Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 16: Chương 16




Nói xong những lời này, Trần Hùng không nói thêm điều gì nữa, anh quay người đuổi theo Lâm Ngọc Ngân.

“Cơ hội bày ra trước mặt các người, các người lại không biết trân trọng, không trách ai được.”

Mọi người trong nhà họ Lâm hừ lạnh.

Hối hận à?

Tại sao phải hối hận chứ? Cậu là cái thứ gì, chẳng qua chỉ là một tên ăn mày mà thôi.

Lâm Ngọc Ngân là cái thứ gì, là nỗi nhục nhã của nhà họ Lâm.

Đến lúc đó đảm bảo không có người nào của nhà họ Lâm đến tham dự hôn lễ của họ đâu, ai mà hối hận chứ?

Trần Hùng cậu tưởng cậu là người trẻ tuổi siêu giàu đã mua Đại Hưng Thịnh chắc?

Trần Hùng đuổi kịp Lâm Ngọc Ngân, nhìn dáng vẻ buồn bã của Lâm Ngọc Ngân, hai nắm đấm của anh không kìm được mà siết chặt.

“Ngọc Ngân, em không sao chứ?”

“Không sao.” Lâm Ngọc Ngân lau nước mắt, nở nụ cười cứng đờ với Trần Hùng.

“Ngọc Ngân, họ không đến tham dự hôn lễ của chúng ta, là thiệt thòi cho họ.”

“Họ nhất định sẽ hối hận, đến lúc đó dù họ có quỳ bên ngoài khách sạn cầu xin chúng ta, chúng ta cũng không đồng ý.”

“Hơn nữa hôn lễ hôm đó, anh đảm bảo sẽ khiến em trở thành cô dâu hạnh phúc nhất trên đời, khiến cho người của cả thành phố, đều đến chúc phúc cho chúng ta.”

Lâm Ngọc Ngân nhìn Trần Hùng nói linh tinh một cách bình thản, cuối cùng đã nở nụ cười.

“Chúng ta về nhà thôi.”

“Ừ”

Hai người nắm tay nhau cùng rời khỏi biệt thự nhà họ Lâm.

Lâm Ngọc Ngân thật sự thất vọng, nhưng cô đã quen với nỗi thất vọng này từ lâu!

Ít ra hiện tại, còn có một người yêu cô, ở bên cô.

Cô không cô đơn nữa!

Rất nhanh thứ năm đã đến.

Buổi chiều hôm đó, Lâm Danh Sơn cùng với những người của nhà họ Lâm chăm chút sửa soạn, mang theo quà cáp đã được chuẩn bị từ trước, vội đến tham dự hôn lễ của người siêu giàu.

Trên thực tế lần này nhà họ Trương không giúp được gì, nên nhà họ Lâm không thể tham dự hôn lễ của người siêu giàu, nhưng Lâm Danh Sơn không cam tâm, dù thế nào cũng phải đi thử.

Nơi tổ chức hôn lễ là khách sạn xa hoa bậc nhất thành phố Bình Minh, là một bữa tiệc hào môn.

Khách sạn này tổng cộng chia thành bốn tầng: tầng thời trang, tầng trang sức, tầng khách quý cùng với lâu đài trên không.

Nơi mà người siêu giàu chọn để tổ chức hôn lễ, chính là lâu đài trên không ở tầng cao nhất.

Đây chính là nơi chói mắt và thu hút nhất của thành phố Bình Minh.

Khi nhóm của Lâm Danh Sơn đến khách sạn, bên ngoài đã tụ tập rất nhiều thượng lưu của thành phố Bình Minh, đồng thời cũng thu hút một lượng lớn dân thường dừng chân.

Bên ngoài có mười mấy chiếc xe bắn pháo ăn mừng đang không ngừng bắn pháo lên không trung, âm vang “đùng đoàng”.

Việc này giống như đang tuyên bố với cả thế giới, lâu đài trên không sắp cử hành hôn lễ thế kỷ.

Cùng lúc đó, toàn bộ khách sạn thắp sáng đèn neon rực rỡ, lâu đài trên không ở tầng cao nhất, có thêm mười mấy nguồn sáng bảy màu chiếu lên tầng mây, đẹp mắt tráng lệ.

“Đẹp quá, long trọng quá.”

Đứng bên ngoài khách sạn, nhìn mọi thứ được bố trí ở Lâu Đài Trên Mây, phái nữ đều vô cùng ngưỡng mộ.

Tối nay, người trẻ tuổi siêu giàu sẽ lộ diện, cùng với cô gái mà anh yêu, cử hành hôn lên thế kỷ ở Lâu Đài Trên Mây.

Vô số người thầm đoán diện mạo của người siêu giàu, tưởng tượng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất của cả thế giới.

“Nếu mình là người phụ nữ kết hôn cùng người siêu giàu, thì tốt biết mấy.”

Lâm Tú Minh ôm một bụng đố kỵ, đi theo hàng người của Lâm Danh Sơn, mang quà cáp hướng về cửa lớn của khách sạn.

Thế nhưng, họ còn chưa nói ra thân phận của mình, thì đã bị bảo vệ ở cửa ngăn lại.

“Xin trình thiệp mời.”

Giọng nói của bảo vệ như chuông lớn, lịch sự xen lẫn uy nghiêm, những bảo vệ này, vừa nhìn liền biết là quân nhân chuyên nghiệp xuất ngũ.

Lâm Danh Sơn vội nói: “Chúng tôi là người của tập đoàn Hiển Lâm, đặc biệt đến đây tham dự hôn lễ của ông chủ Đại Hưng Thịnh, cung chúc anh ấy tân hôn hạnh phúc.”

“Hơn nữa, tập đoàn Hiển Lâm của chúng tôi đã có quyền thuê mặt bằng ở Đại Hưng Thịnh rồi.”

“Cái gì mà tập đoàn Hiển Lâm, chưa từng nghe nói.” Bảo vệ nhìn những người của nhà họ Lâm bằng ánh mắt nhìn kẻ ngốc, giọng điệu lạnh lùng, không chút nể tình.

“Hôm nay những gia tộc tôm tép muốn thừa cơ hội như các người đều bị tôi đuổi đi rồi, không có thiệp mời, các người không ai có tư cách vào trong.”

Những bảo vệ ở đó thật sự rất nghiêm khắc, dù nhóm người của Lâm Danh Sơn nói đến mòn da môi, người ta cũng không mềm lòng.

Sau cùng, người nhà họ Lâm cứ vậy mà bị ngăn ở cửa, cúi đầu ủ rũ, vẻ mặt hụt hẫng.

Họ muốn nhân cơ hội này để lấy lòng người siêu giàu, cuối cùng kế hoạch đã thất bại rồi.

Mà lúc này, bên kia khách sạn, xe sang nối đuôi nhau chạy vào, sau đó thông qua một con đường VIP, lái vào bên trong khách sạn.

Nào là Rolls-Royce, Land Rover, Porsche, Nào là Lincoln, Bentley, Cadillac, Maserati,.

Trên mỗi chiếc xe, đều có nhân vật thân phận hiển hách của thành phố Bình Minh.

Chiếc Lincoln kia, là xe của đại gia Long giàu nhất thành phố Bình Minh.

Chiếc Land Rover kia, là xe của Lưu Quang Đông, người mở rộng khu biệt thự cao cấp của thành phố Bình Minh.

Chiếc Cadillac kia, là xe của Lương Mỹ Ngọc, là bà hoàng đá quý của thành phố Bình Minh.

Chiếc Bentley kia, là xe của Huỳnh Phong, vua truyền thông thành phố Bình Minh,…

Ngoài ra còn có rất nhiều người có địa vị trong giới chính trị, cũng đều lái xe vào còn đường VIP đến bãi đậu xe của khách sạn.

Nhìn những người thành đạt này, nhóm người của Lâm Danh Sơn cuối cùng đã ý thức được sự bé nhỏ của mình.

“Ài, thôi.”

Lâm Danh Sơn thở dài một tiếng: “Nhân vật lớn như người siêu giàu đó, những người có tư cách tham dự hôn lễ của anh ta, đều là những người thành đạt đẳng cấp nhất thành phố Bình Minh.”

“Nhà họ Lâm chúng ta, thật sự không có tư cách đó, với không tới.”

Lúc này, có một người của nhà họ Lâm bỗng lẩm bẩm một câu: “Nếu chúng ta đã không thoáng vào hôn lễ của người siêu giàu, vậy hôn lễ của Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân, có đi không?”

“Đi cái rắm ấy.” Lâm Tú Minh lập tức lạnh lùng cãi lại: “Hai kẻ phế vật đó, khiến nhà họ Lâm chúng ta mất hết mặt mũi, hôn lễ tồi tàn của họ, ai đi là kẻ ngốc.”

Lâm Tú Minh dùng lời lẽ gay gắt, Lâm Danh Sơn và Lâm Văn Dương ở bên cạnh không nói gì, họ không dự định tham dự hôn lễ của Lâm Ngọc Ngân và Trần Hùng.

Họ hoàn toàn không biết hôn lễ của Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân rốt cuộc tổ chức ở đâu.

“Tuy chúng ta không vào được hôn lễ của người siêu giàu, nhưng chúng ta vẫn phải đợi ở đây.”

Lâm Văn Dương chỉ vào màn hình lớn treo tường của khách sạn ở phía bên kia và nói: “Lát nữa hôn lễ bắt đầu, màn hình lớn kia sẽ phát trực tiếp hình ảnh hôn lễ.”

“Đến lúc đó, chúng ta sẽ có thể nhìn thấy diện mạo thật sự của người siêu giàu.”

“Nhận rõ mặt mũi của anh ta, sau này sẽ tìm được cơ hội khác.”

“Đúng.”

Lâm Danh Sơn cùng những người khác cũng vô cùng tán đồng quan điểm này.

Đồng thời, không ít người có mặt, đặc biệt là nữ giới, cũng vô cùng muốn biết người trẻ tuổi siêu giàu mà khoảng thời gian gần đây thành phố Bình Minh liên tục bàn tán, rốt cuộc trông như thế nào.

Tất cả mọi người đều đang mong đợi khoảnh khắc người siêu giàu và vợ của anh xuất hiện trên màn hình lớn.

Nhóm người nhà họ Lâm cùng đợi ở đó gần một tiếng.

Màn đêm buông xuống, ánh đèn neon ngập trời.

Xung quanh khách sạn, bỗng liên tục bắn pháo hoa, chiếu sáng một khoảng trời.

Chính vào lúc này, màn hình được mọi người đổ dồn sự chú ý đột nhiên sáng lên.

Dáng vẻ của người trẻ tuổi siêu giàu cùng với vợ anh, cuối cùng đã xuất hiện trên màn hình lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.