“Phanh” một tiếng, hai người dây dưa đồng loạt rơi xuống nước.
Kích lực to lớn, khiến cho bọn họ nhanh chóng chìm xuống.
Tảm Hư Vọng bên dưới, Đỗ Quyên bên trên.
Bỗng nhiên hắn buông nàng ra, dùng sức đẩy nàng.
Đỗ Quyên cho rằng hắn ra tay công kích, cũng vung chủy thủ về phía hắn.
Hôm nay, nàng sẽ không buông tha hắn!
Từng tia màu đỏ ở trong nước nhuộm đẫm lan ra.
Tảm Hư Vọng giơ kiếm đón đỡ.
Hai người lại đánh nhau dưới nước.
Quan binh phía trên thấy chỉ huy sứ và Đỗ Quyên cùng rơi xuống nước, đều sợ ngây người. Không biết ai kêu cứu người trước, mọi người đồng loạt nhìn về phía dưới: vực sâu không thể leo không nói, mưa phùn càng thêm dày đặc, mặt hồ sương mù bốc hơi, phảng phất như biển mây, căn bản không biết chết sống của hai người.
Đang lúc bối rối, Hồ tướng quân dẫn người tới.
Chúng quân hoan hô không thôi, cho là có người đáng tin cậy.
Hồ tướng quân thật có chuẩn bị vạn toàn, mang theo dây thừng và dụng cụ leo núi, lúc này hạ lệnh cho quan binh có gan lớn lanh lợi biết bơi xuống vực đi cứu người.
Lúc Đỗ Quyên kèm hai bên Tảm Hư Vọng, buộc hắn thả người, giữa sườn núi đối diện có người nương vào sương mù, theo vách núi túm lấy dây leo trượt xuống, rất nhanh vào trong hồ, sau đó lặn qua bên này.
Đến nơi, người nọ trồi lên, thì ra là Hoàng Nguyên.
Hắn lặng lẽ sờ soạng đến một chỗ lõm sâu trong vách đá, nơi Đỗ Quyên chuẩn bị bè gỗ. Hắn cởi bao đồ trên người xuống, đặt tại bè gỗ thượng, cười khẽ, phảng phất vì mình và nàng lòng có linh tê mà vui sướng.
Động tĩnh của Đỗ Quyên trên sơn đạo hắn đều nghe được, bởi vậy tập trung tinh thần bên dưới chờ đón Viễn Thanh, Viễn Minh. Mỗi khi có quan binh từ trên rớt xuống, hắn nhanh chóng từ dưới nước bơi qua giết chết bọn họ, phòng ngừa có người hiểu thủy tính tạo thành uy hiếp. Đợi một hồi, thấy 2 đứa nhỏ chưa thể như nguyện thoát thân, đang định ra mặt tương trợ, người bịt mặt đã tới, đồng loạt cứu tiểu di và biểu đệ biểu muội đi.
Hắn yên tâm hơn nửa, tiếp tục kiên nhẫn ở bên dưới đợi Đỗ Quyên.
Không biết tại sao, hắn biết Đỗ Quyên nhất định sẽ xuống dưới.
Rất nhanh, Tảm Hư Vọng và Đỗ Quyên từ trên rơi xuống.
Ánh mắt của hắn tập trung, nhanh chóng lặn xuống, bơi về phía bọn hắn.
Từ đáy hồ nhìn, hắn như cá, bơi rất nhanh.
Hắn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm quan quân mặc giáp, từ bên hông rút ra một cây tên bằng trúc, dùng sức cắm vào bên hông hắn.
Nhưng Tảm Hư Vọng đang đánh nhau với Đỗ Quyên, thân thể không ngừng đong đưa, trong lúc vô ý tránh ra, nhưng vẫn bị đâm trúng cánh tay. Hắn vốn đem hết toàn lực đánh nhau, bị Hoàng Nguyên đánh lén sau lưng, nhất thời nản lòng, lại vô lực chiến đấu, huống hồ hắn nín một hơi cũng đến tận cùng.
Buông tay trước, hắn muốn quay đầu xem người nào phía sau đánh lén.
Nhưng không chờ hắn xoay người, chợt nghe phía trên “ầm vang” một tiếng nổ rung trời, một cơn đau bén nhọn sau lưng truyền tới, liền ngất đi.
Đỗ Quyên dưới nước, dựa vào thuần thục thủy tính lại chiếm địa lợi, nên muốn giết Tảm Hư Vọng. Nhưng Tảm Hư Vọng cầm trường kiếm trong tay, mà trường tiên của nàng không thể sử đụng dưới nước, trong lúc cấp thiết không thể đắc thủ, sợ trì hoãn sẽ phức tạp, nên chuẩn bị thoát thân rời đi.
Ai ngờ Tảm Hư Vọng bỗng nhiên không kiên trì nổi, nàng lại nghe thấy tiếng nổ kia, dù đang ở dưới nước, cũng cảm giác được chấn động mạnh mẽ; tiếp theo nghe thấy “Oanh long long” nổ, thầm nói không tốt, nhanh chóng trồi lên mặt nước.
Vừa lên khói nước nghe thấy trên vách đá có quan binh đang leo xuống.
Nàng dùng sức lao ra mặt nước, trên mặt hồ đạp nước mà đi.
Khinh công của nàng đạp thẳng làm nước văng khắp nơi mỗi khi chân chạm vào mặt nước.
May mà nàng chạy phải gấp, ngoài khinh công còn biết bơi, cuối cùng cố gắng duy trì nổi.
Không vội không được. Không biết sao ngọn núi đối diện bị sụp đổ, nước lũ như rồng cuốn dữ dội tràn xuống hồ, làm mặt hồ bình tĩnh nổi sóng.
Nàng dùng hết sức bình sinh chạy về phía nam sơn, có khi nước ngập đến đùi, phải mãnh liệt đề khí từ trong nước thoát ra, nhô lên hụp xuống trong tư thế bơi bướm, chỉ là con rồng cuồng nộ kia đuổi theo nàng, không hề thả lỏng.
Nàng tức giận thầm kêu: “Đi theo ta làm cái gì?”
Khi Đỗ Quyên vừa trồi lên mặt nước, Hồ tướng quân liền kêu: “Bắn tên!”
Nhưng căn bản không người nào để ý hắn, bọn quan binh nhìn ngây người.
Bọn họ thấy, dòng nước tựa như bị Đỗ Quyên khiên dẫn, một đường tràn tới, nơi đi qua cuộn lên ngọn sóng cao qua đầu, giống như muốn nhấn chìm hết thảy. Nước trong hồ nhanh chóng dâng lên, mưa lớn không dứt, nhưng không gây trở ngại bọn họ thấy rõ cô gái kia, nàng nửa người không ở trong nước, khi lên khi xuống, dẫn dắt hồng thủy đi tới
Dị tượng này làm bọn hắn sợ hãi không thôi ——
Bọn họ chọc giận ai?
“Ngư nương nương!”
Không biết là ai mở đầu trước, một tiếng kêu sợ hãi vang lên, quỳ xuống.
Bọn quan binh hộc hộc đều quỳ xuống, dập đầu với cô gái dưới nước không ngừng. Bọn họ tự động tưởng tượng nửa người dưới của Đỗ Quyên là đuôi cá, bởi vậy quỳ bái.
Bởi đường hẹp, rất nhiều người chưa tỉnh hồn, không để ý dưới chân, quỳ xuống ngay bờ vực; mà người nọ lại đúng là kẻ đuổi giết Đỗ Quyên lúc nãy, tin là đồng bạn của hắn bị trời phạt.
Hồ tướng quân cũng thầm kêu rên: đến cùng hắn nhận nhiệm vụ gì đây?
Đang hoảng sợ, từ vách núi phía sau bọn họ một con mãnh hổ nhào lên, chỉ nhảy 2, 3 nhảy, như đằng vân giá vũ, lướt qua đỉnh đầu bọn họ, xuyên qua màn mưa dày đặc hướng về mặt hồ, nghênh đón cô gái kia.
Đám quan binh nhất thời càng thêm kinh khiếp.
Bọn họ đều biết Đỗ Quyên có một con hổ theo bên người, luôn cảnh giác, nhưng thủy chung không thấy bóng dáng. Ai ngờ lúc này xuất hiện, còn dùng phương thức rung động như vậy ra sân, một đám như thấy thần linh, dập đầu như giã tỏi.
Hồ tướng quân đã không thể dùng khiếp sợ để hình dung.
Lại nói Hoàng Nguyên, đâm trúng phía sau lưng Tảm Hư Vọng, đang muốn rút tên ra đâm lần thứ 2, đã nghe thấy tiếng nổ kia —— kia đúng là hắn tỉ mỉ thiết kế, hắn vội vàng buông tay ra, muốn thúc Đỗ Quyên đi mau.
Đỗ Quyên rất thông minh, lập tức buông tay lao ra mặt nước, hắn liền yên tâm.
Hắn cũng theo nàng trồi lên mặt nước, lại nhìn thấy người từ vách đá leo xuống.
Tâm tư một chuyển, hắn vội quay đầu bơi đi.
Hắn kề bên vách đá lặn nhanh xuống, tuy không giống Đỗ Quyên đạp nước mà đi, cũng vô cùng nhanh chóng, chốc lát đã tới chỗ lõm vào vách đá bên cạnh, từ bè gỗ cầm lấy túi đeo lên người, hưng phấn nhìn về phía Đỗ Quyên.
Sau đó hắn nhìn thấy mãnh hổ từ trên trời giáng xuống, hắn liền ngây dại.
“Vân Tòng Long. Phong từ hổ.” (=mây theo rồng, gió theo hổ)
Nhưng con hổ này ở trên nước khí thế không kém, đạp sóng mà đi.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh một đầu hùng sư (sư tử) phóng trên nóc nhà như giẫm trên đất bằng.
Đỗ Quyên quát to một tiếng: “Như Gió!”
Sau đó vui vẻ nghênh hướng nó, thả người nhảy lên lưng nó.
Thân mình hổ đột nhiên trầm xuống, Đỗ Quyên cũng kêu một tiếng “ái dà”, rồi cúi người áp sát vào lưng nó, con hổ liền dùng sức khua bốn chân, đạp sóng mà đi.
Hoàng Nguyên muốn đi qua, nhưng thấy nàng vui vẻ ôm chặt con hổ, tay chân như đeo đá, không động nổi. Hắn như đứng ở giao lộ của kiếp trước và kiếp này, trơ mắt nhìn nàng theo hắn đi vào thế giới kia, xuyên qua vạn năm, lại không thể kéo nàng trở về!
Con hổ kia cõng Đỗ Quyên vọt tới cửa khẩu Nam Sơn, không còn đi trên sóng nữa, mà một đầu chìm xuóng nước không thấy nữa, trên vách núi nhất thời một mảnh ồ lên!
Trong hơi nước trắng xoá, Hoàng Nguyên đứng ngơ ngẩn.
Bỗng nhiên nghe phía trên la loạn:
“Tảm chỉ huy lên đây.”
“Mau cứu hắn! Lấy thuốc đến!”
Lại có người kêu: “Lưu tướng quân tới.”
Sau đó là một trận quát hỏi và trả lời.
“Hậu quân quay lại, đi về thôn Thanh Tuyền, nhất định phải bắt lấy cô gái kia!”
...
Nghe được những lời này, Hoàng Nguyên trong mộng bừng tỉnh, nhìn thoáng qua phương hướng Đỗ Quyên đi, dứt khoát xoay người, thật nhanh bơi đến tới gần vách đá Nam Sơn nơi nước chảy ra. Nơi này cũng có một cái động lõm sâu vào vách đá. Hắn đi vào, từ trong khe đá lấy ra một cái mồi lửa, cúi đầu thổi lên, sau đó châm vào một cái kíp nổ nhét trong kẽ đã.
Nhìn dây dây kíp nổ bốc hỏa cháy lên phía trên, hắn nhanh chóng rút khỏi động.
Lúc này trên mặt hồ ba đào mãnh liệt, giống như thủy triều đại dương.
Vì hắn đứng ở vách núi phụ cận, không ở ngay trung tâm dòng nước xiết, nên chưa bị cuốn đi.
Nhìn nước lũ lao nhanh, hắn dắt góc áo thổi khí, trước và sau ngực liền phồng lên, cùng với liên tục ba tiếng nổ ầm vang, sương khói tràn ngập, đá vụn văng lên cao. Trên vách núi quan binh kêu thảm thiết âm thanh bỏ chạy không dứt, hắn nhân cơ hội theo dòng nước đi về phía nam sơn.
Kỹ thuật bơi lội của hắn rất tốt, nhưng năng lực ứng đối so Đỗ Quyên kém rất nhiều. May mắn làm mặc áo phao làm bằng da dê, tuy ở trong dòng nước xiết không thể cử động, nhưng không bị sóng nhấn chìm. Áo phao này do Đỗ Quyên chuẩn bị cho Phùng Minh Anh, đặt trên bè gỗ; có mấy cái do hắn mang từ nhà, nay đều bị một mình hắn dùng.
Hắn theo dòng nước xiết xuôi nam, biến mất trong hơi nước mờ mịt.
Ông trời như nổi giận, giáng mưa to xuống.
Trên vách núi, bọn quan binh may mắn còn sống sót đứng ngơ ngẩn trong mưa.
Chỉ nghe thấy tiếng mưa to chạm vào vách đá, và tiếng đại hồng thủy tràn xuống từ vách núi đối diện, một đường gầm thét chảy về hướng Đông Nam, hình thành một con sông mới, ngăn cách lối thông duy nhất vào núi trên Hoàng Phong Lĩnh.
Muốn vào núi, phải tìm lối khác, xa không nói, cũng không có con đường rõ ràng.
Rơi vào đường cùng, Lưu tướng quân vội vàng truyền lệnh qua lĩnh.
Lúc này đã chập tối, dưới tình hình mưa sa gió giật, bọn quan binh trên núi đá nghiêng ngả lảo đảo đi, không biết bao nhiêu người lăn té xuống vách núi, trong lòng mỗi người trầm trọng không thôi.
Nói tới Hòe Hoa, sau khi Hồ tướng quân mang binh đi, nàng đang tại phụ cận doanh địa hái rau dại, bỗng nhiên bị một người bịt miệng kéo vào trong rừng rậm.
Đợi người nọ buông tay ra, nàng mới nhận ra là Thu Sinh.
“Ngươi lại tới làm cái gì?” Nàng trước cả kinh, sau đó sầm mặt nói.
“Giết ngươi!“. Hôm nay màu da Thu Sinh đen hơn bình thường, còn mang theo lệ khí.
“Hừ, giết nha!” Hòe Hoa khinh miệt cười nói, “Nhà các ngươi sớm muốn giết ta, còn làm bộ làm tịch làm người tốt. Ta không coi các ngươi ra gì, rõ ràng cả gia đình ác độc, còn nói như Bồ Tát vậy; Đỗ Quyên cũng thế, không biết xấu hổ nhất chính là nàng, một hồi nói gả cho Hoàng Nguyên, một hồi gả Lâm Xuân...”
Nàng tức giận lên án, thanh âm càng lúc càng lớn.
Thu Sinh cắn răng, một tay nắm lấy cổ nàng, dùng sức nắm chặt.
Mặt Hòe Hoa lập tức đỏ lên, sau đó biến tím.
Mắt thấy nàng không được, Thu Sinh lại thống khổ nhắm mắt lại, tay buông lỏng.
Lúc này Hòe Hoa cúi đầu, cắn một tay hắn, rồi thét chói tai.
Thu Sinh liền nghe thấy ngoài rừng có người kêu “Cô nương”, tiếp đó có quan binh đi tới.
Hắn quýnh lên, muốn niết đứt cổ nàng, lại không ra tay được.
Đang do dự, ngoài rừng quan binh càng ngày càng gần, tay trái hắn đột nhiên rút ra một cây chủy thủ ngắn, nhanh chóng cắm vào ngực nàng, sau đó hung hăng nhẹ nhàng thở ra ——
Tốt lắm, dù hối hận rút ra cũng không được!