Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 29: Chương 29




Trương Gia Bảo thầm nghĩ: Cô nói đúng cái búa ấy.

Người phụ nữ ngu ngốc, thật sự coi nhà thuốc Thiên Dược của nhà họ Trương của ông đây là vạn năng sao?

Nếu không vì mảnh đất ở Bình Nam của nhà họ Lâm, Trương Gia Bảo thật sự muốn đạp người phụ nữ ngu ngốc này vài cái ngay lập tức.

“Ừ, cha anh đã đồng ý rồi, ông ấy nói cũng khá thân với Hà Thái Trung, sẽ tìm đối phương để nói giúp.”

Người nhà họ Lâm phút chốc tươi cười, Lâm Danh Sơn cũng thở phào một hơi, nói: “Gia Bảo, chuyện này thật sự đã làm phiền cháu rồi, có thời gian hãy hẹn cha cháu đến đây, ông đích thân cảm ơn ông ấy.”

Trương Gia Bảo hơi chột dạ gật đầu: “Vâng, ông nội.”

Lúc này, bên ngoài tập đoàn Hiển Lâm, bầu trời sấm chớp đùng đùng, mưa lớn nhanh chóng trút xuống.

Toàn thân Lâm Ngọc Ngân ướt đẫm, một mình cô bước giữa màn mưa xối xả, cô độc, ấm ức, bất lực.

Nước mắt không yên phận mà tràn khỏi viền mắt của cô, song đã nhanh chóng bị nước mưa nuốt lấy.

Lâm Ngọc Ngân bỗng trượt chân, cả người ngã xuống mặt đất.

Không ai tới đỡ cô, cũng không ai tới an ủi cô, giống như cả thế giới đều đang xem trò cười của cô.

“Tại sao, tại sao lại đối xử với tôi như vậy?”

“Tôi đã rất cố gắng rồi, thật sự đã rất cố gắng rồi.”

“Tại sao tất cả mọi người đều thay đổi, ngay cả ông nội cũng thay đổi, chuyện của sáu năm trước, vốn dĩ không phải là lỗi của tôi mà.”

“Chuyện của hôm nay, cũng không phải là lỗi của tôi, tại sao các người đều ép tôi đến đường cùng?”

Lúc này, cảm xúc dồn nén trong lòng Lâm Ngọc Ngân dường như đã trút hết ra ngoài, cô bật khóc, khóc đến điên cuồng.

Nhưng mà, tiếng khóc của cô nhanh chóng bị tiếng sấm của bầu trời che lấp, dường như ngay cả ông trời cũng đang cười nhạo cuộc đời đau khổ nực cười của cô.

Một cái ô che trên đỉnh đầu của Lâm Ngọc Ngân, Trần Hùng im lặng đứng bên cạnh cô.

Anh biết, người vợ mà anh yêu nhất, lại chịu ấm ức rồi!

Trần Hùng không nói gì, cũng không an ủi cô, càng không đỡ cô, anh cứ thế lặng lẽ đứng bên cạnh che mưa cho cô.

Có những lúc, trút hết buồn phiền và đau khổ trong lòng, không phải chuyện xấu.

Sau khi thấy tâm trạng của Lâm Ngọc Ngân đã ổn hơn, anh đưa cô về nhà.

Sau khi hỏi Lâm Ngọc Ngân về nguyên nhân, một mình anh mở cửa rời khỏi, giống như một con thú dữ ra khỏi lồng, bừng bừng sát khí.

“Dám có ý đồ với vợ tôi, anh chán sống rồi sao?”

Lúc này, tại biệt thự của nhà họ Hà.

Đầu của Hà Đại Quang đã bôi thuốc và tiến hành bắng bó.

Anh ta đang nằm trên số pha phòng khách, một người phụ nữ trẻ tuổi ăn mặc gợi cảm đang đấm bóp toàn thân cho anh ta.

“Cô ta, ngay cả ông đây mà cũng dám đánh, bây giờ ông đây chấm dứt mọi dự án hợp tác với nhà họ Lâm các người, xem cô ta có sợ không.”

Trên màn hình điện thoại của anh ta là một bức ảnh, đó là ảnh của Lâm Ngọc Ngân.

Hà Đại Quang thè lưỡi một cách tà mị, liếm màn hình điện thoại một cái.

“Giả vờ trong sáng trước mặt ông đây

“Cô sẽ ngay lập tức quỳ xuống cầu xin à?”

ông đây, tôi không tin cô có thể ngồi yên.” “Hừ, đến lúc đó, xem ông đây trừng phạt cô thế nào.”

Nói xong, Hà Đại Quang lấy từ sô pha ra một sợi roi da, đánh mạnh vào người phụ nữ đang đấm bóp cho mình.

“Trưa nay cô không ăn cơm sao, yếu vậy?”

Chính vào lúc này, bên ngoài biệt thự, Trần Hùng đi từng bước vào trong.

“Anh là ai?”

Sắc mặt Hà Đại Quang trầm xuống, lập tức quát: “Sao anh vào đây được?”

“Dĩ nhiên là đi vào.”

Vừa nói xong, Trần Hùng đã bước lên trước một bước, xách Hà Đại Quang lên bằng một tay.

“Anh… anh định làm gì?”

“Rầm” một tiếng.

Khuôn mặt của Hà Đại Quang bị đập vào thủy tinh trên bàn trà, thủy tinh nứt vỡ, từng mảnh vụn chi chít đâm vào mặt của Hà Đại Quang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.