Điện Đức Hoàng (Trần Hùng)

Chương 1101: Chương 1101: Trò đùa này không vui




“Cái gì?”

Lúc những câu nói đó vừa được phát ra từ trong miệng của Trần Hùng thì nhân viên kinh doanh này trực tiếp bị dọa sợ.

Không chỉ mình anh ta bị hù dọa mà những nhân viên kinh doanh khác ở bên cạnh cũng trợn mắt há mồm, trong lúc nhất thời có rất nhiều người bao vây Trần Hùng lại.

Mua hết toàn bộ hơn tám mươi căn biệt thự bờ hồ Tây Tử sao?

Đang nói đùa gì vậy chứ?

Tất cả mọi người đều nhìn Trần Hùng bằng ánh mắt khó mà tin nổi, thậm chí có nhân viên kinh doanh đã chuẩn bị gọi bảo vệ đến đây. Kẻ này có phải là ăn no không có chuyện gì làm nên đến trêu chọc bờ hồ Tây Tử bọn họ hay không?

“Anh này, trò đùa của anh hình như không mắc cười cho lắm đâu.”

Trần Hùng khẽ nhíu mày nói: “Anh cảm thấy là tôi đang nói đùa với các anh sao?”

“Nếu như các anh không thể làm chủ chuyện này thì gọi ông chủ của các anh đến đây, tôi tự nói chuyện với ông ấy.”

Nói đến đây Trần Hùng trực tiếp lấy một cái thẻ ngân hàng màu đen từ trong người ra đặt lên trên quầy: “Tấm thẻ này không có quy định hạn mức, quẹt bao nhiêu tiền cũng được.”

“Thật sao?”

Những nhân viên kinh doanh này cảm thấy mình sắp thở không nổi nữa rồi.

Trong tình huống như thế này bọn họ cũng không dám tùy tiện làm chủ, mặc dù trong lòng của bọn họ không tin Trần Hùng có thể mua lại hết toàn bộ khu biệt thự bờ hồ Tây Tử này, nhưng lỡ như là thật thì sao?

Cho nên những người này không dám tùy tiện đắc tội với Trần Hùng.

Sau đó, trước hết người phụ trách của nơi này gọi điện thoại cho nhà đầu tư ở bên kia, khoảng chừng nửa tiếng sau, rất nhiều xe sang trọng dừng lại trước cửa phòng kinh doanh, một nhóm người hùng hổ bước vào trong này.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, ông ta họ Lưu, vì vậy gọi ông ta là ông chủ Lưu, ông chủ Lưu này chính là ông chủ của khu biệt thự bờ hồ Tây Tử.

“Vị khách kia đang ở nơi nào?”

Ông chủ Lưu vừa mới tiến vào đã không nhịn được mà quan sát xung quanh, sau đó ông ta nhìn thấy Trần Hùng đang đi về phía bên này.

“Ông chính là ông chủ của khu biệt thự bờ hồ Tây Tử này đúng không?”

“Đúng.”

Ông chủ Lưu bắt tay với Trần Hùng trước, nhìn thấy Trần Hùng còn trẻ như vậy, tuy ông ta cũng rất nghi ngờ năng lực mua của Trần Hùng nhưng chuyện này cũng không khiến cho ông ta trì hoãn một chút nào.

Bây giờ bờ hồ Tây Tử rất khó bán ra, lỡ như đây thật sự là người mua thì sao?

Cho nên ông chủ Lưu đối với Trần Hùng tương đối khách sáo và nhiệt tình.

“Không biết nên xưng hô với cậu như thế nào đây?” Ông chủ Lưu hỏi.

“Trần Hùng.”

“Ừm, xin chào cậu Hùng, cậu thật sự dự định mua lại hết toàn bộ biệt thự của bờ hồ Tây Tử chúng tôi sao?”

“Không sai.”

Trần Hùng gật đầu: “Tôi rất bận, cho nên ông chỉ cần nói các ông có bán hay không. Nếu như đồng ý bán thì chúng ta ký hợp đồng ngay bây giờ, nếu như không đồng ý thì bây giờ tôi có thể rời đi.”

Ông chủ Lưu vội vàng nói: “Bán, đương nhiên là bán. Mời cậu Hùng qua đây ngồi với tôi.”

Trước hết ông chủ Lưu mời Trần Hùng đến phòng dành cho khách quý, sau đó dặn dò người đi soạn bản hợp đồng.

Qua mười phút sau, trợ lý mang một chồng tài liệu hợp đồng rất lớn đến, ông chủ Lưu cười nói: “Cậu Hùng, bờ hồ Tây Tử chúng tôi không phải là khu biệt thự cỡ lớn gì, tổng cộng có tám mươi ba căn biệt thự, trong đó có năm mươi tòa nhà kết hợp, ba mươi căn biệt thự độc lập.”

“Một căn nhà kết hợp khoảng chừng ba mươi mốt tỷ, biệt thự độc lập thì trên năm mươi hai tỷ, trong đó những căn biệt thự có vị trí tốt nhất ở phía trước thì mỗi căn một trăm hai mươi hai tỷ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.