Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 149: Chương 149




Hai tay vỗ vào, giống như nghe được tiếng xương nứt ra vậy.

Một tiếng răng rắc.

Hắc Hổ mở trừng hai mắt, trong mắt tơ máu dầy đặc.

Đồng thời, có máu tươi từ lỗ mũi và khóe miệng chảy ra.

Một tiếng uỳnh, quyền vương hoa thuyền thua trận như vậy!

Này Hiện trường, lần thứ hai rơi vào trong không khí yên tính kỳ lạ.

Thậm chí rất nhiều người cảm giác da đầu run lên, giống như lông tơ đều muốn nổ tung.

Quyền vương Hoa Thuyền Hắc Hổ, cứ như vậy bị đánh bại?

Bị bại, rõ ràng như thế!

Đang lúc Ngọc Giang Long Nhất lấy chân kiểm tra Hắc Hổ, thấy giống như một con chó chết thì đá Hắc Hổ từ trên lôi đài đi xuống.

Ở đây trong lòng các vị lãnh đạo đều là rất là hồi hộp run lên.

“Ngọc Giang Long này rất biến thái.”

Trần Hùng và bọn người Liễu Hồng Ngọc đứng đờ người ra.

Mà bên kia vẻ mặt của Hàn Tùng lại trắng bệch.

Quyền vương Hoa Thuyền, là hắn đang âm thầm chuẩn bị hai năm đòn sát thủ.

Lục Đỉnh Thiên nếu như không xuất hiện, hắn thậm chí là muốn lợi dụng hắc hổ tái xuất giang hồ, vừa muốn đoạt được quyền chủ đạo của tứ đại gia tộc trong liên minh thành phố Lâm Giang. Nhưng mà đòn sát thủ như vậy thế mà lại bị đánh bại.

Ngọc Giang Long lại khôi phục tư thế giống như một cây thương cương trực đứng ở trên lôi đài.

Sau khi đánh bại Hắc Hổ, trên người khí thế hung tàn và kiêu ngạo của hắn ta càng thêm ngang ngược hơn.

“Quyền vương Hoa Thuyền?”

“Rác rưởi”

“Còn có người dám đi lên cùng đấu một trận không?”

Thế mà, lúc này liên minh thành phố Lâm Giang bên này, cũng một mảnh yên tĩnh.

Nói chuyện đùa sao, ngay cả hoa thành quyền vương còn bị đánh bại, thử hỏi nơi này còn có ai là đối thủ của Ngọc Giang Long kia?

Qua một phút đồng hồ lại như trước không có ai dám lên lôi đài.

Trận lôi đài này, giống như đã muốn đến kết thúc.

“Nếu không ai còn dám lên đài, vậy liên minh thành phố Lâm Giang của các người cứ dựa theo quy tắc của đấu lôi đài, tan rã đi.”

Lục Đỉnh Thiên cười ha ha đứng lên, sau đó đi về phía đám người Trần Hùng bên kia: “Hôm nay, thành phố Lâm Giang quay về tạo quản, các người có phục hay không?”

“Phục rồi.”

Phía sau Trần Hùng vài người đại biểu trong liên minh vẫn là không chịu nổi áp lục như vậy, rất là sợ hãi.

Không có cách nào, hiện giờ Lục Đỉnh Thiên Vương trở về, ngay từ đầu đã đánh cho liên minh thành phố Lâm Giang hoa rơi nước chảy.

Hiện giờ hắn mang một cao thủ từ phía bắc về Ngọc Giang Long lại ở trên lôi đài khoe khoang, thử hỏi Giang Thành này còn có ai dám chống lại Lục Đỉnh Thiên?

Rất nhanh, trong liên minh này chỉ còn lại có Trần Hùng và Hứa Thiên Nam tổng cộng còn mười người đứng đó, một thân một mình.

Mà phía sau Lục Đỉnh Thiên, đầy người đi theo nói chuyện rôm rả, phong cảnh vô cùng!

Xung quanh còn lại các vị lãnh đạo của thành phố Lâm Giang tất cả mặt đều xám như tro tàn.

Chuyện tới hiện giờ, giang thành liên minh đã muốn sụp đổ, ngày xưa ác bá Lục Đỉnh Thiên tiếp quản thành phố Lâm Giang.

Những ngày sau này của bọn họ sợ là khổ sở!

“Xong rồi, xong đời!”

Vẻ mặt Lưu Trọng cũng là trắng bệch, hiện giờ ngay cả hoa thuyên quyền vương cũng bị đánh bại, trong lòng hắn anh hùng liên minh cũng tan rã.

Kế hoạch của hắn muốn cùng Trân Hùng cùng nhau mở một võ quán sợ là không thực hiện được.

“Anh Trần kia đâu?”

“Vì sao còn không có xuất hiện?”

Một trung niên nam bên cạnh Lưu Trọng cũng là lòng nóng như lửa đốt: “Nghe nói người được gọi là anh Hạ kia rất lợi hại, là đòn sát thủ Trần Hùng mời đến lần này.”

“Nhưng lôi đài này đều đã muốn đánh xong, vì sao hắn còn không có đến?”

Mày của Lưu Trọng cũng nhu lại, nói: “Đúng vậy, anh Hạ, vì sao không có tới?”

“Không phải anh ta sợ nên trốn rồi đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.