Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1895: Chương 1895: Tiếp theo là trò chơi của tao




Cuối cùng, Trần Kỳ Lâm một cước đá mạnh mẽ vào ngực Trần Hùng, một ngụm máu tươi từ miệng Trần Hùng phun ra.

Lực trong cú đạp của Trần Kỳ Lâm quá lớn, làm cho Hắc Bạch Vô Thường cũng không thể bắt được.

Lần này, Trần Hùng nằm trên mặt đất thở hổn hển.

“Kết thúc rồi.”

Trần Kỳ Lâm nhìn Trần Hùng bên kia tựa như đã mất đi toàn bộ sức lực, duỗi người ra, cuối cùng gào thét một tiếng.

"Tao đã nói cái gì, mẹ nó trên thế giới này vô dụng nhất chính là cao thủ luyện võ."

“Chúng mày nói có đúng hay không, chúng mày lợi hại như vậy, vẫn không phải là con chó của tao đây sao, Trần Hùng đánh giỏi như vậy, cuối cùng không phải vẫn nằm sấp dưới chân của ông đây sao.”

“Đấu với Trần Kỳ Lâm tao, mày nghĩ mày tuổi gì?”

Sau khi trút hết tâm tư, Trần Kỳ Lâm khoát tay, nói: "Trói lại, đưa đến chỗ tiến sĩ, rút hết tủy xương, rồi chặt đứt cho chó ăn."

Hắc Bạch Vô Thường đi về phía Trần Hùng, nhưng lúc này, khóe miệng sưng sưng của Trần Hùng lại hé lên một nụ cười quỷ dị.

Vừa rồi anh bị những tên này đánh tận mấy trăm quyền, cơ thể bị thương nặng.

Nhưng mà vậy thì sao?

Anh đang tranh thủ thời gian, tranh thủ nhiều thời gian hơn cho bọn Thiên Tội, Gora, thời gian đã đến, trò chơi mới chính thức bắt đầu.

"Trần Kỳ Lâm, trò chơi của mày đã kết thúc rồi."

“Tiếp theo là trò chơi của tao!”

Trần Hùng trong miệng vừa phun máu vừa phát ra giọng nói khàn khàn kia.

Trong nháy mắt này, tựa như tất cả mọi thứ trong trời đất đều an tĩnh lại.

“Mày...nói cái gì?”

Trần Kỳ Lâm không thể tưởng tượng nổi nhìn mà Trần Hùng, kể cả những cao thủ chung quanh anh ta, cũng đều tỏ ra nghi hoặc.

Trần Hùng đã bị đánh đập như thế này, anh còn muốn làm gì nữa.

“Ha ha!”

Ban đầu Trần Hùng nằm trên mặt đất như không còn thành người lại đột nhiên đứng lên, lúc này Hắc Vô Thường ở gần anh nhất, anh ta thậm chí còn chưa kịp phản ứng, đao Long Khuyết đã bị Trần Hùng nắm trong tay.

Xoẹt, một đao vào cổ họng, cao thủ siêu cấp như Hắc Vô Thường trong nháy mắt bị Trần Hùng giết chết, ngã trên vũng máu.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, kể cả Trần Kỳ Lâm.

"Trần Hùng, thằng khốn lại vẫn còn sức lực, mày mặc kệ bạn gái nhỏ của mày..."

Nhưng mà, một câu nói này của anh ta cũng chưa nói xong, liền nhìn thấy một cảnh cực kỳ khó tin.

Chỉ thấy một bóng đen phía sau phòng trúc nhỏ, không biết xuất hiện từ khi nào.

Anh ta mặc một bộ quần áo gió, trong tay cầm một thanh đao Đông Dương cán đỏ, đi tới phía Triệu Hiền Quyên.

Khi anh ta đã hoàn toàn đến gần, bốn cao thủ canh giữ bên cạnh Triệu Hiền Quyên mới nhận ra, trong đó một người theo bản năng liền dùng đao trong tay chém tên kia, nhưng đối phương lại vung đao Đông Dương lên, trong nháy mắt chém đứt cổ tay người kia.

Cũng trong nháy mắt này, anh ta tổng cộng chém ra ba đao, một người gãy cổ tay, hai người còn lại bị cắt cổ họng, cả ba người đều bị tàn phế.

Còn lại một cao thủ cuối cùng đột nhiên cảm giác trong đầu trống rỗng, khi anh ta kịp phản ứng lại, chợt lóe lên một tia sắc bén, giống như một đao qua cổ.

Bóng người này, chính là Gora, trong mười tám đại tướng của điện Đức Hoàng, một đao với tốc độ nhanh nhất, còn nhanh hơn so với ba đao của Lưu Tả Long!

Trong chớp mắt, ngay cả chém được bốn cao thủ, lưỡi đao thậm chí còn không dính máu.

Gora thu đao về, liền đưa Triệu Hiền Quyên đi, sau đó nhìn về phía Trần Hùng bị đánh thành đầu heo bên kia.

Anh ta cũng không cảm thấy đau lòng chút nào, ngược lại còn nở nụ cười, cười to ha ha ha, cười một cách lạnh lùng.

"Đại ca, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy mày bị đánh thành bộ dạng này, buồn cười chết mất, thật sự là cười chết tao mất."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.