Đỗ Quyên ấn chủy thủ trên cổ Tảm Hư Vọng một ấn, máu tươi lập tức theo cổ chảy xuôi, “Ta còn có một câu chưa nói cho ngươi nghe: đầu năm nay, chỉ dựa vào cha nương thì không được. Cha mẹ có bản lãnh đi nữa, cũng không bằng chính mình có bản lĩnh. Gia thế tốt, cũng so ra kém chính mình tốt. Lúc này ngươi có kêu cha, Tảm tuần phủ dù cỡi Cân Đẩu Vân cũng tới không kịp cứu ngươi!”
Tảm Hư Vọng nghe xong tức giận thiếu chút hộc máu.
Thân thể đau đớn cũng không đả kích hắn bằng ngôn ngữ.
“Ngươi muốn giết cứ giết.” Tảm Hư Vọng cố gắng đưa mắt nhìn sang bọn quan binh, “Bản quan ra lệnh các ngươi: không được thả bọn họ. Nàng dám giết ta, các ngươi sẽ giết bọn họ. Hồ tướng quân ở phía trước tiếp ứng, rất nhanh sẽ lại đây.”
“Đừng nói Hồ tướng quân, tướng quân gì đến đều vô dụng!”
Đỗ Quyên nghe Tảm Hư Vọng nói, lại đâm hắn một đao, khiến cho hắn bị thương càng nặng, có giãy dụa cũng không thể kéo dài, nhưng nhất thời không chết được.
Rồi nói với bọn quan binh: “Cũng không nhìn xem đây là địa phương nào, người nhiều hữu dụng không? Có thể qua được sao? Bản cô nương cảnh cáo các ngươi: ta đếm đến ba, nếu không thả bọn họ, ta giết hắn trước rồi mới thu thập các ngươi! Các ngươi nghĩ xem, chỉ bằng các ngươi có thể ở đây đấu qua ta sao? Có thể chạy thoát sao? Ta không muốn cùng các ngươi lưỡng bại câu thương, bức ta, ta sẽ giết.”
Đang nói, đột nhiên nàng thụt lùi, chuyển Tảm Hư Vọng qua bên trái.
Một cây trường thương đâm vào đùi hắn, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra.
Đỗ Quyên cười nói với quan binh ra tay: “Ngươi muốn mưu hại thượng quan, cũng đừng động thủ trước mắt mọi người chứ!” Rồi nói với mọi người: “Kẻ nào tiến lên, ta lập tức giết hắn!”
Quan binh kia lo sợ không yên, mọi người đều không biết làm sao.
Bọn họ không chút nghi ngờ, Đỗ Quyên giết Tảm Hư Vọng xong, không ai trong bọn họ có thể trốn thoát.
Nếu dùng huynh muội Nhậm Viễn Minh uy hiếp, chỉ sợ làm cho nàng càng nhanh ra tay hạ sát.
Thêm nữa, bọn họ cũng không đành lòng.
Đây cũng là kế sách lúc trước Đỗ Quyên dùng để công tâm: sắc đẹp và uy vọng đồng loạt thi triển, lại để cho Viễn Minh và Viễn Thanh lấy lòng bọn họ, khiến cho bọn họ giảm bớt địch ý, đồng tình với bọn họ, lúc này tốt xấu có thể tạo được một ít tác dụng. Tỷ như bọn quan binh đang cõng huynh muội Viễn Minh, vẫn cẩn thận che chở bọn họ.
Tảm Hư Vọng cảm giác máu trên cổ chảy ra thật nhiều, biết Đỗ Quyên không phải nói chơi, trong lòng cấp tốc suy nghĩ đối sách. Bởi thấy địa thế này, nghĩ nàng làm sao mang người đi? Chẳng lẽ còn có người ở phía trước nghĩ cách cứu viện?
Vậy cũng không đúng. Hắn đã sớm phái người đi trước khám tra, nhờ tiếp ứng.
Nghĩ thế, hắn không chờ Đỗ Quyên ra tay, nói với quan binh: “Thả bọn hắn ra!”
Hắn muốn xem bước tiếp theo của nàng rồi tuỳ thời ứng biến.
Bọn quan binh lập tức mở trói cho Phùng Minh Anh, thả Viễn Minh, Viễn Thanh xuống đất.
Đỗ Quyên kêu: “Viễn Minh xoa tay muội muội, hoạt động một chút.”
Nhậm Viễn Minh hưng phấn “Ai” một tiếng, 2 đứa nhỏ liền duỗi cánh tay xoay chân giãn gân cốt, hoàn toàn không sợ vách núi vách đá bên cạnh; Phùng Minh Anh không biết Đỗ Quyên muốn gì, vì chạy trốn cũng nhanh chóng hoạt động tay chân.
Tảm Hư Vọng cười lạnh nói: “Ta coi các ngươi bay lên trời!”
Một lời chưa xong, bỗng nhiên cúi đầu nhìn về bên dưới vách núi.
Quả nhiên Đỗ Quyên lại hô lên: “Viễn Minh, Viễn Thanh! Lúc nhảy xuống, trước khi chạm nước hít sâu một hơi rồi nín hơi, như ta thường dạy ngươi. Viễn Minh, ngươi ôm muội muội, ta mang theo mẹ ngươi.”
Nhậm Viễn Minh nhiệt huyết sôi trào, lớn tiếng nói: “Biết, Đỗ Quyên tỷ tỷ!”
Tảm Hư Vọng và đám quan binh toàn bộ dại ra.
Phải nói cặn kẽ địa hình lạch trời của Hoàng Phong Lĩnh: con đường nhỏ này là nương vào địa thế tiện lợi ở trong núi lúc cao lúc thấp mà kiến tạo nên. Nguyên con đường núi có hơn phân nửa là tiếp giáp núi đá, một bên là vực sâu vạn trượng; chỉ có đoạn giữa kẹp giữa hai ngọn núi, đối diện mấy hang động lơ lửng, thông xuống thâm cốc phía dưới hình thành một đầm ao hồ, xuôi về phía chảy vào trong núi bọn họ.
Nay, bọn họ ở ngay phía trên đầm hồ, đỉnh đầu và dưới chân bị mây mù che phủ.
Vách núi cách mặt hồ chưng 4 trượng. Bọn họ dám nhảy?
Nhưng hành động kế tiếp của huynh muội Nhậm Viễn Minh làm cho bọn họ cực kỳ hoảng sợ: 2 đứa nhỏ cúi đầu nhét góc áo vào miệng dùng sức thổi, liền thấy trước ngực và phía sau lưng bọn họ mau chóng phồng lên.
Tảm Hư Vọng không thể thờ ơ, hô to: “Bắt bọn hắn lại!”
Hắn đã biết dụng ý của Đỗ Quyên: nhỏ phao nhỏ này là lúc lên núi mới cho 2 đứa nhỏ mặc thêm vào. Đỗ Quyên nói trong núi buổi tối lạnh, bọn họ còn nhỏ, lại không đi đường, sợ bị lạnh, nên nàng dùng da thú làm áo lót đơn giản cho bọn họ, chuẩn bị riêng đi vào kinh. Lúc ấy hắn còn kiểm tra, quả thật rất đơn giản, trước sau hai mảnh, dưới nách dùng dây lưng cột lên, nên cho quan binh mặc vào cho bọn họ, không nghĩ tới bên trong có càn khôn.
Đây là Đỗ Quyên phỏng theo áo cứu sinh giản dị của kiếp trước.
Dưới vách núi trong bụi cỏ bên hồ nàng còn giấu bè gỗ, chuẩn bị cho cuộc phiêu lưu này.
Tảm Hư Vọng nhìn thấu dụng ý của nàng, biết không có cứu binh, nên không chịu thoái nhượng, một mặt ra lệnh cho thuộc hạ bắt lấy Viễn Thanh, Viễn Minh, vừa dùng sức tránh thoát, mặc kệ thanh chủy thủ còn vắt ngang trên cổ.
Hắn phát hiện, lúc này không thể cân nhắc lợi hại, chỉ có thể tử chiến đến cùng, tìm đường sống trong cõi chết.
Quả nhiên hắn liền đắc thủ, Đỗ Quyên chung quy không xuống tay giết hắn, sợ không thể vãn hồi, nên để hắn tránh thoát. Hắn trong quân đội nhiều năm, thân thủ phi phàm, bất quá ngại với địa hình, không bằng Đỗ Quyên linh hoạt thuần thục mà thôi.
Đỗ Quyên thấy quan binh bắt Viễn Thanh, Viễn Minh lại, không khỏi giận dữ, liền ra tay, 2 tên quan binh phát ra tiếng kêu thảm thiết, rơi xuống vực vào trong nước. Tiếp theo, nàng giơ roi quất mạnh, làm cho Tảm Hư Vọng liên tiếp lui về phía sau, một bên hô lớn: “Chờ hắn chảy hết máu ta lại đến thu thập các ngươi.”
Một quan binh gấp rút kêu lên: “Cô nương mau dừng tay, bằng không ta giết tiểu di ngươi.”
Đỗ Quyên cao giọng trả lời: “Ngươi động nàng thử xem! Ta sẽ đá toàn bộ các ngươi xuống vực.”
Nói xong giật mình, tựa hồ cảm thấy đây là chủ ý không sai.
Tên quan binh kia sợ tới mức không dám lên tiếng, thậm chí kéo Phùng Minh Anh lui xa hơn.
Tảm Hư Vọng cũng cảnh giác, cố không để nàng cuốn lấy.
Hai người đấu một hồi, hắn mau chóng tìm ra phương cách, không giống lúc mới bắt đầu trở tay không kịp, luống cuống tay chân, chỉ là đau đớn trên người khó nhịn, hơn nữa máu trên cổ chảy không ngừng, bởi vậy cố gắng duy trì.
Nơi này kịch đấu, đằng trước cũng loạn cả lên.
Thì ra, đội ngũ đằng trước đi hội hợp với Hồ tướng quân tiếp ứng, nghe đằng sau gặp chuyện không may, Đỗ Quyên muốn chạy trốn, kinh hoảng, một mặt phái người đi bẩm báo Hồ tướng quân, một mặt muốn quay đầu hỗ trợ. Nhưng chỗ rộng nhất của con đường này chỉ đủ cho 2 người đi qua, có nhiều người cũng vô dụng.
Phiền toái hơn là, trời bỗng nhiên bắt đầu mưa.
Đầu tiên là mưa phùn lất phất, sau đó từ từ biến lớn.
Bọn quan binhtrên sơn đạo hò hét loạn cào cào, kinh động một người.
Tại phía dưới một chỗ quẹo vào đường núi, trên vách đá cạnh vực sâu vạn trượng, nương vào khe đá tạo ra một hố trũng, một người áo đen bịt mặt ngồi bên trong, hai mắt hắn chăm chú nhìn một vách đá nhô ra đằng trước. Thì ra một mặt của tảng đá này láng bóng như một mặt gương, chiếu xéo phảm ánh tình hình bên trên sơn đạo, mà phía trên đường lại không nhìn thấy khe núi này.
Đang đợi thời cơ, đa nghe thấy bọn quan binh trên đỉnh đầu loạn kêu, nói Hoàng Đỗ Quyên đã thoát dây trói, đang kèm Tảm chỉ huy sứ nghĩ cách cứu viện tiểu di và biểu đệ biểu muội, hắn liền ngồi không được. Một cái xoay người hắn bay lên mặt đường, ra tay liên tiếp với bọn quan binh.
Quan binh trên sơn đạo bị đột nhiên công kích, ngã xuống vách núi.
Người bịt mặt kia ngồi chờ cơ hội tay chân có chút tê rần, đợi cảm thấy thân mình linh hoạt là không trì hoãn nữa, thả người nhảy lên, chân điểm nhanh, một đường đạp lên đầu bọn quan binh chạy ra phía sau.
Nơi hắn đi qua, không biết bao nhiêu quan binh bị đạp xuống vách núi, kêu thảm thiết liên tục.
Động tĩnh này dĩ nhiên gợi ra chú ý, Tảm Hư Vọng lại không rảnh bận tâm.
Trong nháy mắt người bịt mặt kia đã đến phía sau hắn, định ra tay lại bị hắn cảm giác được nguy hiểm, nên nhào qua Đỗ Quyên, đánh sáp lá cà.
Đến lúc này, nếu người bịt mặt ra tay sẽ dễ làm Đỗ Quyên bị thương.
Chỉ trong nháy mắt do dự, hắn lại nhìn thấy quan binh phía trước ôm lấy Viễn Minh, Viễn Thanh, kèm hai bên Phùng Minh Anh chạy lui về, nghĩ là thấy hắn ở trên núi đá như giẫm trên đất bằng, thế không thể đỡ, muốn lui về sơn cốc lợi dụng người nhiều vây công kích hắn.
Hắn liền bỏ lại Đỗ Quyên, đạp vách núi bay xéo qua.
Sức chiến đấu của quan binh ở đây giảm xuống không chỉ một nửa, đối mặt hắn không còn năng lực hoàn thủ, bị hắn đuổi chạy như vịt, sau đó chạy thẳng về phía huynh muội Nhậm Viễn Minh.
Huynh muội Nhậm Viễn Minh mừng lật trời, đồng loạt kêu to: “Cha!”
Mưa ướt tóc của bọn họ, dính sát rũ xuống hai gò má, xiêm y ướt đẫm, nhìn như 2 con thuỷ quỷ nhỏ, nhưng mặt mày hớn hở.
Người bịt mặt nghe xong trừng lớn mắt, thân mình lảo đảo, thiếu chút nữa trượt chân.
Nhưng thấy quan binh kia bịt miệng tiểu Viễn thanh, run run nói: “Đừng... Đừng tới đây, bằng không ta giết nàng...”, Không khỏi giận dữ, tay phóng ra một thanh phi đao, cắm ngay cổ họng quan binh đó, rồi bay vọt qua, kẹp Viễn Thanh dưới nách.
Quan binh ôm Nhậm Viễn Minh thấy thế vội vàng buông tay, bỏ lại đứa nhỏ xoay người chạy.
Nhậm Viễn Minh đón người bịt mặt cười nói: “Cha, hắn không hại ta, đừng giết hắn.”
Quan binh kia nghe xong, gọi: “Tiểu gia Bồ Tát sống”, rồi chạy nhanh hơn, vừa chạy vừa thúc quan binh trước mặt, mọi người tranh nhau chạy. Bọn họ lúc này không sợ đường núi nguy hiểm nữa.
Người bịt mặt lại không lên tiếng, chộp lấy Nhậm Viễn Minh chuyển ra sau lưng.
Đứa liền ôm lấy hắn cổ, chặt chẽ dán trên lưng hắn.
Người bịt mặt lại chạy lên phía trước cứu Phùng Minh Anh.
Đỗ Quyên nhìn thấy tinh thần đại chấn —— chiêu thức kia rõ ràng là Nhậm Tam Hòa, nàng còn có gì không yên lòng? Vì thế kêu to: “Tiểu dượng dẫn bọn hắn đi trước, ta có biện pháp thoát thân!”
Không biết người bịt mặt có nghe được lời của nàng hay là có tính toán khác, quả nhiên cứu Phùng Minh Anh xong, kẹp nàng bên nách bên kia, chạy như bay không quay đầu.
Đường phía sau có rất nhiều quan binh, thấy hắn giống như sát thần tới, thấy tránh không khỏi, dứt khoát quỳ rạp trên mặt đất tuỳ hắn dẫm đạp. Kẻ động tác chậm một chút, liền bị hắn công kích rơi xuống vách núi.
Từ lúc Đỗ Quyên làm khó dễ, đến lúc người bịt mặt cứu đi mẹ con Phùng Minh Anh, trước sau không đến nửa tách trà thời gian. Tảm Hư Vọng cả người đầy máu, mắt thấy Đỗ Quyên muốn thoát thân, tập trung sức lực, một mặt công kích, một mặt thét ra lệnh quan binh bắn tên, người vi phạm sẽ xử trí theo quân pháp.
Đỗ Quyên có chút chống đỡ không nổi.
Luận võ công và đánh nhau, nàng không có kinh nghiệm bằng Tảm Hư Vọng, bất quá là chiếm địa lợi, dựa vào hàng năm đi lại trên núi linh hoạt mới chiếm thượng phong; nay một khi Tảm Hư Vọng buông tay thí mạng, nàng phải cố gắng hết sức.
Liếc mắt nhìn mặt hồ dưới vách núi, nàng cũng liều mạng.
Hai người đồng loạt liều mạng, kết quả là cùng nhau lăn xuống vách núi.
“Ta ghét ngươi! Đáng ghét hơn muội muội của ngươi!”
Trước khi rơi xuống vực, nàng nghiêm túc nói cho hắn biết.
Tảm Hư Vọng thấy nàng trong lúc nguy cấp còn không quên nói cái này có chút ngạc nhiên.
Ngắn ngủi một ngày tiếp xúc, hắn hiểu được tính tình Đỗ Quyên.
Đây là cô gái cực xuất sắc. Nếu hắn là Hoàng Nguyên, cũng không thể không thích nàng.
Nhìn hai má nàng gần trong gang tấc, hắn không khỏi suy đoán xuất thân của nàng, loại người nào có thể nuổi ra đứa con gái như vậy? Vì sao làm cho người nọ thận trọng như thế!