rồi, Hắc Hổ mới thật sự là cao thủ của cao thủ.

“Là Hắc Hổ à, thật không ngờ anh ta vẫn còn sống.”

“Anh ta là thân tượng của tôi.”

Thời điểm chứng kiến Hắc Hổ xuất hiện, Lưu trọng bên này cũng trở nên kích động.

“Ha ha, vua Thuyên Hoa Quyên thành phố Lâm Giang trở về, lân này Ngọc Giang Long xong đời rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.