Lại nói Đỗ Quyên, bị quan binh áp giải rời thôn Thanh Tuyền, lập tức thu lại tâm tình bi thương, một mặt âm thầm suy tư, một mặt nói giỡn với huynh muội Nhậm Viễn Minh.
Mới vừa đi tới giao lộ Tây Sơn, chợt nghe phía trước có người kêu to: “Nhậm Viễn Minh!”
Một đứa bé từ triền núi nhô đầu ra, thì ra là Tiểu Ma Hoa.
Thấy chỉ có một đứa bé, bọn quan binh đang nâng cao sự cảnh giác đều nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp thở ra, đã thấy phía sau đứa bé kia đột nhiên lộ ra một con cự mãng, thân mình đứng thẳng ước chừng bằng ba bốn người thường, từ trên cao nhìn xuống đám quan binh.
Trong chớp mắt bọn quan binh lập tức điên cuồng quát to chạy trốn; cũng có kẻ gan dạ, lập tức vây quanh Đỗ Quyên và Phùng Minh Anh, giương đao đề phòng, dị thường khẩn trương.
Tảm Hư Vọng rút ra trường kiếm, lớn tiếng quát: “Cung tiễn chuẩn bị!”
Đỗ Quyên cũng lớn tiếng quát: “Ngươi không muốn sống nữa? Dừng lại! Đừng chọc nó giận”
Tảm Hư Vọng nghiêm nghị nhìn nàng, tưởng nàng giở trò.
Đỗ Quyên vội vàng giải thích: “Con mãng xà này không đả thương người, là nhà đứa bé kia nuôi.”
Tảm Hư Vọng nghe xong nửa tin nửa ngờ, thật sự còn mãng xà này quá dọa người!
Trên sườn núi, Tiểu Ma Hoa nhìn bọn quan binh loạn thành đoàn, vẻ mặt mờ mịt; mãng xà Thiết Ngưu càng thêm mờ mịt, cúi đầu vô tội nhìn đám người dưới chân, há mồm tỏ vẻ nghi hoặc, càng làm cho thêm hỗn loạn.
Huynh muội Nhậm Viễn Minh đều cười ha ha, nhưng vui quá hóa buồn.
Bởi vì nhóm quan binh cõng hắn cũng sợ tới mức bỏ chạy, lảo đảo té xuống đất, bọn họ ở trong gùi cũng bị lăn ra đất thất điên bát đảo.
Nhậm Viễn Minh mắng to: “Mẹ nó, ngã chết tiểu gia!”
Nhậm Viễn Thanh khóc nói: “Răng của ta...”
Răng cửa của nàng va vào rễ cây, môi và mũi đều bị trầy rách.
Phùng Minh Anh vội vàng muốn qua nhìn bọn họ, lại bị quan binh ngăn trở.
Đỗ Quyên không an ủi, liên tục giải thích với Tảm Hư Vọng, một mặt ý bảo Tiểu Ma Hoa mang Thiết Ngưu đi. Tảm Hư Vọng cũng nói: “Đi mau, bằng không cung tiễn bản quan không có mắt, bắn chết ngươi đừng trách!”
Tiểu Ma Hoa nghe xong sợ hãi, lại không nỡ xa Nhậm Viễn Minh, do dự muốn nói với hắn hai câu mới đi.
Nhậm Viễn Minh hướng hắn hét lớn: “Tiểu Ma Hoa, chờ ta trở lại. Thiết Ngưu, chờ ta trở lại bắt con thỏ cho ngươi ăn!”
Mãng xà nghe xong liên tục gật đầu, quan binh thêm một trận rối loạn.
Đỗ Quyên vội thúc giục: “Tiểu Ma Hoa đi mau! Bằng không bọn họ cho là rắn ngươi cắn người, dùng tên bắn chết ngươi thì oan uổng.”
Tiểu Ma Hoa thế này mới sợ hãi, kêu Thiết Ngưu vội vàng chạy.
Người rắn đi xong, quan binh mới một lần nữa chỉnh đốn đội ngũ.
Hồi thần, phát hiện xiêm y đều ướt sũng.
Tảm Hư Vọng thật sâu nhìn Đỗ Quyên, ý tứ hàm xúc không rõ.
Đỗ Quyên mặc kệ hắn, hỏi Viễn Thanh, bị thương thế nào.
Cái miệng nhỏ nhắn của Nhậm Viễn Thanh sưng lên, khóc thật thương tâm.
Nhậm Viễn Minh mắng tên quan binh cõng nàng: “Quỷ nhát gan! Một con rắn thôi đã sợ tới mức tè ra quần, còn làm lính đánh nhau nữa, không bằng ngươi về nhà bú sữa đi! Ta mỗi ngày chơi với con rắn này, một chút cũng không sợ.”
Chúng quan binh nghe xong nghẹn muốn chết, lại không thể đáp lại.
Trải qua trận này, mọi người cảnh giác hơn, một đường cẩn thận đi tới.
Bởi có ba mẹ con Phùng Minh Anh, đội ngũ đi rất chậm.
Buổi trưa, bọn quan binh dừng lại, uống nước lạnh ăn bánh ngô.
Nhậm Viễn Minh và Nhậm Viễn Thanh ăn không quen, oán giận không ngừng.
Bọn họ mặc dù là trẻ con nông gia, nhưng được nuông chiều lớn lên. Bánh ngô ăn mỗi ngày, nhưng không phải ăn như vậy. Mẹ nó nướng bánh bột ngô trên giường lò nóng hổi, xốp giòn, bên trong còn có đủ loại nhân, còn trang bị canh ngon ăn.
Đỗ Quyên vội cổ vũ bọn họ: “Ăn được khổ trong khổ, mới là người bề trên.”
Hai đứa nhỏ thế này mới cố gắng cắn bánh.
Đỗ Quyên trấn an biểu đệ biểu muội, rồi nhìn về phía quan binh tán loạn trong rừng ăn gì đó.
Tảm Hư Vọng vừa cắn bánh bột ngô, vừa lưu ý đánh giá nàng.
Đỗ Quyên phát hiện, bỗng nhiên hỏi hắn nói: “Các ngươi ai đóng quân ở nhà ta?”
Tảm Hư Vọng nghe xong sửng sốt, không biết nàng có ý tứ gì.
Một cái quan binh thấy thế vội vàng đáp: “Là ta ở tại nhà cô nương gia trông coi.”
Đỗ Quyên lại hỏi: “Có phải quậy tung nhà của ta lên hết rồi?”
Nàng không dám hỏi là có người ngủ trên giường nàng hay không, cũng không cần hỏi.
Quan binh kia thấy nàng mở to mắt đen láy nhìn mình, hai má trắng hồng, môi đỏ mọng không vui khẽ nhếch lên, hoa cả mắt, trái tim không tự chủluân hãm, lắp bắp nói: “Không... Không có! Có... Có một chút, một chút loạn! Chúng ta không làm, không phải cố ý, cô nương đừng nóng giận...”
Đỗ Quyên hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn hắn một cái.
Quan binh kia chịu không nổi, cuống quít cúi đầu.
Tảm Hư Vọng lạnh lùng nói: “Bọn họ bất quá là quân lính, thường ngày quen thô lỗ, cô nương cần gì phải so đo tiểu tiết? Bản quan tự nhận là mấy ngày nay không từng nhiễu dân...”
Đỗ Quyên ngắt lời hắn nói, nói: “Tiểu tiết? Có thể thấy được ngươi cũng như vậy, không chịu nổi đại khí! Bọn hắn đều khó thành đại khí! Người làm tướng cầm binh, “Trí, tín, nhân, dũng, nghiêm” thiếu một thứ cũng không được. Ngươi lãnh binh đánh nhau như thế nào ta không biết thì không nói; nhưng con thỏ còn không ăn cỏ gần hang, ở bản quốc chấp hành quân vụ, đối đãi với dân chúng bản quốc còn như vậy, còn trông cậy vào bọn họ có tiết tháo gì? Không uy nghiêm...”
Nàng thao thao bất tuyệt, triển khai một trận giáo dục ái quốc yêu dân sinh động, một mặt thể hiện tài ăn nói và giải thích không tầm thường của mình, vừa đả kích tin tưởng của bọn họ.
Tảm Hư Vọng cảnh giác, lập tức tranh phong đáp lại.
“Người nói Triệu Quát lý luận suông, ngươi so với hắn càng buồn cười hơn. Ngươi là nữ tử, ở đây trong núi đừng nói binh, ngay cả đàn ông cũng chưa từng thấy qua mấy người, còn mơ nói cái gì cầm binh...”
Hai người giương thương múa kiếm đấu khẩu, từ xưa đến nay, trời nam biển bắc lật ra không biết bao nhiêu người và sự, đám quan binh tập trung tinh than nghe, quên hết tất cả.
Đang tới chỗ nhẹ nhàng vui vẻ, Tảm Hư Vọng bỗng nhiên im miệng, đứng dậy quát: “Xuất phát!”
Ánh mắt của hắn thâm trầm nhìn chằm chằm Đỗ Quyên, đề phòng chưa từng có.
Đỗ Quyên lại cười với hắn, nói: “Như thế nào, ngươi không phục?”
Đám quan binh vừa lĩnh hội tài ăn nói của nàng, lại bị nụ cười này làm hoa mắt.
Bọn họ khâm phục nhìn nàng, hoàn toàn đảo điên ấn tượng nàng là một thôn cô; lại có quan binh đóng ở Hoàng gia vụng trộm đem hành vi của nàng sau khi xuống núi nói cho người bên ngoài nghe, đều kinh ngạc; hơn nữa nàng mĩ mạo phi thường, mỗi khi cười sáng lạn với bọn họ, tim bọn họ đập không ngừng, hoặc là khi nàng thiện ý cười đáp trả, mặt bọn họ đỏ lên không dám nhìn thẳng.
Thấy như vậy, mặt Tảm Hư Vọng càng đen như nước.
Nhưng đám quan binh lại rất tốt, hành trình áp giải tù phạm trở nên khoái trá hẳn lên, quan binh đeo Nhậm Viễn Minh và Nhậm Viễn Thanh sợ bọn họ đứng trong gùi mỏi chân, còn thay phiên ôm bọn họ, 2 đứa nhóc “Ca ca dài” “Ca ca ngắn”, thân thiết phi thường.
Chạng vạng, bọn họ tới Hoàng Phong Lĩnh.
Lại ăn vài thứ, Tảm Hư Vọng ra lệnh quá núi.
Đỗ Quyên đang nói nhỏ với huynh muội Nhậm Viễn Minh, nghe vậy nói: “Lúc này qua không kịp. Đợi sáng mai đi.”
Tảm Hư Vọng lại nói: “Lập tức qua!”
Khẩu khí trảm đinh tiệt thiết, không chừa chỗ thương lượng.
Lập tức đám quân sĩ cẩn thận đạp lên đường hẹp quanh co tiếp giáp với vực sâu núi cao. Bởi hai người không thể đi song song, mọi người ở trong núi kéo thành một đội ngũ thật dài. Phùng Minh Anh và Đỗ Quyên ở phía trước, cách bốn năm quan binh mới là huynh muội Nhậm Viễn Minh. Đây là thứ tự Tảm Hư Vọng an bài.
Đỗ Quyên nghe xong cười lạnh.
Đi tới một chỗ quẹo vào vách núi trước, nàng cong chân đá vào Phùng Minh Anh một cước, Phùng Minh Anh hét lên một tiếng khuỵ xuống, nhìn vách núi bên cạnh, bị doạ một thân đổ mồ hôi lạnh.
Đỗ Quyên vội ngồi xuống hỏi: “Tiểu di, ngươi làm sao vậy?”
Phùng Minh Anh nghi ngờ nhìn về phía nàng ——
Rõ ràng là nàng đá nàng, sao còn hỏi?
Dù nàng có ngu đi nữa, cũng biết Đỗ Quyên giở trò, đành nói trật chân.
Tảm Hư Vọng lập tức để quan binh tiến lên kiểm tra, vừa cảnh giác nhìn chằm chằm Đỗ Quyên.
Đỗ Quyên đặt mông ngồi xuống, dựa vào vách núi nhô ra, đối với hắn nói: “Nghỉ một lát. Ngươi quá tàn nhẫn. Cột tay chúng ta như lùa dê, đi xa như vậy còn không cho nghỉ tạm.”
Tảm Hư Vọng lạnh lùng nói: “Đây là địa phương nào, cô nương rõ ràng hơn chúng ta. Bản quan khuyên ngươi đừng đùa giỡn giở trò, mau chóng đi qua, bằng không là hại tính mạng tiểu di và biểu đệ biểu muội ngươi, ngươi khó thoát khỏi trách nhiệm.”
Đỗ Quyên không chờ hắn nói xong cũng nói: “Đừng dài dòng! Đi thì đi —— “
Rồi chống vách núi kia đứng dậy, lại đưa hai tay bị trói ra sau vách núi, dùng sức kéo lên trên. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, dây thừng bị cắt đứt, hai tay run lên thoát ra, còn nhân tiện từ kẽ đá rút ra một cây chủy thủ và một cái hà bao nho nhỏ.
Tảm Hư Vọng kinh hãi, quát quan binh: “Bắt lấy nàng!”
Đám quan binh và Phùng Minh Anh nhìn trợn mắt há mồm.
Đỗ Quyên cao giọng quát: “Không được nhúc nhích! Cử động là ta đánh các ngươi rớt xuống!”
Nàng rút ra trường tiên bên hông, “ba” một tiếng, quan binh trước sau đồng loạt lùi lại.
Tảm Hư Vọng kéo Phùng Minh Anh qua, để kiếm ngang cổ nàng, uy hiếp nói: “Ngươi khăng khăng cố chấp, bản quan lập tức giết nàng, biểu đệ biểu muội ngươi cũng đừng hòng sống sót!”
Hắn cảm thấy Đỗ Quyên thực điên rồi, động thủ ở nơi này có thể làm gì?
Nếu một mình chạy, sớm nên chạy mới đúng; nếu muốn dẫn người đi, gần như nằm mơ!
Đỗ Quyên dùng hành động trả lời hắn: nàng nhảy lên cao, chân đạp vào đá núi, phóng qua 2 quan binh, liên tiếp bắn nhanh hai cái đinh sắt về phía Tảm Hư Vọng, làm hắn phải bỏ Phùng Minh Anh ra để đón đỡ, trường tiên của nàng nhân cơ hội cuốn về phía hắn.
Bắt giặc phải bắt vua trước!
Quan binh trước sau Tảm Hư Vọng muốn đến giúp đỡ, con đường núi chật hẹp cheo leo, đứng còn bị choáng váng, không dám nhìn lên vách đá, chớ nói chi là chém giết đánh nhau, không khéo làm hại Tảm chỉ huy xê dịch không được, hoặc ngộ thương, rơi xuống sơn nhai thì càng tội thêm; mà Đỗ Quyên lại như giẫm trên đất bằng, thi triển thân thủ, tay chân đồng loạt lên, sao không làm tim bọn hắn đập thình thịch!
Mọi người còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào, Đỗ Quyên đã dừng phía sau Tảm Hư Cực, một tay chế trụ cổ hắn, một tay cầm chủy thủ đặt nay dưới hàm hắn; sau đó xoay tròn thân mình, đem hắn đẩy ở phía trước, còn mình tựa vào vách đá, chú ý hai bên, một khi tình hình không ổn sẽ tùy tay đẩy hắn xuống vách núi.
“Lập tức thả biểu đệ, biểu muội và tiểu di ta ra!”
Nàng chế trụ Tảm Hư Vọng, lập tức quát quan binh.
Phía sau, huynh muội Nhậm Viễn Minh cao giọng hoan hô, kêu to: “Đỗ Quyên tỷ tỷ!”
Tình hình này quá kích thích, 2 đứa nhỏ quên sợ hãi, mừng rỡ cười to.
Đám quan binh sững sờ nhìn cô gái lúc nãy cười tươi như hoa, đảo mắt liền biến thành —— ân, lúc này vẫn cười như hoa, nhưng sao nhìn lưng phát lạnh vậy chứ?
Giờ khắc này, đám quân binh ngưỡng mộ nàng vô cùng.
Nhưng tuân thủ quân lệnh đã khắc vào xương tuỷ của bọn họ, cho nên, nghe lời của nàng, mọi người nhất trí đưa ánh mắt ném về phía Tảm Hư Vọng, nghe hắn ra lệnh.
Tảm Hư Vọng cười lạnh nói: “Ta sớm chờ ngươi, thì ra là chiêu này! Đừng nói ta sẽ không bị cô nương uy hiếp, dù ta nghe cô nương, kêu bọn họ cởi trói, tại địa phương này, chẳng lẽ ngươi muốn dẫn bọn hắn đi?”
Phùng Minh Anh lo lắng nhìn Đỗ Quyên nói: “Đỗ Quyên...”
Nàng không muốn bí quá hoá liều