Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 30: Chương 30




“Á.”

“Anh… anh dám động tay với tôi à, anh biết cha tôi là ai không?”

“Rầm!”

Lại thêm một tiếng vang, toàn bộ bàn trà đều bị đập nát, mặt của người phụ nữ gần đó tái mét, còn sống mũi của Hà Đại Quang đã bị đập gãy, hơn nữa miệng còn trào máu.

“Cha tôi là Hà Thái Trung, tôi nhất định sẽ gọi cho tôi tới đây phế anh.”

“Anh chết chắc rồi, anh chết chắc rồi.”

“Ầm!”

Lần thứ ba, Trần Hùng ném thẳng Hà Đại Quang ra ngoài, khiến anh ta đập mạnh xuống mặt sàn bằng đá hoa.

“Hà Thái Trung đúng không?”

“Trùng hợp, anh gọi ông ta qua đây cho tôi, tôi trái lại muốn xem kỹ lão già cầm thú đó trông thế nào, mà lại dạy ra một đứa cầm thú hống hách như anh.”

“Anh dám động vào vợ tôi, hôm nay tôi phải bắt cha con các người trả giá!”

Cùng lúc đó, trong một căn phòng xa hoa.

Đại gia Trương Văn Long giàu nhất thành phố Bình Minh đang cùng Hà Thái Trung uống rượu trò chuyện.

“Anh Long, tôi vừa về liền nghe mọi người trong giới bàn luận về anh Hùng, lúc nào thì anh có thể dẫn tôi đến gặp anh ấy?”

“Không vội!”

Trương Văn Long cười nói: “Lần này cậu không những ký được dự án hợp tác với Guci.”

“Mà bên phía Đại Hưng Thịnh, cũng là người thuê mặt bằng lớn nhất ở nơi này, hiện tại bên cậu đang tìm kiếm đối tác đúng không?”

“Đúng thế anh Long, dự án này rất lớn, công xưởng không cung cấp đủ nhu cầu, đương nhiên cần hợp tác sản xuất với công ty thời trang khác.”

Trương Văn Long híp mắt: “Anh Hùng, hiện là con rể của nhà họ Lâm”

“Nhà họ Lâm nào vậy?”

“Chính là tập đoàn Hiển Lâm kinh doanh thời trang.”

Hà Thái Trung lập tức hiểu ra: “Cảm ơn anh Long đã gợi ý.”

Trương Văn Long cười gật đầu: “Đây có thể coi là một cơ hội cực lớn, nếu cậu xoay sở tốt, sau này muốn lên như diều gặp gió, là nằm trong tầm tay.”

Hà Thái Trung hào hứng rót một ly rượu: “Chuyện đó là tất nhiên, lát nữa về tôi sẽ soạn hợp đồng, tuyệt đối khiến nhà họ Lâm hài lòng.”

“Anh Long, vẫn nhờ anh nói đỡ vài câu về người em này trước mặt anh Hùng.”

“Ha ha, dĩ nhiên rồi, tôi và cậu đều là anh em thân thiết mấy chục năm, mọi người đều suôn sẻ, mới vẹn cả đôi đường.”

Nói xong, hai người lại cụng ly.

“Anh Long, tôi rất hiếu kỳ, anh Hùng đó rốt cuộc là nhân vật như thế nào, mà ngay cả anh cũng cung kính với anh ta như thần thánh vậy?”

Sắc mặt của Trương Văn Long lập tức trầm xuống, Hà Thái Trung thầm hoang mang, vội tự phạt một ly: “Uống nhiều rồi, đã hỏi những chuyện không nên hỏi.”

Trương Văn Long nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Nhất định đừng huênh hoang mà suy đoán năng lực và bối cảnh của anh Hùng.”

“Có điều, là anh em nhiều năm, vì để tránh sau này cậu mắc sai lầm, tôi tiết lộ một chút với cậu vậy.”

Đôi mắt của Hà Thái Trung chợt sáng lên, vội nói: “Tôi xin lắng nghe.”

“Tôi hỏi cậu một câu trước, cậu hãy thành thật trả lời.”

Hà Thái Trung chợt ngẩn ra, nói: “Anh Long cứ hỏi.”

“Cậu cảm thấy Trương Văn Long tôi thế nào?”

“Anh Long muốn nói về phương diện nào?”

“Thân phận, địa vị cùng với quyền lực!”

Hà Thái Trung trả lời: “Anh Long là người giàu nhất thành phố Bình Minh, địa vị ở thành phố Bình Minh này đương nhiên đứng trên vạn người, hơn nữa còn là tỷ phú, tại thành phố Bình Minh, nói anh một tay che trời cũng không quá đáng.”

Những lời này của Hà Thái Trung hoàn toàn không phải tâng bốc, từng chữ đều xuất phát từ đáy lòng, ở thành phố Bình Minh này, anh Long quả thật có năng lực đó.

“Xin nhận lời khen của cậu, vậy bây giờ tôi sẽ chỉ nói với cậu một câu thôi, cậu nhất định phải nhớ kỹ!”

“Vâng..”

“Trương Văn Long này, chỉ là cái rắm!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.