Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1896: Chương 1896: Trả đũa




“Hahaha, trước tiên phải chụp một tấm ảnh làm kỷ niệm, sau đó gửi qua trụ sở chính để các anh em khác vui cùng.”

Sau đó, Gora lấy điện thoại ra thật, mở chức năng chụp ảnh, hướng điện thoại về phía Trần Hùng.

Tách tách tách!

Gora chụp ảnh thật, hơn nữa còn chụp Trần Hùng rất xấu, rất nhếch nhác.

Những hành động liên tiếp của anh ta khiến đám người Trần Kỳ Lâm ngơ ngác, chuyện này rốt cuộc là sao, cậu thanh niên này từ đâu chui ra vậy, cậu ta muốn làm gì?

Trần Kỳ Lâm cảm thấy mình đã đủ điên rồi, nhưng không ngờ lại đụng phải một người còn điên hơn mình, cái này hoàn toàn thần kinh, được không?

Nhưng mà, Trần Hùng lúc này chẳng những không tức giận, còn cười với anh ta, cười một cách rất thoải mái.

“Ha ha ha, ha ha ha ha ha.”

Trần Hùng ngửa mặt lên trời cười lớn, đang cười, trong miệng phun ra một ngụm máu lớn.

Cảnh tượng này bị Gora chụp được một cách hoàn hảo, Trần Kỳ Lâm lấy tay túm tóc rống lên một tiếng: “Giết chúng, giết chúng!”

Vù vù, vù vù!

Đám cao thủ đang ngẩn ngơ liền phản ứng ngay lập tức, nhanh chóng nhặt vũ khí vừa rơi xuống lên, lao về phía Trần Hùng.

Mặt khác, Trần Kỳ Lâm lùi lại theo bản năng, lùi về một chỗ tương đối an toàn.

Lúc này, trong đầu cậu ta nghĩ tuyệt đối không để Trần Hùng bắt trộm bắt tên cầm đầu trước, nếu cậu ta bị Trần Hùng tóm được, đối phương sẽ dùng cậu ta để uy hiếm đám thuộc hạ, đây là điều Trần Kỳ Lâm tuyệt đối không cho phép xảy ra.

Tuy nhiên, Trần Kỳ Lâm đã đánh giá bản thân quá cao, mà xem nhẹ Trần Hùng.

Sau khi xác nhận Triệu Hiền Quyên an toàn, Trần Hùng cần gì dở thủ đoạn bắt tên cầm đầu trước, tình thế đã đảo ngược, hiện tại Trần Hùng đang chiếm ưu thế tuyệt đối.

Hồng hộc!

Lúc này, Trần Hùng không một chút kiêng dè, đối mặt với đám cao thủ cực kỳ hung ác này, anh trực tiếp để lộ con át chủ bài của mình.

Đao Long Khuyết lật ra khỏi tay, anh vung tay một cái lưỡi lê trong tay tên cao thủ của đối phương tách làm hai, vung tay một cái nữa, tên cao thủ ngã xuống trong vũng máu.

“Một thanh đao thật sắc bén.”

“Tốc độ thật nhanh.”

“Thật...... Ọc ọc......”

Máu tươi ứa ra, tất cả đều một nhát trúng yết hầu.

Trong nháy mắt, Trần Hùng đã giết chết năm người của đối phương không một chút lưu tình, trận tàn sát vẫn đang diễn ra.

Mặc dù lúc này Trần Kỳ Lâm vẫn còn mười mấy tên cao thủ bên cạnh, nhưng bọn họ lúc này đều có chút hoảng hốt.

Những người này, năm xưa đều là thế hệ đại gian đại tà độc ác xấu xa, có thể nói là vô pháp vô thiên, trong mắt họ, bản thân họ là những ác ma xấu xa nhất trên thế giới.

Tuy nhiên, lúc này họ lại nhìn thấy một ác ma khác, khiến họ phải run sợ, toàn thân choáng váng.

Đây có phải người không?

Chết tiệt, có phải người không?

Vừa rồi bị bao nhiêu người bao vây, còn chút hơi tàn, nhưng chỉ trong nháy mắt đã bộc phát sức chiến đấu đáng sợ như vậy.

Điên rồi sao?

Có phải điên rồi không?

Hơn chục người, đã có người bắt đầu rút lui, trong nháy mắt lại có thêm hai người nữa chết dưới đao Long Khuyết của Trần Hùng.

Trên thực tế, lúc này, Trần Hùng đã bị trọng thương, nhưng khi ở nước ngoài, anh còn bị thương nặng hơn thế này, có lần nào anh không đánh lại không?

Điều này có đáng là gì so với thảm họa sống chết thực sự?

Hơn nữa, hiện tại Trần Hùng rất tức giận, Trần Kỳ Lâm có thể khiêu chiến với anh, nhưng không được động đến gia đình, bạn bè anh. Trần Kỳ Lâm đã điên cuồng đến mức bắt một cô gái yếu đuối không sức lực để uy hiếp anh, điều này Trần Hùng không thể nhịn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.